Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 192: Ngoại truyện 16 Trưởng thành (7)



Vai Tiêu Ngọc bỗng nhiên được ôm lấy, đế vương dạy dỗ hắn mười mấy năm dựa cả thân thể vào hắn, như người không chân.

Hắn vội vàng đỡ lấy người, mắt thấy môi cha trở nên trắng bệch, hoảng hốt nói:

“Cha, người không sao chứ?”

Tiêu Thừa “A” một tiếng: “Mũi tên này có độc.”

Tiêu Ngọc không kịp nghĩ đến sự việc vừa rồi, vội vã cõng hắn lên, gọi người đánh xe ngựa tới.



Mũi tên độc kia thật ra không nghiêm trọng lắm, nhưng thấy sắc mặt tên tiểu tử này không đúng, nên dứt khoát lừa hắn một lần.

Hắn trở về Kim Loan Điện băng bó vết thương, dặn dò Tiêu Ngọc: “Đừng có để cho nương ngươi phát hiện.”

Vừa lúc nàng nhiễm phong hàn, nếu để nàng biết ba người họ đều bị thương, chỉ làm cho nàng thêm lo lắng.

Tiêu Ngọc đáp vâng, nhìn theo hướng Tiêu Thừa rời đi, đang muốn trở về cung của mình, Tiêu Uẩn đưa tay muốn hắn ôm, đáng thương vô cùng gọi: “Ca ca.”

Lòng hắn như bị kim đâm, cả người tiểu cô nương dính đầy bụi cát, trên tay, trên mặt toàn là vết trầy sát, từ ngày sinh ra nào đã từng chịu nhưng vết thương như vậy.

Hắn duỗi tay ôm lấy nàng, im lặng không nói gì hồi cung.

Sau khi gọi thái y xử lý miệng vết thương cho hai người xong, Tiêu Uẩn vẫy cho cung nữ lui ra, mắt long lanh nước nhìn hắn.

Tiêu Ngọc miễn cưỡng cười cười, xoa bóp đôi má nhỏ của muội muội: “Làm sao vậy?”

Nàng bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, nghẹn ngào nói: “Ca ca đừng đi……”

“Cái gì?” Hắn sửng sốt.

Tiêu Uẩn tay ôm chặt hắn, nước mắt trào ra hốc mắt: “Ta nghe thấy rồi, ca ca, không cần đi……”

Nàng đã nghe được lời người kia nói với hắn, hiểu hắn không phải do phụ thân mình sinh ra.

Nàng mới tám tuổi, nhưng từ nhỏ lớn lên  trong cung, lại là đời đăng cơ tiếp theo, tất nhiên sẽ không phải là người không hiểu chuyện. Trong lòng nàng cực kỳ sợ hãi, lo lắng ca ca phải rời đi.

Sắc mặt Tiêu Ngọc phức tạp, hắn không ngờ muội muội vô lo vô nghĩ lại hiểu được.

Hắn lau lau nước mắt của nàng, âm thanh khàn khàn: “Loan Loan, ca ca sẽ không đi.”

Ngày thường là tiểu quỷ, hiện giờ cuộn tròn ở trong lòng ngực hắn, khóc như một con thú nhỏ, làm sao cũng không dỗ được.

Tiêu Ngọc chỉ phải nói: “Bất luận như thế nào, ca ca vẫn luôn là ca ca của Loan Loan”

Nàng khóc lóc ngẩng đầu: “Vậy ca ca sẽ đi sao? Sẽ rời khỏi cung sao?”

Hắn bất đắc dĩ nói: “Ta thật sự không đi, ta sẽ vẫn luôn ở bên cạnh ngươi.”

Sợ nàng còn suy nghĩ vớ vẩn, Tiêu Ngọc lại bổ sung: “Trừ phi cha đuổi ta đi, nếu không ta vẫn luôn ở đây.”

Tiêu Uẩn lắc đầu, trong giọng nói mang theo khẳng định: “Ca Ca yên tâm, cha khẳng định sẽ không đuổi đi đâu.”

Tất nhiên, trong lòng hắn cũng biết được, Tiêu Thừa tuyệt đối sẽ không đuổi hắn đi. Mũi tên có độc còn có thể che cho hắn, làm sao có thể không cần hắn.

Hắn gật gật đầu: “Đúng vậy, cho nên ca ca sẽ vẫn luôn ở đây, muội không cần nghĩ loạn”

Nàng a a bảo đảm: “Ta không nghĩ loạn, ta sẽ đọc sánh luyện chữ cho tốt, ta không bao giờ lười biếng.”

Nàng tình tính tiểu hài tử, trước đó ham chơi bán manh nói như vậy không biết bao nhiêu lần, Tiêu Ngọc cười cười, sờ sờ đầu nàng: “Được.”

Trên mặt nàng tất cả đều là nước mũi nước mắt, mới vừa rồi bôi thuốc đã trôi hết, hắn lại bôi thêm lần nữa, nói: “Đừng khóc, miệng vết thương không tốt, lớn lên xấu xí.”

Tiểu cô nương lại nhe răng trợn mắt: “Không cho nói ta xấu!”

Tiêu Ngọc “Phì” cười ra tiếng, tay càng thêm nhẹ nhàng: “Được rồi, Loan Loan là tiểu cô nương xinh đẹp nhất.”

Lúc này, bên ngoài có người truyền, nói Thánh Thượng tới.

Tiêu Uẩn căng thẳng hơn, bò dậy muốn đi cùng hắn, lại bị hắn đè lại, giọng nghiêm túc: “Muội nằm ở đây, trên người không đau sao?”

Nàng chớp đôi mắt: “Vậy ca ca, nói chuyện với cha đi.”

Nàng sợ thật sự, cha nương cùng ca ca, nàng không muốn mất đi ai cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.