Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 183: Ngoại truyện 7 Bú sữa (2)



Nhậm Khanh Khanh nhẹ nhàng đánh vào đầu hắn: “Nhẹ thôi!”

Tiêu Thừa cắn núm vú không buông lỏng, dùng sức đem sữa hút vào trong miệng. Hôm nay thừa không ít, không giống từ trước, hút một hơi liền không có nữa.

Hai tay hắn giữ bầu vú, nhũ thịt từ khe hở ngón tay tràn ra, bị hắn xoa đến đỏ bừng. Tay dùng sức bóp một cái, sữa liền bắn vào trong miệng hắn, vừa tanh vừa ngọt.

Hắn ăn xong một con liền buông ra, ngược lại véo một bên khác, lúc này không vội, chỉ nhéo bầu vú nhàn nhã thưởng thức.

Màu trắng ngà của sữa tích ở đầṳ ѵú, bị hắn bóp rớt xuống, Nhậm Khanh Khanh thúc giục hắn: “Muốn ăn phải ăn hết.”

Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, hung hăng cắn xuống núm vú hồng đến lấy máu, đau đến nàng “A” kêu thành tiếng.

Tiêu Thừa còn tủi thân hơn: “Sao từ khi có Loan Loan nàng càng không kiên nhẫn đối với ta.”

Nàng còn đang bị hắn cắn đau, nghe thấy hắn vừa nói vậy, lại có chút chột dạ: “Đâu có!”

“Ban đêm chỉ ôm Loan Loan ngủ, vú chỉ cho Loan Loan ăn, ngày thường cũng chỉ cười đối với nó……” Hắn đếm kỹ tội trạng, một khuôn mặt toàn vẻ không cam lòng.

Nhậm Khanh Khanh bị chọc đến cười ra tiếng, bàn tay qua đi nâng mặt hắn lên, nói: “Chàng so đo với hài tử cái gì?”

Một lần nữa hắn đem núm vú ăn vào trong miệng hút sữa, hàm hồ nói: “Nàng cũng coi ta như hài tử là được.”

Nàng bất đắc dĩ cực kỳ, nói không lại được với nam tử không biết xấu hổ, vuốt tóc của hắn, vô lực nằm ở trên giường mặc cho hắn hút sữa.

Nàng không nói lời nào, Tiêu Thừa lại bắt đầu nổi điên: “Chính nàng nói, ta quan trọng hay là Loan Loan quan trọng?”

Nhậm Khanh Khanh nghe xong chỉ cảm thấy cạn lời, hắn là một đại nam nhân một hai phải tranh chấp với nữ nhi, làm sao không biết xấu hổ như thế này.

Nàng đẩy đẩy đầu hắn: “Càng nói càng quá”

Đầu lưỡi của đảo quanh quầng vú, không ngừng Liếm  láp, lời nói càng nói càng thái quá: “Ta biết mình không so được với Tiểu Bảo, ở trong lòng nàng Tiểu Bảo quan trọng nhất, chỉ là Loan Loan tốt xấu cũng có công của ta, nàng cũng vì nó không để ý tới ta.”

Nàng thở dài, chỉ cảm thấy mình lại nhiều thêm một nhi tử, nhẫn nại giải thích cho hắn: “Ta khi nào không để ý tới chàng? Lúc chàng tới, ta cũng nhanh chóng dỗ nữ nhi ngủ rồi ở cùng chàng còn gì?”

Hắn buồn không nói gì, Nhậm Khanh Khanh tiếp tục nói: “Lại nhắc đến Tiểu Bảo,chàng không thể so sánh với hài tử.”

Tiêu Thừa thích ghen tuông, trước kia chỉ đối với nam tử cùng độ tuổi, hiện nay ngay cả hai đứa nhỏ cũng so sánh.

Nàng dừng một chút, lại nói: “Ở lòng ta ba người đều quan trọng”

Khi nghe được điều này, hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Vốn dĩ cố ý nói như vậy là vì mấy hài tử này đã lấy đi sự chú ý của nàng, nhưng lúc nghe thấy nàng thừa nhận, ba người họ đều quan trọng trong lòng, hắn không khỏi cảm thấy vui mừng.

Hắn thừa thắng xông lên: “Vậy về sau nàng dùng hai canh giờ đến Ngự Thư Phòng ở cùng ta.”

Từ lúc hài tử sinh ra nàng xác thật xem nhẹ hắn hơn rất nhiều, thấy hắn đáng thương vô cùng, Nhậm Khanh Khanh tâm cũng mềm nhũn, gật gật đầu.

Tiêu Thừa gợi khóe môi cười, buông núm vú không còn sữa ra, lại đi cắn lên bầu vú trắng nõn, lưu lại dấu răng cùng nước miếng, ăn đến ngon lành.

Tay đưa ra ngăn miệng làm hắn dừng lại, nói: “Đừng cắn, sẽ bị Loan Loan nhìn thấy”

Nếu nữ nhi học hắn cắn, đúng là nàng không có cách nào.

Tiêu Thừa ôm lấy eo nàng, mặt cọ cọ lên nhũ thịt căng phồng, hơi u oán: “Cái này vốn là của mình ta.”

Hắn trầm giọng nói: “Vẫn đưa nữ nhi cho vú nuôi đi, lúc này cũng nên cai sữa rồi.”

Nhậm Khanh Khanh có chút bực bội: “Nữ nhi mới có sáu tháng, cai sữa cái gì.”

Hiện nay Loan Loan là tròng mắt nàng, Tiêu Thừa cũng chọc không được, chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Không cai thì không cai, ta ăn ít chút là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.