Nhậm Khanh Khanh e thẹn không thôi, nàng cong lưng, không rên một tiếng.
Tiêu Thừa bóp mặt nàng, phía dưới tàn nhẫn thúc vào một cái, đâm cho người nức nở, hắn mới ép hỏi: “Có nói không?”
Tay nàng đập đập lên vai hắn, quay mặt đi, vành tai hồng hồng hiện ra trước mắt hắn: “Vắt..”
Hắn cắn một miếng vào vành tai, đầu lưỡi Liếm láp nàng: “Vắt chỗ nào rồi?”
Vành tai nàng bị hơi thở đầu mũi hắn phun vào càng nóng thêm, hồng hào, tay đặt giữa mặt hai người, lắp bắp nói: “Cái bô ——”
Vừa dứt lời, nam tử hung hắng tát vào vú nàng, đánh đến dòng sữa chảy ra, vú thịt rung rung:
“A!” Nhậm Khanh Khanh nhẹ giọng kêu lên, vừa xấu hổ vừa tức giận, không biết hắn lại làm sao vậy.
Tiêu Thừa vẫn thong thả ung dung nhéo lên một bầu vú, nói: “Đây là của ta, sau này lúc nào ta không ở đây, cũng không cho vắt.”
Hắn bóp đầṳ ѵú cho vào trong miệng, lại hút lại cắn. Nếu nói nữ tử này có chỗ nào hơn người, thứ nhất đó chính là nộn huyệt, thứ hai đó là đôi vú có thể tiết ra sữa.
Nhậm Khanh Khanh câm miệng không đáp, nàng cùng hắn cũng chỉ gặp hai ba lần, như thế nào đã thành của hắn.
Tiêu Thừa bóp hai bầu vú vào nhau, mút hai đầṳ ѵú, uy hϊếp nàng: “Nghe thấy không?”
Nàng nghiêng đầu lúng túng: “…… Ừm”
Hắn lại hung hăng vỗ mạnh vào ngực, nghiêm khắc nói: “Nói ‘ngực của ta là của đại nhân”
Sắc mặt Nhậm Thanh Thanh đỏ bừng, hai tay nắm chặt khăn trải giường dưới người, nói: “Của ta, vú của ta là của đại nhân.”
Tiêu Thừa nheo mắt lại, cảm thấy kỳ lạ, lần trước người này còn này không ngừng khóc, sao hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy, còn chưa dùng thủ đoạn nào đã nghe lời như thế.
Hắn xoa xoa ngực nàng, chơi đùa với núm vú: “Hôm nay sao ngoan ngoãn như vậy?”
côn th*t của hắn không ngừng lao vào huyệt của nàng, nước bên dưới tuôn như dòng suối, nhưng hắn cũng không hề thở dốc một hơi.
Nhậm Khanh Khanh sợ hãi nhìn vào mắt hắn, hàng mi dài run: “Đại nhân, ta muốn gặp Tiểu Bảo.”
Những lời này vậy mà không còn nói lắp, khó trách hôm nay chưa từng đẩy hắn ra.
Tiêu Thừa nhớ tới mẫu tử bọn họ đúng là xa cách đã nhiều ngày, lại thấy nàng trên mặt nàng mang theo thần sắc thấp thỏm, nói: “Hứa cho ngươi đi gặp.”
Nhậm Khanh Khanh mở to hai mắt, như không tin tưởng: “Thật sao?”
Tiêu Thừa nheo lại mắt: “Không tin?”
Không đợi nàng trả lời, hắn như mưa rền gió dữ thọc vào rút ra.
Nộn huyệt nữ nhân dường như bị hắn thúc đến mềm lạn, nước bọc côn th*t, ra vào cực kỳ dễ dàng. Hắn đỉnh đỉnh vào huyệt thịt mềm của nàng, nói: “Nếu ngươi làm ta sướng, sẽ cho ngươi đi.”
Nhậm Khanh Khanh thật thà, những việc này trên giường nàng cũng không biết làm, giọng nói có chút lo lắng run rẩy: “Làm như thế nào……?”
Nàng muốn chủ động hầu hạ hắn, lại vì nhi tử của nàng. Trong lòng Tiêu Thừa cháy lên một ngọn lửa không rõ lí do, hắn cắn núm vú nàng, gay gắt nói: “Liếm ta.”
Nữ tử ngẩn ra, hỏi: “Liếm chỗ nào?”
Hắn bật cười thành tiếng, bóp eo nàng nhấp vài lần
” Chính là côn th*t đang chọc ngươi.”
Bên tai nàng đỏ bừng, tay đẩy hắn lắc đầu: “Ta không ——”
Chỗ đó là nơi đi tiểu, nàng không nghĩ đến, cũng không muốn.
Tiêu Thừa thảnh thơi bóp nhũ thịt, một chút một chút đi vào vui sướng, nói: “Vậy quên đi.”
Không biết là nói không cần Liếm, hay là không cần gặp.
Nhậm Khanh Khanh lo lắng, cuối cùng nhìn thấy chút ánh sáng, làm sao có thể để nó vụt mất.