Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 163: Nàng ngủ trên giường



Bắc Liêu gửi tin, cho Đại Tề thời gian 10 ngày suy xét, quá mười ngày, hoặc là nhường lại ba thành trì, hoặc tiểu vương gia duy nhất của Đại Tề khó có thể trở về.

Sự ngạo mạn và kiêu ngạo như vậy khiến Trịnh Nhạc hận không thể điều quân đi tấn công họ ngay lập tức, mặc dù Bắc Liêu có kỹ năng cưỡi ngựa siêu phàm, chiến binh dũng mãnh, nhưng Đại Tề cũng có vô số binh lính tinh nhuệ, nếu họ thực sự muốn chiến đấu, có thể họ cũng sẽ không bại trận.Đây cũng là nguyên nhân dẫn đến tình trạng giằng co giữa hai nước trong nhiều năm qua.

Chỉ là bây giờ Tiêu Thừa dẫn theo Nhậm Khanh Khanh lẻn vào địa doanh của dịch, cuối cùng cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Ngọc bội kia đúng là rất lợi hại, bọn họ có thể đi qua mọi cửa, chỉ tới lúc đến cửa thành lại bị cản lại.

“Ngọc bội này ta có biết, nhưng hai người không giống phu thê ——”

Tướng sĩ kia đầy mặt hoài nghi, nam tử này thân hình cao lớn, nói là có huyết thống Bắc Liêu cũng chỉ nửa tin nửa ngờ, thân mình nàng kia lại yếu đuối mảnh mai, làm sao lại giống như nữ tử Bắc Liêu.

Trong lòng hai người đều âm u, đứng một người trước người một sau, sắc mặt lạnh lùng.

Tiêu Thừa ngoài cười nhưng trong không cười: “Phu nhân của ta nhát gan, trước mặt người ngoài ngại thân cận cùng ta…”

Hắn đi vào một bước, đưa một chiếc vòng tay vào trong tay áo hắn: “Phu nhân đang gây chuyện với ta, lần này nhập thành là muốn dẫn nàng về gặp cha nương giải sầu một chút, mong đại nhân châm trước.”

Tướng sĩ kia mở to hai mắt, tiểu nương tử này thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, tính tình lại lớn như vậy sao?

Chỉ là hoài nghi, cuối cùng họ cũng lọt qua cửa thành, thân phận tất nhiên không thành vấn đề.

Hắn xua xua tay: “Đi thôi đi thôi.”

Đợi bọn họ đi được hai bước, tướng sĩ lại kêu lên: “Từ từ!”

Hai người đều cứng đờ, tưởng hắn sẽ không phát hiện ra manh mối, hắn bước nhanh đến gần Tiêu Thừa, dán vào lỗ tai nói vài câu, lúc này mới xoay người rời đi.

Nhậm Khanh Khanh mím môi, đang muốn tiếp tục đi về phía trước đi, bất ngờ bị Tiêu Thừa bắt được tay.

Nàng ngẩng đầu, trong lòng đang quá khó hiểu, nàng đang còn lo lắng cho Tiểu Bảo, rồi còn bị hắn nói những lời làm mình đau lòng, nên cũng không muốn nhìn vào mắt hắn.

Trong lòng hắn cũng ngột ngạt, không muốn dễ dàng nhận thua, lên đường đã nhiều ngày, lúc dừng lại nghỉ chân cũng một mình canh giữ ngoài xe ngựa.

Lúc này thật lạ, vậy mà còn nắm tay nàng.

Tiêu Thừa nhẹ giọng giải thích: “Nếu không giống phu thê, đến lúc đó lại bị người khác hoài nghi.”

Nhậm Khanh Khanh ừm một tiếng, để hắn nắm đi.

Lòng bàn tay hắn có những vết chai mới, là do lên đường buôn ba nhiều ngày tạo ra, lúc dắt tay nàng có cảm giác hơi gai gai, bàn tay rộng lớn bao bọc bàn tay nhỏ nhắn, hơi nóng cuồn cuộn không ngừng truyền từ lòng bàn tay vào trong thân thể.

Nàng lại không biết, vừa rồi tướng sĩ kia đuổi đến, nói là hắn phải cứng rắn đối với nữ nhân hơn một chút, nếu nàng cáu kỉnh, tuyệt đối đừng để nàng gây sự, cần phải chủ động xuất kích.

Trong lòng Tiêu Thừa cười lạnh, đường đường hắn là hoàng đế, còn cần một cái tiểu binh tới dạy hắn thuật ngự thê*?(*Khống chế vợ)

Chỉ do dự một lát, thật sự đã vươn tay nắm lấy nàng, lại phát giác vậy mà nàng đúng là không hất tay hắn ra.

Hắn nắm bàn tay nhỏ nhắn, sau đó sửa lại thành mười ngón tay đan vào nhau, chặt chẽ nắm lấy nàng.

Nhậm Khanh Khanh lặng lẽ đưa mắt liếc nhìn hắn một lần, vừa lúc đụng phải đôi mắt hắn cũng đang nhìn mình.

Tiêu Thừa ra vẻ lãnh đạm: “Nhìn gì mà nhìn.”

Tay lại không hề buông lỏng.

Nàng cắn cắn môi, lòng bàn tay quá nóng, địa phận Bắc Liêu lạnh lẽo như vậy, nàng cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Nơi này cách doanh trướng của Bắc Liêu còn hơi xa, sắc trời cũng dần tối xuống, hai người đi vào một khách điếm, thuê một gian phòng.

Thấy nàng cúi đầu, Tiêu Thừa tự nhiên nói: “Nàng tự ngủ trên giường”

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn đã cảm thấy mình thật ngu ngốc, lấy danh nghĩa phu thê bước ra ngoài, phải ở cùng phòng khác giường, hắn còn cố ý tự làm khổ mình.

Nhưng hắn tự cho là miệng vàng lời ngọc, nên tuyệt đối không thu lại lời nói này.

Trong lòng Nhậm Khanh Khanh co rút, thấp giọng đáp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.