Hôm đó là tết nguyên tiêu (Lễ hội đèn lồng), Tiêu Thừa và Nhậm Thanh Thanh vốn định dẫn nhi tử đi dạo ngoài cung, không ngờ nàng đột nhiên bị cảm và ho nên Tiêu Thừa đành ở lại chăm sóc nàng. Chỉ có hai tiểu tử đi với nhau.
Tiêu Uẩn cũng để mắt tới muội muội, chỉ là từ nhỏ nàng chưa từng ra khỏi cung, không giống huynh trưởng lớn lên ở ngoài cung, bởi vậy cân nhắc lợi hại, hai người nắm tay hướng Nhậm Khanh Khanh bảo đảm: “Nương, người chờ ta, ta mang kẹo hồ lô trở về cho người ăn!”
Trong cung cũng có đường hồ lô, nhưng ca ca nói bên ngoài ăn còn ngon hơn, nàng đã sớm muốn nếm thử.
Hai người đi theo Trịnh Nhạc che chở, ngồi xe ngựa đến đường cái đông đúc.
Dọc theo đường đi, Tiêu Ngọc kéo không được nàng, nhìn muội muội chạy đông chạy tây, hưng phấn oa oa kêu to, đành nắm chặt tay nàng. Vừa lơ đãng, hai đứa nhỏ liền biến mất ở trong đám người.
Trịnh Nhạc nháy mắt trở nên cảnh giác, mặc dù trong lễ hội đèn lồng có rất nhiều người, nhưng cũng không cần phải chen chúc, rút đao ra, nghiêm nghị nói: “Mau tìm!”
Vừa dứt lời, hắn đã dẫn đầu nhiều người rút đao với vẻ mặt kỳ quái.
Quả nhiên, đám đông la hét và rút lui, chỉ còn lại một vài người của Ngự Lâm Quân nhìn nhau.
—
Đầu Tiêu Ngọc phảng phất như muốn vỡ ra, mày hắn nhăn lại, cũng không vội vã mở mắt, chỉ dùng cảm giác cảm nhận hoàn cảnh xung quanh.
Chân tay hắn đều bị trói buộc, trong gian phòng này ngoài hắn, còn có muội muội Tiêu Uẩn, cùng với một người khác.
Hơi thở người nọ vững vàng, nội công thâm hậu, trói hắn cùng Loan Loan lại, tất nhiên là có mưu đồ.
Hắn còn đang suy tư, bên tai liền truyền đến âm thanh: “Tỉnh rồi thì đừng giả vờ nữa.”
Hắn mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy Loan Loan nằm ở bên cạnh.
Tiêu Ngọc không dấu vết dịch qua che chở cho nàng, cảnh giác nhìn nam tử này.
Trông hắn ta có vẻ hơi bẩn thỉu, mái tóc dài rối bù như cỏ khô, quần áo rách rưới, khuôn mặt không thấy rõ.
Hắn hừ một tiếng: “Nhìn đủ chưa?”
Tiêu Ngọc thử thăm dò dãy giụa, dây thừng này buộc có kỹ xảo, như quân của Bắc Liêu, Trịnh Nhạc đã dạy hắn.
Nếu là người Bắc Liêu, vậy càng thêm nguy hiểm ——
“Ngươi ——”
Tiêu Ngọc còn chưa nói xong, đã nghe nam tử kia khàn khàn nói: “Ngươi năm nay mười bốn, nhũ danh Tiểu Bảo, bên phải bàn chân có một nốt ruồi đỏ, có phải hay không?”
Hắn có chút khϊếp sợ, nhũ danh này cùng bớt của hắn làm sao người Bắc Liêu lại biết được?
Nam tử âm u cười cười, nói: “Hài tử, ta là phụ thân của ngươi.”
Người này đúng là Chu Tồn Phong.
Chế độ Bắc Liêu rơi vào tình trạng hỗn loạn và phải mất hơn 5 năm mới dập tắt được nội chiến. Sau vài năm hưởng phúc, hắn lại bị nữ tử tên Tiêu Diệu kia phản bội, chỉ ra bằng chứng thân phận của hắn không phải hoàng tử Bắc Liêu, bị đuổi khỏi ngôi vị như chó nhà có tang.
Trong lòng nàng ta hận hắn, tình nguyện cấu kết cùng Hô Diên Côn ở bên nhau, muốn đẩy ngã hắn.
Hắn dắt vài người còn xót lại ở phe mình đi vào Đại Tề, chẳng những là vì đuổi giết Tiêu Diệu, càng muốn gặp một lần nhi tử hắn đã nhiều năm không gặp, hiện giờ là vương gia của Đại Tề là Tiêu Ngọc.
Tuy Tiêu Thừa vẫn yêu thương hắn, cũng không có khả năng giao giang sơn vào trong tay hắn. Đứa nhỏ này, chỉ có đi theo hắn trở về Bắc Liêu, mới có thể thực hiện được tham vọng lớn lao của mình.
Tiêu Ngọc hoài nghi nhìn hắn, dường như cho rằng đầu óc hắn ta lớn lên không bình thường, chỉ là xưa nay được dạy dỗ ôn hòa có lễ, nên nói: “Vị công tử này, ta nghĩ ngươi nên đi coi lang trung một chút.”
Nào có người tùy tiện nhận nhi tử? Cha hắn giờ phút này khéo còn đang lắc lư với nương ở trên giường, chọc cho nương vui vẻ, không biết có nhận được tin tức hắn cùng Loan Loan mất tích hay chưa.