Hắn bắn vừa bắn nhiều lại lâu, giằng co hồi lâu, như muốn rót đầy trong tử cung của nàng.
Nhậm Khanh Khanh còn đang thất thần, ngực hơi hơi phập phồng, bị hắn đè ở trên giường, sức lực muốn đẩy hắn lên cũng không có.
Tiêu Thừa tự nằm sang bên cạnh, duỗi tay kéo nàng vào trong lòng ngực, thân mật nói: “Nương tử, nô hầu hạ nàng như thế nào?”
Nàng xấu hổ buồn bực liếc mắt trừng hắn, nhu nhược như không có xương nằm liệt trong lòng ngực, cằm gối bờ vai của hắn.
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng nàng, muốn dỗ nàng ngủ, nhưng dưới thân hai người tất cả đều là thể dịch, vừa rồi nàng còn bắn cả nước tiểu vì sướng quá. Nhậm Khanh Khanh bị dấp dính đến khó chịu, làm sao ngủ được.
Nàng hừ hừ hai tiếng: “Không thoải mái.”
Tiêu Thừa lấy chăn đắp lên người nàng, lười nhác hỏi: “Lại chỗ nào không thoải mái, còn muốn?”
Hắn xoa xoa mặt nàng: “Tự mình bắn ra còn ghét bỏ?”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng lại đứng lên, cũng ôm nàng treo ở trên người hắn. Hai người trần trụi dán vào với nhau, hắn đi đến cạnh tủ quần áo, tùy tay lấy một khăn trải giường mới ra.
Cơ bắp Tiêu Thừa rắn chắc, một tay ôm nàng cũng không cần dùng sức, chỉ cần nàng ôm chặt thân hắn, vẫn có thể trải tốt giường chiếu.
Sau khi xong cuốn hai người họ lại, bao bọc như con sâu cuồn đến kín mít, một khe hở cũng không có.
Mắt hạnh Nhậm Khanh Khanh lộ vẻ tò mò: ‘Sao chàng làm được chuyện này?”
Tiêu Thừa quý vì hoàng đế, xưa nay làm sao có thể tự làm những việc này, nhưng thấy động tác vừa rồi của hắn, rõ ràng rất thành thạo.
Hắn hôn hôn trán nàng, nói: “Từ trước đến nay ở trong quân một thời gian, mọi chuyện đều tự mình làm, làm sao, nàng cho rằng ta không thể làm được gì?”
Nàng lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy mới lạ.”
Hai người rất ít khi nói chuyện sau khi hoan ái, nhiều nhất là nàng bị ** đến ngất xỉu, hôm sau tỉnh lại hắn đã lên triều, không thấy bóng dáng.
Ít có lúc nào như ngày hôm nay.
Nhậm Khanh Khanh nằm trong lòng ngực hắn, tay không hiểu được ôm lấy hắn.
Chính nàng còn chưa phản ứng đến điều này, Tiêu Thừa đã cảm nhận được. Lúc này nàng lại dựa vào mình như vậy, trong lòng nhiều ít cũng đã động tâm với hắn.
Hắn rèn sắt khi còn nóng, duỗi tay vén tóc mái rơi rụng ra sau vành tai nàng, chủ động nhắc đến việc vừa rồi:
“Ta nhất thời động tình, không nhịn được bắn vào trong, nếu nàng vẫn không muốn làm cho Tiểu Bảo có đệ đệ muội muội, ngày mai ta sai người nấu một chén thuốc lành tính cho nàng, chờ sau này nàng bằng lòng, lại bắn cho nàng.”
Mặt Nhậm Khanh Khanh đỏ bừng, không nghĩ đến hắn lại nói đến việc này.
Nhưng lời này Tiêu Thừa nói ra một cách uyển chuyển, tất nhiên nàng hiểu từ trước đến nay hắn đều muốn hài tử, nhưng thái độ chưa bao giờ mềm mỏng như vậy. Nàng dán sắt lại gần cổ hắn, ngửi hương vị trên người hắn, vòng tay vô thức ôm chặt hơn.
Thấy nàng không nói lời nào, hắn cố ý dùng âm điệu thất vọng:
“Không sao, ta hiểu rồi, ngày mai sẽ đi tìm Lưu Nham. Chỉ là sau này nàng đừng trộm tránh thai nữa, thân thể vốn đã suy yếu, còn làm bậy như vậy.”
Nhậm Khanh Khanh ngước mắt, trong mắt nhiều tia quẫn bách: “Ta, ta nói không lúc nào.”
Trong lòng hắn bật cười, trên mặt lại không hiện ra, chỉ giả vờ mất mát: “Xưa nay không phải nàng không muốn sao?”
Đôi mắt nàng trốn tránh, mặt đỏ đến bên tai, hàm hồ đáp: “Ta không có, chàng muốn…bắn, tùy chàng..”
Hắn đối xử tốt với nàng, trong lòng nàng tự nhiên hiểu rõ. Hai người vốn đã lãng phí một năm, nếu bây giờ còn tranh cãi về việc tránh thai, sẽ chỉ làm nàng khó chịu.
Lúc này Tiêu Thừa mới để lộ ra ý vui mừng trong lòng, đôi mắt cong cong: “Vậy sau này ta sẽ cố gắng hơn, tranh thủ làm cho Tiểu Bảo sớm có đệ đệ muội muội.”