Hắn nhướng mày, bụng dưới lại bị nàng như đốt lửa lên, nhưng thương tiếc dáng vẻ này của nàng bị ** đến sợ hãi như vậy, chị đành bế nàng về lại trên giường, lại dùng côn th*t cực đại đút vào ngâm trong đó, thảnh thơi ngậm núm vú nàng hút sữa.
Nhậm Khanh Khanh hơi nằm nghiêng, trên ngực có nam tử hơn hai mươi tuổi đang nằm bò, như đói khát ngậm mút núm vú nàng. Nàng ôm cổ hắn, giọng nói êm ái: “Sao chàng cứ thích ăn vú như vậy.”
Tiêu Thừa phun ra núm vú sáng lấp lánh, lại thay đổi mút phía bên kia: “Thích ăn.”
Hắn hút hết hai bên, lưu luyến ngẩng đầu, nói: “Nếu về sau có hài tử, hứa chỉ cho ta ăn.”
Một mình hắn ăn còn chưa đủ, làm sao còn để đứa nhãi ranh đoạt ăn của hắn.
Khuôn mặt Nhậm Khanh Khanh lộ màu hồng nhạt, đến giờ còn chẳng thấy thân ảnh hài tử đâu.
Tiêu Thừa giống như con cẩu cọ cọ mặt nàng, nói: “Mau chút hoài thai cho ta một nhi tử.”
Nàng quay mặt đi: “Nào có nhanh như vậy……”
Hắn nhớ đến cơ thể nàng không được tốt, từ trước lại tránh thai nhiều, Lưu Nham cũng nói lúc nàng mang thai có thể sẽ khó khăn hơn một chút, nên nói:”Vậy cứ từ từ.”
Dừng lại một chút, hắn lại nói mấy lời thô tục: “Tinh dịch của Nguyên Hạc ca ca bắn hết cho nàng, mỗi ngày đều rót vào, sớm hay muộn cũng có thể có.”
Hắn không phải nhất định làm cho Nhậm Khanh Khanh sinh hài tử ngay, chỉ là nếu cùng người thương có quan hệ huyết thống, trong lòng cũng yên ổn hơn rất nhiều.