Nhậm Khanh Khanh ưm ưm a a rên nhỏ, thân hình như bạch ngọc nằm ở trên bàn, giống món ngon nam tử muốn ăn cứ lấy.
Tiêu Thừa thúc đến mông thịt của nàng tê dại, mỗi lần đâm một chút đã nóng rát, hai viên trứng cực đại đánh vào trên mông, phát ra tiếng vang bành bạch.
Bên trong huyệt thịt quấn chặt côn th*t, muốn ép tinh dịch đặc sệt phun ra, rồi huyệt thịt hồng nộn lại bị hắn kéo theo ra ngoài.
Đầu nấm ma sát điểm thịt mềm mẫn cảm bên trong, hắn lại dùng tay moi moi huyệt khẩu của nàng.
côn th*t vốn đã thô to, hắn còn muốn cắm một ngón tay đi vào.
Nhậm Khanh Khanh hơi hoảng: “Không được, vào không được…… A!”
Tiêu Thừa vạch một cánh hoa ra, vừa đem ngón tay bỏ vào trong, tiểu nương tử mềm yếu vô lực lập tức run rẩy tiết ra tới.
Ánh mắt hắn thâm trầm, đưa mắt nhìn sắc trời bên ngoài, cong eo lại đĩnh động mấy trăm lần, eo tê rần, hoàn toàn bắn trong đường đi của nàng.
Từ trước hắn còn dùng mọi cách chơi nàng, làm nàng tiết ra từng đợt, từng đợt, cho đến lúc mình không nhịn được nữa mới xuất tinh. Lần này lại không giống như trước.
Tiêu Thừa bế nàng lên, bước đi về phía mép giường, nhẹ nhàng đặt người xuống.
Nàng còn ôm cổ hắn, không chịu buông tay.
Hắn vuốt ve sau lưng bóng loáng của nàng, thấp giọng: “Ta phải đi rồi.”
Nhậm Khanh Khanh ngẩn người, mất tự nhiên thu tay về, trong lòng hơi chua xót: “Được……”
Hắn “Phì” bật cười, cúi người hôn hôn má nàng: “Được rồi, phải đi cũng không cười với phu quân một lần?”
Nàng cắn cắn môi: “…… chàng mới không phải…… Phu quân.”
Tiêu Thừa véo mũi màng: “Ta không phải thì là ai?”
“Đã quên, ta không phải phu quân của nàng, là tình nhân- ca ca chèo thuyền.” Hắn trêu nàng.
Nhậm Khanh Khanh bị trêu chọc đến đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Chàng thật đáng ghét.”
Hắn cong khóe môi: “Lúc này nói ta đáng ghét, sau này không gặp được, xem nàng như thế nào.”
Bên ngoài truyền đến tiếng còi, Tiêu Thừa ngừng lại một chút, xoa bóp mặt nàng:
“Được rồi, ta đi thật đây.”
Nàng ừ một tiếng, đôi mắt lại nhìn chằm chằm hắn không thôi. Hắn che lại đôi mắt nàng: “Ngủ đi, nàng nhìn ta như vậy, làm sao ta đi được.”
Nhậm Khanh Khanh nhắm mắt lại, lông mi run run trong lòng bàn tay hắn, trong chốc lát, nam tử hôn hôn cánh môi nàng, thu hồi tay đứng dậy rời đi.
Nàng lại mở mắt ra, nhìn bóng dáng hắn.
Tiêu Thừa xoay người đóng cửa, nàng nhắm chặt mắt lại, cho đến lúc không còn âm thanh, nàng lại thử mở mắt ra, ai ngờ hắn vẫn đứng ở cửa, bất đắc dĩ nhìn nàng.
Nàng nhịn không được, xốc lên chăn lên nhào về phía hắn, hắn ôm chặt nàng, ở bên tai nàng thở dài: “Nhậm Khanh Khanh, nàng như vậy ta đi thế nào được?”
Một năm trước sao có thể trông cậy vào việc nàng nhào vào trong ngực, còn thân cận với mình như vậy. Thật vất vả dỗ được nàng, lại phải rời đi, Tiêu Thừa nghĩ đến đám chó điên Bắc Liêu kia, nghẹn một bụng lửa giận.
Hắn sờ sờ đầu nàng: “Nàng ngoan ngoãn, rất nhanh ta sẽ đến đón nàng.”
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, nhìn hắn đóng cửa phòng.
Đợi bước chân chậm rãi đi xa, Nhậm Khanh Khanh có chút ngơ ngác trở lại trên giường, cuốn chăn thất thần.
Tính tình hắn hư hỏng, việc giường chiếu lại thô bạo, trước đó lại như vậy đối với nàng. Chỉ là trong lòng nàng thật sự đã cho hắn tiến vào, bằng không lam sao lại lo lắng cho hắn như vậy.
—
Cách vài ngày, Hà Thiên Sinh đã lên thuyền, nói là Hoàng Thượng phân phó cho hắn hộ tống bọn họ hồi kinh.
Trong lòng Nhậm Khanh Khanh căng thẳng, Trịnh Nhạc cùng Hà Thiên Sinh là trợ thủ đắc lực của hắn, hiện giờ cho một người ở bên cạnh nàng, nơi đó hắn phải như thế nào.
Có lẽ đã nhìn ra tâm tư của nàng. Hà Thiên Sinh nói: “Nương nương không cần lo lắng, cá đã cắn câu, cũng không có trở ngại.”