Sau khi Nhậm Khanh Khanh rối rắm thật lâu, mắt cũng không dám nâng, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng.
Sợ hắn tiếp tục hỏi, nàng đổi đề tài: “Chiến sự hiện nay thế nào?”
Từ trước đến nay nàng sống nội tâm, Tiêu Thừa cũng không ép, chỉ vuốt ve mặt nàng, nói: “Hấp hối giãy giụa thôi.”
Nàng cắn cắn môi, đem lời đang lo lắng trong lòng nói ra: “Hắn, hắn là gian tế Bắc Liêu, nhưng Tiểu Bảo ——”
Hắn kéo kéo má thịt: “Tiểu Bảo là nhi tử của ta, liên quan gì đến hắn.”
Lúc này Nhậm Khanh Khanh mới nhẹ nhàng thở dài một hơi, vừa thấy hắn, nàng đã biết hắn sẽ chẳng sao cả, nhưng vẫn muốn hỏi ra lời.
Tay Tiêu Thừa đã luồn vào váy nàng, bàn tay rộng xoa bóp bên mông thịt, hạ giọng: “Nhưng việc cấp bách nhất bây giờ là nàng phải sinh cho ta một hài tử nữa, hửm?”
Nàng đẩy đẩy hắn: “Sao ngươi luôn muốn việc này?”
Hắn buồn cười: “Thực sắc tính dã, hơn nữa nàng làm ta ăn chay một năm trời, hôm nay cũng không thể bồi thường cho ta một phen?”
Hai mắt Nhậm Khanh Khanh phiếm hồng, chỉ cảm thấy người này càng ngày càng không có liêm sỉ. Nàng nghiêm mặt nói: “Vậy bao giờ ngươi trở về? Nơi đó không có ngươi có thể được không?”
Nàng đang nói về việc chính sự, Tiêu Thừa lại như không thèm để ý: “Không sao, cho bọn họ chơi đi.”
Hắn chưa bao giờ để Chu Tồn Phong vào mắt, ngay cả lần này mất tích giả, cũng chỉ muốn câu con cá lớn đứng phía sau hắn. Hắn thỏa mãn ý họ, là nhìn xem tên quan lớn của Đại Tề được Bắc Liêu cắm vào đến tột cùng là người phương nào.
Hắn chuyển chủ đề:”Để trở về, ta phải sửa chữa lại hết những chỗ hư hỏng trên thuyền của nương tử đã.”
Hắn lại diễn, Nhậm Khanh Khanh bực đến đấm đấm vào ngực hắn: “Đừng nói bậy.”
Tiêu Thừa không nghe, môi mỏng di di trên vành tai nàng, trêu đùa: “Muộn thế này mà nương tử còn vào phòng của tiểu nhân, là muốn làm gì?”
Tay hắn từ kẽ mông với vào, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng ấn ấn xuống cúc hoa, làm nàng nhịn không được banh thẳng, ngược lại kẹp chặt ngón tay hắn.
Hắn lại duỗi xuống, tìm được huyệt khẩu, đảo quanh: “Nghĩ cũng đã biết, nhất định là phu quân của nương tử bận việc đánh giặc, không rảnh nhớ nàng, nơi này của nàng sinh da^ʍ tâm, có phải không?”
Nhậm Khanh Khanh nghe xong lời này, tầng mây đỏ trên mặt kia càng ngày càng nóng lên, nhu nhược phản bác: “…… Không có.”
Chỉ là hoa dịch của nàng đã chậm rãi chảy ra, làm ướt đầu ngón tay hắn, liếc mắt một cái đã biết tâm khẩu không đồng nhất. (Lời nói với thân thể không giống nhau)
Tiêu Thừa cắm ngón tay vào trong, lập tức đã bị nàng hút chặt, chỉ cảm thấy hoa huy*t mấp máy, muốn nuốt cả cây vào.
Hắn hừ hừ cười: “Nương tử có giấu giác tiên sinh nào không? Thừa dịp nửa đêm không có ai tự chơi mình?”
Nhậm Khanh Khanh lại càng không hiểu, đôi mắt đẹp nghi hoặc nhìn về phía hắn: “Giác tiên sinh là gì?”
Tính tình nàng trong sáng, giác tiên sinh là gì cũng không hiểu được, lúc này Tiêu Thừa mới yên lòng.
Trước đó ở trong cung, ngày ngày hắn đều phải cắm nàng, bắn tinh dịch vào sau đó còn cắm ngọc đế ở cửa động, như muốn chơi hư nàng. Nàng rời đi một năm, hắn sợ mình sẽ làm cho nàng trở thành một da^ʍ phụ.