Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 193: Ngoại truyện 17 Trưởng thành (8)



Tiêu Thừa đã băng bó miệng vết thương, ngoài vết thương nhỏ trên mặt, còn lại sẽ không nhìn ra được.

Hắn đưa mắt nhì sau lưng Tiêu Ngọc, hỏi: “Loan Loan đâu?”

Hắn sửng sốt, vốn tưởng rằng cha đến muốn nói chuyện riêng với hắn, nên không dẫn theo muội muội, nào biết cha coi như không có chuyện gì.

Tiêu Ngọc đáp: “Con bảo muội nằm trên giường nghỉ ngơi, vừa rồi ngã không nhẹ.”

Tiêu Thừa chỉ chỉ: “Nghỉ một lát, sau đó dẫn muội con sang chỗ của nương, không thấy các ngươi nàng lại lo lắng.”

Hắn dừng một chút, lại bổ sung: “Nói hai ngươi ham chơi trộm đi vào ngự lâm vệ, vết thương do không cẩn thận ngã, đừng có nói với nương ngươi chuyện này.”

Tiêu Ngọc cắn cắn môi, gật đầu đáp ứng.

Hắn nhìn nhìn mặt phụ thân không gợn sóng, gian nan mở miệng: “Cha……”

Hắn đã biết được việc này, không có cách nào đối mặt giả vờ như phụ thân của mình.

Tiêu Thừa giơ tay vỗ vỗ đầu hắn, chợt phát hiện tiểu tử mình nuôi dưỡng tử nhỏ giờ đã cao bằng mình.

Đứa nhỏ này tâm tư rất tỉ mỉ, như một khuôn đúc ra từ mình, nên muốn giả ngu cho hắn yên tâm, lúc này xem ra, không nói toạc ra càng làm cho hắn thêm bất an.

Hắn nhướng mày nói: “Tin vịt cũng làm mê tâm trí của ngươi?”

Hốc mắt  Tiêu Ngọc đỏ lên, đưa tay lau lau khóe mắt, thấp giọng nói: “Không ạ.”

Bản lĩnh của hắn đều do cha hắn dạy dỗ, một thân dùng kiếm vung đao cũng là do cha hắn dạy nên. Bỗng nhiên biết được thân thế, Tiêu Ngọc vừa khó hiểu, vừa sợ hãi.

Tiêu Thừa âm thầm thở dài, ấn hắn xuống mặt đất ngồi ở trên điện, gọi người mang rượu đến.

Quân thần phụ tử, lại tự mình rót rượu cho Tiêu Ngọc, thấy nhi tử lo lắng sốt ruột, không khỏi cười nói: “Ngươi khi còn bé đều bò loạn ở trên người cha, chỉ rót chén rượu mà thôi.”

Hắn hít hít mũi, uống hết một chén rượu, mắt đỏ hồng buông chén xuống: “Con, con sợ ……”

“Bốp” —— Đầu bỗng nhiên bị Tiêu Thừa cho một cái tát, nghi hoặc nhìn lại, chỉ thấy hắn có chút hận rèn sắt không thành thép: “Ngươi sợ cái gì? Sợ cha tru di chín tộc nhà ngươi?”

Tiêu Ngọc lau mặt, ngượng ngùng khi nói sợ cha không cần mình,  chỉ nói: “Sợ cha đuổi con khỏi cung.”

Tiêu Thừa “Hừ” một tiếng, cũng uống một chén rượu. Tiểu tử này đã mười bốn tuổi, nếu đã biết thân thế của mình, kể lại chuyện cũ cho hắn nghe cũng chẳng có gì ghê gớm.

Hắn híp mắt, nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy mẫu tử bọn họ:

“Lần đầu tiên ta thấy nương ngươi, là ở trên đường.”

Tiêu Ngọc tập trung tinh thần, nghiêm túc lắng nghe.

“Khi đó nàng bị người đẩy ngã trên mặt đất, cả ngươi cũng vậy, hai người đều a a khóc lớn. Lúc này ngẫm lại, đúng là rất buồn cười.”

Hồi ức lúc mới quen, hắn im lặng một lát, hồi lâu mới nói tiếp: “Lúc ấy ta động tâm tư với nàng, đoạt lấy nàng, nương ngươi cũng thật sự có dũng khí, đã chạy vài lần, còn luôn mắng ta là ‘Cẩu hoàng đế’.”

Tiêu Ngọc trợn to hai mắt, ngày thường  mẫu thân cực kỳ hiền dịu, lời nói nặng cũng chưa từng nói qua một câu, đâu giống người sẽ mắng chửi người khác.

“Lúc trẻ tuổi ta rất bướng bỉnh, coi trọng cái gì sẽ tuyệt đối không buông tay. Lúc ấy còn hạ công phu trên người ngươi, trộm nuôi ngươi một thời gian, sau đó đem trả về cho nương ngươi, ngươi chỉ nhận ta, còn không nhận  nương, làm nàng tức giận chết khϊếp.”

Hắn cong khóe môi cười, lại uống hết một chén rượu, vỗ vỗ vai hắn: “Sau đó ngươi lại chủ động gọi ta là cha, ta cũng ngây ngốc, nhưng cảm thấy có nhi tử cũng không tồi, nên tiện làm cha ngươi đến bây giờ.”

Hắn âm thầm thở dài, nghiêng đầu xoa má Tiêu Ngọc: “Tiểu Bảo, nửa đời trước cha thật xin lỗi nương ngươi, nhưng không hề hối hận khi gặp được hai người.”

Tiêu Ngọc ngơ ngẩn, hốc mắt càng hồng thêm, sau một lúc lâu mới mạnh miệng nói: “Đừng gọi con là ‘ Tiểu Bảo ‘!”

Tiêu Thừa cao giọng cười: “Vậy làm sao được, cha muốn gọi cả đời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.