Phụ nhân kia họ Triệu, coi như nghe lệnh nam tử kia đến hầu hạ nàng. Chỉ lạnh mặt đi theo phía sau nàng, một bước cũng không rời, nói là hầu hạ, nhưng thật ra là đang giám thị.
Hai tay Nhậm Khanh Khanh chống trên án kỉ phát ngốc, ở đây chán nản quá, mọi người cứ nhìn chằm chằm vào nàng, thậm chí còn không thể ra khỏi cửa.
Tiểu Bảo đang rất vui vẻ, hạ nhân đưa đến rất nhiều đồ chơi, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn chưa lúc nào ngừng nghỉ. Hài tử này từ trước đến nay rất đáng yêu, ngay cả Triệu ma ma mặt lạnh lúc gặp cũng sẽ dịu giọng.
Thời tiết nắng nóng nên Tiểu Bảo chỉ mặc yếm, mặt ngọc bội lộ ra, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng.
Nhậm Khanh Khanh nhìn vào thất thần, sau đó dùng tay nhẹ nhàng sờ nó, vuốt ve hoa văn trên ngọc bội.
Đây là đồ gia truyền của Chu gia, trên đó có khắc hình phượng uyên ương, chiếc còn lại nằm trong tay Chu Tồn Phong, đêm tân hôn chính hắn đã giao cho nàng.
Ban đầu nàng chỉ nghĩ đến việc lên kinh lấy làm bằng chứng cáo trạng, nhưng không dự đoán được…
Bỗng nhiên, Triệu ma ma bên cạnh cất cao giọng:
“Nương tử, đại nhân tới.”
Nhậm Khanh Khanh giật mình, đưa mắt lên nhìn.
Thân hình nam tử cao lớn mặc áo xanh, sắc mặt nghiêm nghị lãnh đạm đang nhìn vào mình.
Tầm mắt hắn dừng ở tay nàng, trong mắt đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong, nhìn không ra có ý gì.
Nhậm Khanh Khanh run lên, vội vàng buông tay.
Cho dù không muốn nhìn thấy hắn, nàng cũng không thể không đứng dậy, miễn cưỡng cười cười: “Đại nhân.”
Nàng và Tiểu Bảo đều nằm trong lòng bàn tay hắn, còn có thể như thế nào.
Tiêu Thừa lạnh lùng liếc mắt một cái, khiến lòng người run rẩy.
Hắn phất tay cho mọi người lui xuống, ngồi xuống, ánh mắt thâm trầm nhìn Tiểu Bảo.
Trong lòng Nhậm Khanh Khanh thắt lại, nàng chậm rãi di chuyển đến chỗ Tiểu Bảo, ôm con vào lòng, nhếch khóe môi lại gọi: “Đại nhân.”
Âm thanh đều mang theo ý cười, chỉ là cười còn khó coi hơn khóc.
Tiêu Thừa giang hai tay cánh tay, trên mặt vô cảm: “Đưa hắn cho ta.”
Lòng nàng chợt dâng lên, khϊếp đảm cùng sợ hãi đồng thời dâng lên. Hắn muốn Tiểu Bảo làm cái gì, chẳng lẽ hắn chướng mắt, muốn làm…!
Thấy nàng thất thần, nam tử đã mang theo vẻ không kiên nhẫn, duỗi cánh tay dài kéo Tiểu Bảo qua.
Tay Nhậm Khanh Khanh nắm chặt thành quyền, móng tay khảm thật sâu vào lòng bàn tay. Nàng sợ hắn,thật sự không dám phản kháng.
Tiểu Bảo tò mò ngẩng đầu lên nhìn hắn, một đôi mắt to tròn không chớp mắt.
Bàn tay nam tử với khớp xương rõ ràng đang rũ xuống đưa qua, càng ngày càng gần, đến gần cổ Tiểu Bảo, dường như một tay là có thể bẻ gãy…
Bỗng nhiên Nhậm Khanh Khanh nhào qua, trong mắt tràn đầy nước mắt: “Ngươi không thể!”
Nàng lấy hết dũng khí đẩy hắn ra không chút do dự, bảo vệ Tiểu Bảo ở phía sau, như che chở gà con của mình, đôi mắt ánh nước trừng hắn.
Tiêu Thừa bị nàng đẩy nghiêng sang một bên, eo đụng vào góc bàn, truyền đến một trận đau đớn. Lần đầu tiên hắn bị người đẩy, mặt lập tức đen xì, quát lớn: “Lại nháo cái gì”
Môi nàng run run, cho dù đang rất sợ hãi, âm thanh vẫn run rẩy trả lời: “Ngươi không thể giết con ta.”
Hắn gần như bị chọc cười, chỉ đơn giản theo lời nàng nói, lạnh lùng: “Nếu ta không giết nó, ta sẽ giết ngươi.”
Cổ Nhậm Khanh Khanh ngẩng cao, từ trước sẽ chỉ khóc lóc trước mặt hắn, lúc này còn mang theo khí thế anh dũng: “Vậy ngươi giết ta được rồi.”
Làm mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ, ngày thường cho dù vừa nhút nhát lại sợ hãi, nhưng nàng cũng muốn bảo vệ tốt con mình.
Tiêu Thừa sửng sốt một chút, trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi thật sự muốn chết sao?”
Hắn cực kỳ nghiêm túc, lời nói còn manh theo sát khí, như thật sự nghĩ xem có muốn giết nàng hay không.