Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 196: Ngoại truyện 20 Sống quãng đời còn lại (1)



Trong xe ngựa, Nhậm Khanh Khanh hơi lo lắng, không ngừng vén màn xe lên nhìn về phía sau, nhìn hai tiểu tử đang dõi theo họ.

Tiêu Thừa đúng là tự do tự tại, hắn lười biếng nằm trên lớp đệm mềm, thấy nàng lưu luyến như vậy, dùng quyển sách trên tay vỗ vỗ nàng:

“Đừng có nhìn, nhìn cũng không cho trở về.”

Nhậm Khanh Khanh oán trách hắn: “Loan Loan mới mười lăm,chàng để một mình nữ nhi ở đó, bị những triều thần đó bắt nạt làm sao bây giờ?”

Nàng luôn đau đầu vì nữ nhi này, Tiêu Thừa cũng không thấy lạ, chỉ ôm lấy nàng nói: “Có Tiểu Bảo che chở, nàng lo cái gì, huống chi, nữ nhi của nàng cũng không phải đèn cạn dầu.”

Vừa nói đến Tiểu Bảo, nàng càng thêm bất an. Tiêu Uẩn mới mười lăm tuổi, ca ca nàng đã hai mốt, nữ tử bên cạnh còn không có ai, mỗi ngày đều bị muội muội quấn lấy, ngoài thời gian ngủ lúc nào cũng ở bên nhau.

Làm gì có huynh muội nhà ai như thế này…..

Nàng cau mày: “Ta đã sớm nói với chàng, chờ Tiểu Bảo thành thân cũng không muộn, bây giờ còn để chúng lại trong cung, sẽ không biết gây loạn chuyện gì.”

Tiêu Thừa xoa bóp mặt nàng: “Tiểu Bảo mới bao lớn, sao nàng cứ vội muốn tìm nương tử cho nó, muốn làm tổ mẫu?”

Nàng đánh vào mu bàn tay hắn, trợn mắt: “Trong lòng chàng rõ ràng!”

Tiêu Thừa thở dài một hơi, huynh muội này khác thường không phải hắn không nhìn ra, chỉ là chúng cũng không còn nhỏ, trong lòng cũng cân nhắc, làm sao có thể sai lầm.

Huống chi, nếu thật sự huynh muội kết hợp lại thì thế nào, Nữ Oa Phục Hy còn không phải là huynh muội sao. Tiêu Uẩn cùng Tiêu Ngọc vừa lúc một người nội tâm một người hướng ngoại, canh giữ cho giang sơn thái bình, càng không cần hắn phải nhọc lòng.

Hắn ôm nàng eo, thấp giọng nói: “Việc của chúng cho chúng tự quyết, trước đó không phải nàng đã đáp ứng với ta, theo ta ra cung trong lòng chỉ có một mình ta thôi sao?”

Nhậm Khanh Khanh hơi hừ một tiếng, không suy nghĩ nữa, vùi đầu trên người hắn nghỉ ngơi.

Có thể làm sao bây giờ, hai đứa đều đã lớn, nàng cũng không quản được họ nữa.



Hai người quyết định đến Lĩnh Nam, nơi đó khí hậu rất tốt, Nhậm Khanh Khanh đã tửng ở đó, càng quen thuộc hơn, nếu sau này mệt mỏi, lại đổi nơi khác cũng không muộn.

Nàng cùng  Tiêu Thừa vẫn ở lại tiểu viện cũ, mười mấy năm không về lại đây, trong viện cỏ dại mọc đầy, còn rất nhiều mạng nhện.

Nói tiếp, nơi này là năm đó Tiêu Thừa âm thầm sắp xếp, chỉ là nhiều năm như vậy mà mình cũng đã quên mất, lúc này muốn ở còn phải dọn dẹp một lần.

Hai người mở cửa ra, đi ra đi vào bắt đầu bận rộn.

Lúc này, một phụ nhân đầu tóc điểm bạc, ngó ngó vào cửa nhà, kinh ngạc không thôi: “Nhậm nương tử! Ngươi đã về rồi?!”

Nhậm Khanh Khanh nhìn lên, đúng là Triệu thẩm ở cách vách, sau mười năm qua đi, bà đã già hơn nhiều, nhìn qua vẫn rất minh mẫn.

Nàng cười dịu dàng: “Đúng vậy, trở về ở một thời gian.”

“Trở về là tốt rồi, mọi người vẫn nhớ đậu hũ của ngươi!”

Triệu thẩm rất nhiệt tình, ánh mắt sắc bén liếc Tiêu Thừa đang bận bịu một bên, hỏi: “Đây là?”

Tiêu Thừa đứng dậy, trên mặt mang theo ý cười mỏng: “Triệu thẩm.”

“Ai! Này công tử này đúng là khỏe mạnh!” Bà vỗ vỗ tay, khen nói.

Nhậm Khanh Khanh nghẹn cười, nếu bà biết công tử khỏe mạnh này hiện giờ đã hơn bốn mươi, không biết sẽ như thế nào.

Nàng nghiêng đầu nhìn qua, nam tử bên cạnh cao lớn tuấn lãng, dáng ngươi cao thẳng ngay cả người trẻ tuổi cũng không so được. Tuy khóe mắt đã có vài nếp nhăn mỏng, nhưng vẫn thêm phần nho nhã, không còn bá đạo như hồi trẻ.

Nàng chủ động nắm tay hắn, mắt cong cong giới thiệu: “Đây là phu quân của ta.”

Tiêu Thừa cũng cong khóe môi, hai người đứng chung một chỗ, giống như một đôi bích nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.