Bên phía Chu Tồn Phong người đi theo không ít, nhưng đều chạy chối chết từ phía Bắc Liêu, phần lớn thiếu cánh tay thiếu chân, hoặc trên người có thương tích, đối đầu với Tiêu Thừa không hề có phần thắng.
Huống chi lúc này hắn đang trong cơn giận dữ, cho dù trên người ăn không ít đao kiếm đả thương, cũng vẫn thẳng tiến không lùi về phía xe ngựa của Chu Tồn Phong.
Âm thanh thị vệ phía sau đến gần, lòng Tiêu Thừa hơi hơi yên ổn, hắn đứng trên lưng ngựa, thuận gió mà lên, mượn lực rơi xuống xe nóc xe ngựa.
Chu Tồn Phong chật vật né tránh, đang muốn đi ra ngoài, bỗng nhiên xe ngựa nứt thành bốn mảnh, vỡ thành từng tấm ván gỗ.
Trên tay hắn chỉ có một cây cung, đối đầu với Tiêu Thừa đang cầm đao, trốn tránh không nhanh bị hắn chém vào vai trái, đó là nơi hắn ta bắn trúng hắn.
Trong ánh mắt Tiêu Thừa mang theo vẻ ngoan độc, đột nhiên rút đao mang theo máu ra, chân đá vào ngực hắn, làm hắn ngã lăn trên đất.
Bên kia đã bảo vệ cho Chu Tồn Phong đang phun máu tươi, lại vây hắn ở giữa, trên tay cầm kiếm run rẩy khổng ngừng.
Người này thực lực quá mức đáng sợ, nhiều người như vậy cũng chưa từng cản được hắn. Hiện nay bị họ vây quanh ở giữa, vẫn không sợ gì cả như cũ.
Tiêu Thừa ném đao trong tay đi, phía trên dính máu của hắn ta, dơ đến muốn mệnh. Hắn ở giữa, cao ngạo giống như nhìn một lũ kiến:
“Lúc này đào tẩu, trẫm sẽ không truy cứu.”
Có vài người run rẩy ném binh khí, mờ mịt liếc mắt nhìn nhau, giục ngựa rời đi.
Còn mấy người có người nhà ở trong tay của Chu Tồn Phong, huống chi bọn họ còn trông cậy vào hắn ta dẫn theo mình trở lại Bắc Liêu, sao có thể dễ dàng từ bỏ.
Tiêu Thừa nheo mắt lại: “Có cốt khí, trẫm sẽ cho các ngươi an tâm mà chết.”
Bên cạnh hắn không có một binh một tốt, lại vừa ném đao trong tay đi, còn có thể kiêu ngạo nói ra lời này.
Hắn ta cho người vây quanh hắn, tự mình gian nan leo lên ngựa. Được làm vua thua làm giặc, hắn ta tuyệt đối không muốn lại lần nữa thua trên tay hắn.
Lúc này, tiếng vó ngựa phía sau càng ngày càng gần, Tiêu Thừa quay đầu lại nhìn, xông vào trước rõ ràng là mặt của Tiêu Ngọc, hắn ném vào tay Tiêu Thừa một cây kiếm, quát: “Cha! Nhận lấy!”
Hắn đưa tay tiếp được, trong ánh mắt lộ ra màu đỏ của máu. Vừa lúc, an phận mười mấy năm, hắn sớm đã muốn đại chiến một hồi.
Tiêu Thừa bị người vây quanh ở giữa, không ngừng múa kiếm.
Tiêu Ngọc từ bên ngoài tiến sát vào, cùng hắn dựa lưng vào nhau, trên mặt dính vết máu, chọn bảo vệ phía sau hắn, khuôn mặt cảnh giác.
Tiêu Ngọc đang rất kích động lập tức thẹn thùng, lúng ta lúng túng nói: “Cha, người có thể đừng gọi con như vậy được không……”
Hắn đã mười bốn tuổi, lúc giết địch còn gọi hắn như vậy, chớp mắt làm hắn không còn khí thế.
Tiêu Thừa cất tiếng cười to, không đáp lời, đánh ra một con đường mặt đối mặt với Chu Tồn Phong.
Trên tay hắn ta cầm cung tiễn, một lần ba cây, như gió phóng về phía hắn.
Tiêu Thừa tránh trái tránh phải, dùng kiếm đẩy ra, hắn nhanh chóng đánh đến ngựa của Chu Tồn Phong, một kiếm chém đứt chân sau của con ngựa.
Con ngựa hí vang một tiếng, không chịu khống chế hất hắn ta khỏi ngựa, hắn ta vốn bị thương, lúc này lại bị ngựa đạp một chân vào, chỉ cảm thấy đau đớn.
Mắt thấy thế cục bại trận đã định, hắn bị nhân mã Đại Tề vây quanh chặt chẽ, trong mắt Chu Tồn Phong hiện vẻ ngoan độc, không quan tâm mà quát: “Tiêu Thừa! Ngươi thay ta dưỡng nhi ——!”
Đúng là lúc này, lời còn lại của hắn bị chặt đứt, nhất kiếm phong hầu.
Tiêu Thừa chán ghét nhìn nam tử chết không nhắm mắt nằm trên mặt đất, lạnh giọng hạ lệnh: “Đều gϊếŧ.”
Sắc mặt Tiêu Ngọc trắng bệch, tất nhiên cũng đoán được lời hắn ta muốn nói. Vốn vẫn còn ôm một tia hi vọng, nhưng nếu hắn ta đã nói ra trước mặt, như vậy…