Nói nàng hai câu cho đỡ nghiền, Tiêu Thừa lại hung hăng hôn nàng một cái: “Về sau lại chọc tim ta như vậy, ta sẽ ấn nàng trên giường ** ngày ** đêm.”
Bên tai nàng ửng đỏ, trong lòng biết hắn lại bắt đầu không đứng đắn, đang muốn quay người đi một chút, lại nghe hắn hắn hứa hẹn:
“Nàng yên tâm, ta chắc chắn sẽ cứu Tiểu Bảo bình an trở về.”
Nàng ngước mắt nghi hoặc nhìn hắn, lại phát hiện trước tầm mắt dần dần mơ hồ, cố sức mở miệng: “Chàng…”
Tiêu Thừa hôn hôn má nàng: “Ngoan ngoãn.”
Nàng không chịu nổi cơn buồn ngủ, dần mất đi ý thức.
Tiêu Thừa bế người lên đặt trở về giường, than nhẹ một hơi.
Làm sao hắn có thể dẫn nàng vào đại doanh của địch, thân thể nàng gầy yếu, tốt nhất nên ở lại Lạc Khâu chờ hắn.
Chỉ là miếng ngọc bội kia nàng đưa ra, đúng là thật sự lo lắng, nên đồng ý dẫn theo nàng. May mà nơi này cũng không bị chiến hỏa lan đến, để nàng lại đây còn tốt hơn dẫn theo mình mạo hiểm.
Hắn cuốn chặt nàng vào chăn, mặt trầm như nước, lẳng lặng bước ra khỏi cửa.
—
Một đêm đến bình minh.
Cửa phòng Nhậm Khanh Khanh bị khóa chặt, đến bữa cơm có người bưng vào, là do Tiêu Thừa đã sắp xếp tốt tất cả. Hôm qua hắn vẫn còn ở bên cạnh mình, cũng không biết làm sao có thể bố trí được như vậy.
Đang lúc lo lắng, lại nghe thấy người qua đường bàn luận: “Công chúa Đại Tề kia thật thảm. muốn chạy trốn còn bị đánh gãy cả hai chân.”
“Nàng ta thảm chỗ nào? Còn không phải do ca ca làm hoàng đế của nàng ta sao, ngoan ngoãn đáp ứng điều kiện của tướng quân không phải tốt rồi.”
“Aiz, nói đến tuy là bị bỏ rơi, lại bị Chu đại nhân đưa đến đây, hẳn là vẫn còn chút tình nghĩa phu thê…”
“……”
Bọn họ đi xa, Nhậm Khanh Khanh không còn nghe thấy gì nữa.
Nàng nhíu mày lại, vậy mà Tiêu Diệu cũng ở chỗ này? Nàng đối với nàng ta không có hảo cảm, trước đó nàng ta còn muốn lấy mạng của nàng, bây giờ bị bắt đến Bắc Liêu cũng coi như bị trừng phạt đúng tội.
Chỉ là nếu Tiểu Bảo do bị Chu Tồn Phong bắt đi, không chừng có thể tìm chút manh mối từ nàng ta.
Nơi Tiêu Diệu ở rất dễ hỏi thăm, nàng ta là người kiêu căng ngạo mạn như vậy, còn bị đánh gãy chân, không có lúc nào là không tức giận rồi gây chuyện, mỗi ngày đều có nha đầu hầu hạ chịu không nổi chạy ra ngoài.
Nhậm Khanh Khanh dễ dàng trà trộn vào đó, cũng do Chu Tồn Phong quá mức yên tâm phía sau đại doanh này, chán ghét khi cả ngày đối mặt với nàng ta, lúc này mới không bao vây chặt chẽ.
Nàng đi theo mọi người đến đó, không lo lắng chút nào, nơi này ngoài Tiêu Diệu, cũng không có ai biết nàng là ai. Nhậm Khanh Khanh đợi đến lúc trời tối, lẻn vào thư phòng trong căn nhà này, cẩn thận tìm kiếm.
Nàng cũng không biết mình tìm cái gì, chỉ là lúc nghe xong lời nói của Trịnh Nhạc, có cảm giác thân phận của Chu Tồn Phong không hề đơn giản, không chừng nơi này có thể tìm được thứ gì đó.
Chỉ không dự đoán được, vừa mới quay người lại, đã nhìn thấy một người ngồi trên xe lăn, trên tay cầm một chiếc giá cắm nên, mặt trắng như quỷ hiện hồn, hai mắt dán chặt nhìn chằm chằm vào nàng.
Nhậm Khanh Khanh bị dọa đến lui về phía sau một bước, suýt nữa chạm vào làm đổ bình hoa bên cạnh. Giữ vững lại thân thể, nàng mở miệng: “Nhữ Dương công chúa.”