Tiêu Ngọc bị người đè ở dưới thân, đôi mắt nghẹn đến mức đỏ bừng, hắn cắn răng, nước mắt từ hốc mắt chảy ra: “Sao ngươi lại làm nàng bị thương!”
Tiểu muội muội của hắn, từ nhỏ lắc lư ở khuỷu tay hắn, ngày ngày đêm đêm muốn ca ca ôm Loan Loan, làm sao lại bị tên tự xưng là phụ thân của hắn này làm tổn thương.
Chu Tồn Phong tối mắt, tay bóp chặt hàm dưới của hắn, hung hăng nói: “Ngươi nhận giặc làm cha, không biết hối cải, còn vì nữ nhi của kè thù đối nghịch với ta!”
Tiêu Ngọc hé miệng, cắn vào hổ khẩu hắn một cái.
Hắn chưa từng mắng Loan Loan một câu, hắn ta có cái gì tư cách gì tổn thương nàng!
Hắn cắn rất sâu, từ bàn tay xuyên vào tim, Chu Tồn Phong đỏ mắt, muốn ném hắn ra, thiếu niên như con sói hoang này vẫn không buông ra.
Hắn ta dùng chân đá Tiêu Ngọc, cũng đá cả hai người đang giữ Tiêu Ngọc ra, cùng bay về phía vách xe. Giây tiếp theo, Tiêu Ngọc thuận thế lăn xuống khỏi xe ngựa, cũng giống như Tiêu Uẩn lăn ở trên đường.
Da thịt bên ngoài đều bị thương, đau đớn làm đầu óc hắn choáng váng, trong lòng càng đau thêm, hóa ra ngã xuống xe ngựa là cảm giác này.
Lúc này, một mũi tên xé gió bay tới, thẳng tắp cắm vào nóc xe ngựa, nửa mũi tên cắm vào, nếu không phải tấm gỗ quá dày, còn có thể lập tức xuyên qua.
Tiêu Ngọc nhổ trong miệng ra một ngụm nước miếng mang theo cát, ngước mắt lên thấy Tiêu Thừa đã đuổi đến đây, giữa mày không khỏi mang theo vui mừng: “Cha!”
Nghe thấy tiếng gọi đó, gió bão mắt Chu Tồn Phong nổi lên, lấy cung tiễn từ trên tay quân mình đến.
Nhưng hắn không nhắm vào Tiêu Thừa, mà đối với người vừa gọi là Tiêu Ngọc.
Chuyến này hắn ta đi chỉ có một mục đích, có thể dẫn theo nhi tử đi thì càng tốt, nếu không thể, sẽ trực tiếp giết hắn.
Từ ngày hắn ta bị Bắc Liêu đuổi gϊếŧ, đã bắt đầu phát điên rồi.
Xe ngựa không ngừng lao về phía trước, hắn kéo cung ra, nhắm chuẩn vào ngực Tiêu Ngọc.
Đơn giản vì hắn ta chưa bao giờ ở chung với tiểu tử này, hắn ở bên cạnh Tiêu Thừa nhiều năm như vậy, mặc dù hai người họ là phụ tử, nhưng duyên cũng ngắn ngủi.
Hắn ta trầm con ngươi, lưu loát buông ra ——
Con ngươi Tiêu Thừa bỗng nhiên co rụt lại, hắn đạp lên trên lưng ngựa, lao đi về hướng Tiêu Ngọc đang hoàn toàn không biết gì cả.
Hắn đè lên người Tiêu Ngọc trên mặt đất, sau đó quanh thân có mùi màu tươi nồng nặc.
Tiêu Ngọc không phải vô tri vô giác, rõ ràng hắn nghe thấy mũi tên nhọn cắm phập vào da thịt, cùng tiếng Tiêu Thừa kêu lên. Hắn trắng mắt nhìn lại, chỉ thấy vai Tiêu Thừa bị cắm một mũi tên.
“Cha!” Hắn hét thảm.
Tiêu Thừa buông hắn ra, đánh lên đầu một cái: “Gọi làm gì! Cha ngươi còn chưa chết!”
Sắc mặt hắn âm trầm, duỗi tay lập tức bẻ gãy đuôi mũi tên kia, chỉ chừa nửa mũi tên đang cắm vào thịt.
Tiêu Thừa lại lên ngựa lần nữa, nói: “Ở đây chờ, lát nữa họ sẽ đến”
Bảo mã của đế vương là giống ngựa tốt nhất, hắn lại dùng khí lực giá ngựa, những thị vệ bị hắn ném lại phía sau cũng đang đuổi đến đây.
Lần này, tất nhiên là hắn muốn giết Chu Tồn Phong!
Không đợi Tiêu Ngọc phản ứng, hắn đã giơ cương đánh ngựa, hướng về chiếc xe ngựa cách ngày càng xa.
Sắc mặt Tiêu Ngọc mờ mịt, trong lòng co rúm lại một trận. Nếu như lời hắn ta nói là sự thật, phụ thân sinh ra hắn muốn giết hắn, còn dưỡng phụ lại đánh cược tính mạng để cứu hắn.
Lúc này, ngự lâm vệ phía sau đã đuổi tới, Tiêu Ngọc mím môi nhảy lên ngựa, không màng thị vệ khuyên can, cũng phóng ngựa phi nhanh đuổi theo hướng Tiêu Thừa.
Cha hắn chỉ có một người, thân còn chịu trọng thương, đối mặt với nhiều người như vậy, chưa chắc có thể an toàn mà lui…
Cho dù hắn không phải là nhi tử của cha, hắn cũng chỉ nhận một người là phụ thân!