Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 143: Phản nước



Tiểu Bảo bị nàng dắt về nhà, thấy mặt nàng trở nên trắng bệch, có chút không rõ lý do: “Nương, người sao vậy?”

Nhậm Khanh Khanh cố kéo khóe môi: “Nương không sao, bất ngờ có hơi váng đầu, ngày mai chúng ta lại đi ra ngoài chơi, được không?”

Nhi tử gật gật đầu, đòi từ trong lòng ngực xuống dưới, tay nhỏ dùng sức đẩy đẩy nàng: “Nương, đi ngủ.”

Nàng bị tiểu tử đẩy vào phòng, ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn nhi tử ngồi một mình trong viện, chơi với mấy đồ gỗ nhỏ.

Hài tử rũ đầu, khóa trường mệnh từ  trong quần áo rơi ra ngoài, được ánh mặt trời chiếu vào, sáng lấp lánh. 

Ngực Nhậm Khanh Khanh có chút buồn buồn, trong đầu vẫn luôn quanh quẩn lời nói vừa rồi của Triệu thẩm, nếu nàng nói là sự thật, vậy Chu Tồn Phong là gian tế Bắc Liêu  ——

Sắc môi nàng trở nên trắng bệch, trước mắt lóe sáng, như cơn choáng váng lướt qua.

Khó trách, khó trách Trịnh Nhạc bảo nàng đừng trở về huyện Hà, bảo nàng đừng liên lạc với Chu Tồn Phong… Lúc đầu nàng còn cho rằng lòng Tiêu Thừa còn mang khúc mắc, không muốn nàng cùng hắn ta lại có quan hệ, lại không ngờ đến lý do là như thế này.

Lúc ở núi giả hắn nói tính đưa nàng đến biên cương, không phải tránh mũi nhọn của Nhữ Dương công chúa, mà tính đưa nàng cùng Tiểu Bảo đi đến quê nhà của hắn.

Hắn chỉ có cha nương, không có người thân thích,  nói không chừng, ngay cả tên cũng là giả ——

Từ lúc đầu tiên hắn đã lừa nàng!

Hắn là gian tế Bắc Liêu, ở Đại Tề làm quan, trên người đã định là tội phản đồ, nàng có hưu thư trong tay, tất nhiên không có việc gì, nhưng Tiểu Bảo là hài tử của hắn, tất nhiên sẽ phải chịu liên lụy…

Tay nàng hơi run run, như thấy được quan binh kéo lê Tiểu Bảo lên đài…

Nàng hít một hơi thật sâu, gương mặt như không còn máu, móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay.

Lúc này, cửa tiểu viện bị gõ vang, nàng như chim sợ cành cong sợ tới mức đứng bật dậy, kinh động đến Tiểu Bảo nghiêng đầu nhìn nàng. 

Nhậm Khanh Khanh nóng vội chạy ra, như nghe được tiếng tim đập “Thùng Thùng’ vang dội của mình.  Nàng khẩn trương nhìn phía cửa gỗ, không dám cử động ——

Giờ phút này, bỗng nhiên lại truyền đến tiếng Triệu thẩm: “Nhậm nương tử! Mở cửa nào! Cha nương ngươi tới thăm ngươi!”

Tâm nàng đang giơ cao cuối cùng cũng thả lỏng, đi nhanh vài bước tới cửa, mở cửa ra, quả nhiên gặp được Nhậm phụ Nhậm mẫu phong trần mệt mỏi.

Vừa thấy cha nương, nàng có chút nhịn không được muốn khóc, trong mắt chứa nước mắt,  giọng nói khàn khàn: “Cha, nương……”

Sắc mặt Nhậm phụ Nhậm mẫu ngưng đọng, hiển nhiên nghĩ đến cùng một việc với nàng, thấy trong mắt nữ nhi rưng rưng, không khỏi thở dài thật sự nàng đúng là mệnh khổ, vội vàng lôi kéo nàng đi vào.

Triệu thẩm đứng ở cửa, tò mò  ghé vào ván cửa nghe ngóng, nhưng  bên tai một mảnh ầm vang, lúc này mới đã chết tâm đi về nhà.

Đại sảnh, Nhậm mẫu ngồi ở trên ghế, chửi ầm Chu Tồn Phong lên: “Hán tử phụ lòng! Đả thương lòng người thì thôi đi, còn là đồ bán nước không biết xấu hổ.”

Nhậm phụ ôm Tiểu Bảo, che  lỗ tai cháu ngoại lại, tiểu tâm khuyên nhủ: “Chớ nói, lại nói cũng vô dụng, hiện nay nên ngẫm lại làm như thế nào cho phải.”

Lão làm quan, tin tức linh thông so với người bình dân áo vải hơn chút, biết tin Chu Tồn Phong phản nước đã hoảng sợ, lập tức nghĩ tới tình cảnh sau này của nữ nhi cùng cháu ngoại, tức khắc cùng thê tử đến đây tìm nàng.

Nhậm mẫu nhìn sắc mặt nữ nhi, đau lòng nói: “Phản nước tội nhất định là phải tru di chín tộc, nương biết con ở trong cung cũng không vui, nhưng……”

Bà nuốt lời nói phía sau xuống, nhưng Nhậm Khanh Khanh đã rõ ý tứ của bà, nàng phải tự mình đi tìm Tiêu Thừa. 

Hắn là hoàng đế, nếu niệm  tình nghĩa ngày xưa, nhất định sẽ không xuống tay đối với Tiểu Bảo. Chỉ là trước khi chia lìa, nàng đã hạ quyết tâm sẽ không gặp lại hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.