Chu Tồn Phong cười lạnh lùng, vén lên mái tóc lòe xòe của mình, lộ ra gương mặt tuy hơi tiều tụy nhưng vẫn anh tuấn.
Hắn bóp chặt cổ Tiêu Ngọc, nói: “Ngươi nhìn xem, ngươi lớn lên có giống ta hay không?”
Hơi thở Tiêu Ngọc như ngừng lại, nhìn chằm chằm vào mặt hắn ta, trong lòng dâng lên một cơn hoang đường.
Diện mạo của hắn giống mẹ, nhưng không giống cha một chút nào. Mà người trước mắt này, ngũ quan tuy không giống lắm, nhưng nhìn qua rất quen thuộc, dường như lời hắn ta nói chính là sự thật.
Tiêu Ngọc đột nhiên ho khan vài tiếng, vẫn không chịu tin: “Ngươi nói bậy!”
Chu Tồn Phong để sát vào hắn, giống như một con rắn nói nhỏ bên tai:
“Sao ngươi không nghĩ tới, ngôi vị vẫn luôn được truyền lại trực tiếp cho người thừa kế, ngươi chiếm giữ cả hai, vì sao lại không trở thành Thái Tử?”
“Nha đầu này sinh ra đã ốm yếu, vì sao lại phong cho nó là Hoàng Thái Nữ?”
Nội tâm Tiêu Ngọc chấn động, từ trước không phải chưa có ai nói với hắn điều này, chỉ bảo hắn đánh trả lấy về. Muội Muội là thiên mệnh của phụ thân, sinh ra được định sẵn là đế vương.
Chu Tồn Phong vỗ vỗ mặt hắn: “Bởi vì ngươi không phải là nhi tử của Tiêu Thừa, ngươi là nhi tử của ta. Làm sao hắn có thể để ngoại nhân kế thừa giang sơn Tiêu gia?”
“Ngươi nói dối!” Tiêu Ngọc gào lên với hắn, một gương mặt non nớt mang theo vẻ hoảng hốt kiềm chế:”Ta mới không phải nhi tử của ngươi.”
Hóa ra nhi tử này của hắn ta thật cố chấp. Chu Tồn Phong ngồi bên cạnh hắn, đưa tay muốn sờ Tiêu Uẩn, bị hắn gạt ra, trừng mắt tức giận.
Hắn ta buông tay, lạnh lùng nói: “Nương ngươi vốn chính là thê tử của ta, là bị Tiêu Thừa cưỡng ép đoạt lấy.”
Trong âm thanh của hắn ta mang theo hận ý: “Lý do chính là như thế! Ta mới bỏ bút tòng quân, dấn thân vào Bắc Liêu, muốn đoạt lại nương ngươi một lần nữa!”
Trong đầu Tiêu Ngọc trống rỗng.
Làm sao lại còn như thế….. Cha nương ân ái như thế, làm sao có thể là cha cưỡng đoạt thần thê?
Hắn lên tinh thần, trên mặt mang theo phòng bị: “Ngươi đừng nghĩ gạt ta!”
Chu Tồn Phong hừ lạnh: “Nương ngươi quê ở huyện Hà, nhưng mấy năm nay nàng hẳn là chưa bao giờ trở về, ngươi cũng biết vì sao?”
Đôi mắt Tiêu Ngọc ngơ ngác nhìn hắn ta, tất nhiên đã nghe qua huyện Hà từ miệng bà bà. Nhưng sao hắn ta cũng biết chuyện này?
“Bởi vì —— đó là nhà của ta và nương ngươi! Tiêu Thừa không muốn cho nàng trở về!”
Hắn ta vừa lòng nhìn gương mặt trắng bệch của Tiêu Ngọc, lại thì thầm nói:
“Hài tử, mười mấy năm nay ta chưa từng gặp ngươi, không ngờ cả phụ thân ngươi cũng không nhận?”
Lồng ngực Tiêu Ngọc nảy lên một dòng máu tươi, hắn cố gắng nuốt xuống, móng tay khảm vào lòng bàn tay, hỏi: “Ngươi có ý gì?”
Người này, cho dù là phụ thân hắn, nhưng cũng là người Bắc Liêu! có phải cha hắn hay không còn chưa biết, chỉ là, hắn không thể vì một người xa lạ mới gặp mà hoài nghi cha nương đã làm bạn với hắn mười mấy năm.
Chu Tồn Phong sờ sờ đầu của hắn, nói: “Cha muốn dẫn ngươi về Bắc Liêu, đó mới là nhà của chúng ta.”
Chu Tồn Phong chuyển mắt nhìn Tiêu Uẩn đang hôn mê, không chút để ý nói: “Cha nha đầu này đoạt thê tử của ta, mới có nghiệt chủng này, tất nhiên là ta muốn giết nó, báo thù.”
Thấy Tiêu Ngọc cắn môi không hé răng, Chu Tồn Phong híp mắt cười:
“Ngươi yên tâm, mệnh loan phượng này là Tiêu Thừa bịa đặt cho các ngươi nhìn, một tiểu nha đầu ốm yếu như thế này, vốn không xứng là đế vương của một nước.”
Hắn nói đơn giản như bóp chết một con con kiến, chỉ là cả người mang theo hàn khí, nhìn qua không giống nói điêu.
Trong lòng Tiêu Ngọc phát lạnh, chỉ nói: “Ngươi thả nàng, ta sẽ đi theo ngươi.”