Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 151: Ta nhìn nàng đúng là muốn bị đụ chết (H)



“Muốn ta?” Tiêu Thừa nhướng mày, lại một cái tát, vú thịt bị đánh đến rung rung loạn lên, sữa đều bị đánh ra.

Hắn giáo huấn nàng: “Nói ‘ nô gia muốn côn th*t lớn của ca ca trèo thuyền’.”

Gò má Nhậm Khanh Khanh  ửng hồng, ư ư a a hừ hừ, thật sự nói không nên lời.

Nàng không nói, Tiêu Thừa đem côn th*t đâm vào hai cái nông, lại rút ra, vòng đi vòng lại, đảo đến huyệt khẩu tê tê dại dại. Chỉ cần đi vào đầu nấm, nơi thịt mềm  lập tức  bao quanh nó, hút hắn không rời.

Nhưng hắn dữ dội nhẫn tâm không rút ra ngoài mà giữ mông làm nàng không thể động đậy, rồi sau đó lạnh nhạt rút ra, coi thứ dưới thân đang cứng như cây sắt như không phải của mình.

Hai tay Nhậm Khanh Khanh nắm lấy khăn trải giường tràn ngập hương vị của nam tử, chân ngọc đá lung tung, như chơi xấu:  “Ta muốn…… Ta muốn.”

Hắn  khiêu khích nàng như vậy, còn không cho đủ, đúng là quá mức.

Nàng tủi thân cực kỳ.

Tiêu Thừa ngồi lên đùi nàng, chặn hai chân đang đá loạn, lại ném cái tát về phía chân tâm:

“Làm cái gì”

Chỗ đó d*m thủy   bắn loạn, huyệt khẩu sung huyết, bị một cái tát đánh đến càng thèm, co rúm lại phun ra một dòng thanh dịch.

Hắn nhìn thấy rõ ràng, không khỏi nheo lại mắt: “Nương tử không hổ là da^ʍ phụ, chỉ tát tiểu huyệt một cái, vậy mà đã tiết?”

Nàng vô cùng đáng thương  nhìn hắn, sống chết không nói ra câu kia. Bình thường hắn lui tới  luôn thương tiếc nàng một chút, hôm nay là làm sao vậy, còn nói nàng la lối khóc lóc.

Tiêu Thừa có chút mềm lòng, lòng bàn tay phủ lên  xoa xoa, đưa vào hai ngón tay thay nàng giải ngứa. Nhìn như đang thỏa hiệp, nhưng trên thực tế lại nói: “Nếu không nói, vẫn sẽ không cho nàng ăn côn ŧᏂịŧ.”

Hốc mắt  Nhậm Khanh Khanh phiếm hồng, gian nan ngồi dậy, mở hai tay ra muốn hắn ôm.

Hắn ôm lấy eo nàng, thương tiếc ôm chặt, đang muốn không làm nàng khó xử thêm nữa, lại nghe tiểu phụ nhân không muốn sống nữa dán sát vào vành tai hắn, âm thanh mềm mại ngọt ngào:

“Ca ca trèo thuyền, nô muốn côn th*t lớn.”

Con ngươi Tiêu Thừa thoáng chốc tối đen, tay thăm dò đi xuống tách hai mảnh hoa môi  đã sớm đỏ tươi, tìm được huyệt khẩu, côn th*t vừa chuẩn lại tàn nhẫn cắm vào trong, căng đến phụ nhân trong lòng ngực hét thảm một tiếng ——

“A…..ưm!”

Nam tử tàn nhẫn đỉnh một chút, như muốn đỉnh xuyên qua bụng nhỏ của nàng: “Nàng muốn bị ta ** chết có phải không? Da^ʍ phụ!”

Khóe mắt nàng phiếm nước mắt, hổ thẹn  không thôi: “Không phải chàng muốn ta nói sao…..”

Lúc này lại trách nàng!

Tiêu Thừa hít sâu một hơi, lộ ra hàm răng trắng sáng, cười nói: “Đương nhiên, ca ca trèo thuyền sẽ làm thỏa mãn ý nàng.”

Hắn nắm lấy cánh mông nhỏ, tàn nhẫn nói: “Ca ca trèo thuyền sẽ mời nàng ăn côn th*t lớn.” 

Vật dưới háng cứng như cánh tay của hài tử, cự vật màu tím đen không ngừng ra vào nơi huyệt động ướt át của nàng, vì thúc vào vừa nhanh vừa mạnh, mị thịt bên trong đều bị lôi ra ngoài cửa huyệt, vô cùng đáng thương bọc hắn. 

Đây là giường gỗ, động tác của hắn lại mạnh, một cú thúc đều vang lên tiếng kẽo kẹt.

Nhậm Khanh Khanh bị cắm đến mơ hồ, lại còn để ý tiếng động, mềm mại nói: “Nói nhỏ chút, quá lớn…… ưm a……”

Tiêu Thừa cố ý xuyên tạc: “côn th*t của ca ca lớn không tốt sao? bằng không sao nương tử ăn mãi không đủ, tìm người trèo thuyền như thế nào là tốt hả?”

Mỗi người đó đều có dáng vẻ to lớn đầy cơ bắp, nếu nàng thật sự là một phụ nhân thèm đến điên rồi, thấy đám người kia, không chừng eo mềm nhũn ngã vào trên người ai đó rồi.

Hắn liếc mắt một lần đã biết nàng đang suy nghĩ cái gì, rõ ràng là mình nhắc đến trước, lúc này còn hơi ghen, nghiến răng nói: “Nhậm Khanh Khanh, ta nhìn nàng đúng là muốn bị ** chết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.