Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 164: Nàng còn bị đông chết



Nơi này là biên giới phía bắc, mấy ngày trước đến đây còn tốt, Tiêu Thừa qua đêm ở ngoài xe ngựa, tuy bị lạnh đến run bần bật, nhưng vẫn vượt qua được. Nhiều ngày qua tuyết đã rơi nhiều hơn, cho dù trong phòng có than củi, nhưng bàn chân vẫn lạnh toát.

Tiêu Thừa tìm tiểu nhị trong khách điếm  mượn đệm nhỏ, đặt ở bên cạnh giường của Nhậm Khanh Khanh, dùng chăn trải lên. 

Nhưng đây vẫn là ở dưới đất, làm sao ấm áp được so với trên giường. Từ ngày đăng cơ hắn còn chưa bao giờ phải ngủ dưới đất, đây đúng là lần đầu tiên.

Chẳng được bao lâu, Tiêu Thừa chỉ cảm thấy bản thân đang nghẹt mũi nhức đầu, có dấu hiệu trúng gió.

Sợ đánh thức Nhậm Khanh Khanh, hắn hạ giọng ho khan vài tiếng.

Thật ra nàng vẫn không thể ngủ, bên tai nghe được động tĩnh truyền đến từ phía hắn, không khỏi ngồi dậy, nhìn bóng dáng hắn, nói: “….lên giường ngủ đi.”

Tiêu Thừa đến chết cũng vẫn sĩ diện, hừ lạnh một tiếng: “Ta ngủ giường, nàng ngủ trên mặt đất bị đông chết sao?”

Phía sau không có tiếng động, hắn lại nghĩ đến lời tiểu binh kia nói, nhịn không được lại bực bội. Hắn đã chủ động nắm tay nàng, nàng còn lạnh nhạt với hắn như vậy.

Lúc này, phía sau truyền đến động tĩnh, là Nhậm Khanh Khanh nằm xuống bên cạnh hắn.

Nàng cách hắn chỉ khoảng một cánh tay, chỉ chiếm một vị trí nho nhỏ bên cạnh.

Nàng thấp giọng nói: “Đi lên đi, vốn chính là chàng bỏ tiền, đừng để đông…”

Còn chưa có nói xong, Tiêu Thừa đã đưa cánh tay dài kéo nàng vào trong ngực, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có phải nàng muốn phân rõ giới hạn với ta?!”

Hắn há mồm hung hăng cắn lên trên vai nàng, cách xiêm y ra sức, hận không thể cắn chết nàng.

Nhậm Khanh Khanh đau cũng không hô lên, chỉ nắm chặt tay, vẫn không nhúc nhích.

Hắn phát giác có gì đó không thích hợp, đưa tay lật người nàng quay lại, thấy khóe mắt nàng chảy ra một dòng lệ, liếc mắt một cái cũng không nhìn hắn.

Tiêu Thừa duỗi tay thô lỗ lau sạch nước mắt nàng, hung tợn nói: “Nàng lại ủy khuất!”(ấm ức, tủi thân, oan ức, uất ức, uất nghẹn)

Lúc này nàng mới rời mắt về phía hắn, nức nở nói: “Là chàng muốn phân rõ giới hạn.”

“Ta muốn lúc nào ——” Hắn nhớ đến lời mình vừa nói bảo nàng tự ngủ trên giường.

Hai tay Nhậm Khanh Khanh che kín mặt, bắt đầu khóc nấc lên: “Không phải chàng muốn buông tay sao?”

Tiêu Thừa có chút chột dạ, lời đó làm sao có thể là thật, hai người họ dây dưa lâu như vậy, sao có thể nói buông tay liền buông tay.

Hắn nắm lấy cổ tay nàng, lại xoay xoay lần nữa, nhưng sức lực nhẹ hơn nhiều.

Mắt hạnh đầy nước của nàng như những vì sao vỡ vụn, phảng phất như bị hắn làm tổn thương.

Hắn đưa đầu lại gần, giọng tàn nhẫn nói: “Nàng thì sao? Tiểu Bảo xảy ra chuyện, nàng đã muốn chết muốn sống, hoàn toàn không để ta vào mắt.”

Nhậm Khanh Khanh nói trong tiếng nức nở: “Nhi tử do ta hoài thai sinh ra, còn bị bắt đi dưới mí mắt mình, làm sao có thể không thương tâm? Chính chàng cũng nói, nhi tử không phải do mình thân sinh, chàng yêu ai yêu cả đường đi, nếu ta không có thái độ kiên quyết một chút, thật sự chàng có thể đi cứu Tiểu Bảo sao?” 

Tiêu Thừa là người luôn  lạnh lùng quyết đoán, nếu Tiểu Bảo thật sự là nhi tử thân sinh, hắn không chừng còn cười lạnh trước mặt quân địch, bảo họ cứ việc giết đi. 

Trong lòng biết nàng nói là lời nói thật, chỉ tức giận phun ra một hơi, nói:” Ta nói muốn để nàng đi, nàng cũng không thể ăn vạ không đi sao?”

Nhậm Khanh Khanh bị hắn nói vậy cũng đã quên khóc, đồng tử hơi mở to, ngơ ngác nhìn hắn. 

Tiêu Thừa cũng nói đùa, khóe môi cong lên, ôm sát thân thể lạnh lẽo của nàng vào lòng, hừ nói: “Ta muốn buông tay, rồi buộc nàng vào lưng quần, xem nàng có đi được hay không.”

Nàng ngủ ở trên giường,  trên người cũng không ấm lắm, còn lạnh hơn so với hắn. Hắn véo véo má nàng: “Nhậm Khanh Khanh, không có ta, khéo nàng còn bị đông chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.