Hắn càn quấy, nàng nắm thành quyền đấm hắn, không ngờ Tiêu Thừa hít hà một hơi, trên mặt hiện vẻ đau đớn.
Nhậm Khanh Khanh hoảng sợ, đưa tay vạch áo hắn ra, liếc mắt thấy khối băng vải bọc kí mít, bị nàng nhấn một cái, phía trên lộ ra một ít máu.
Nàng gấp gáp, đứng dậy phải đi: “Ta đi tìm Lưu Nham tới.”
Tiêu Thừa nắm tay nàng, kéo người về ngồi trên đùi, đầu nghiêng qua dán vào ngực nàng, nói:
“Không sao, ta vừa băng bó xong.”
Nàng đánh vào vai phải không sao của hắn, hốc mắt hơi hồng hồng: “Sao lại thế này?Hài tử bị thương chàng cũng bị thương?”
Hắn đè tay nàng lại: “Bị thương còn đánh ta, phụ nhân đanh đá.”
Nàng cực kỳ buồn bực, trừng hắn: “Thích nói hay không thì tùy.”
Tiêu Thừa thở dài, đầu cọ cọ cổ nàng, thấp giọng nói: “Gặp mấy tên thích khách, bị chúng đánh lén.”
Chung quy vẫn là không đành lòng, tay Nhậm Khanh Khanh đặt trên đầu hắn, nhẹ giọng:
“Không phải xưa nay chàng rất lợi hại sao, làm sao mấy tên thích khách lại làm bị thương được…”
Hắn ngẩng đầu, rất nhanh hôn nàng một cái, nói: “Lúc ấy nhớ nàng nên phân tâm, nhất thời không phản ứng kịp, nên mới bị đánh lén.”
Nàng lườm hắn không có tí uy hϊếp nào, lẩm bẩm: “Lại nói mê.”
“Ta bị thương, không nói được lời nào dễ nghe?”
Ánh mắt Tiêu Thừa lấp lánh nhìn chằm chằm nàng.
Nàng khẽ hừ một tiếng: “Chàng vừa rồi còn nói ta là phụ nhân đanh đá, làm gì có lời nào dễ nghe.”
Hắn mút môi nàng, phát ra tiếng “chụt”, nói: “Vừa rồi không phải sợ nàng lo sao? Nguyên Hạc ca ca đối với nàng tốt như vậy, còn cáu với ta.”
Nhậm Khanh Khanh mềm lòng, ôm cổ hắn, nói: “Sau để tâm một chút.”
Hắn đáp ứng, tay ở bên hông bắt đầu không yên, thăm dò vào bên trong áo mùa đông dày vuốt ve vú thịt, gặm loạn bên cằm nàng: “Khanh Khanh……”
Nàng bình tĩnh mặc kệ, chờ đến lúc hắn muốn cởi xiêm y của nàng ra, mới nói:
“Nguyệt sự tới.”
Tiêu Thừa véo mạnh vào vú thịt, thở dài: “Muốn cùng nàng đến một hồi cá nước thân mật, sao khó như vậy?”
Mỗi ngày trời còn chưa sáng phải lên thượng triều, xong chui vào Ngự Thư Phòng phê tấu chương, rảnh lại dạy dỗ hài tử, ban đêm còn luôn có tiểu quỷ quấy rối.
Nhậm Khanh Khanh cong cong đôi mắt, cố ý chọc giận hắn: “Ở nơi cao như vậy, ai bảo chàng làm Thánh Thượng trăm công ngàn việc.”
Giữa mày Tiêu Thừa nhảy nhảy, lời này của nàng lại làm hắn nhớ trong lòng. Nhiều năm làm hoàng đế như vậy, sớm đã mệt mỏi, không như hồi còn rong ruổi trên chiến trường thoải mái biết bao nhiêu, chi bằng chờ Loan Loan đến tuổi cập kê, liền nhường ngôi cho nữ nhi.
Chỉ là lời này không muốn nói với nàng, lòng hắn tính toán như vậy.
Đợi cho đến khi Tiêu Uẩn mười lăm tuổi, chợt có thánh chỉ ban xuống, cha muốn lên làm Thái Thượng Hoàng, cho nàng kế vị.
Chớ nói Nhậm Khanh Khanh, đến Tiêu Ngọc cũng lắc đầu, hắn năm nay mới gần 40, nào có hoàng đế nào đã sớm nhường ngôi như vậy chứ.
Chỉ là Tiêu Thừa tự mình kiên trì, ba người đều không lay chuyển được hắn, hai đứa nhỏ cũng chỉ có thể thỏa hiệp.