Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 37: Trên giường La Hán (H-)



Hắn rút bàn tay ướt đẫm ra, sau đó cởi đai lưng nàng. Hai người vẫn trên giường La Hán như lúc trước, chỉ là lúc này hoàn cảnh hoàn toàn bất đồng, hiện nay tiểu nương tử  ngoan ngoãn  nằm trong lòng ngực hắn, tùy ý hắn xằng bậy.

Tiêu Thừa hôn hôn đỉnh đầu nàng, vén mở vạt áo, lộ ra kia khối thịt vú được đậy bởi chiếc yếm bị sữa thấm ướt đẫm.

Đầṳ ѵú đứng thẳng, một mảnh vải mềm cũng đỉnh lên hai điểm. Hắn sờ lên vải yếm, nhéo nhéo hai đầṳ ѵú.

“Ưm a ——” Nhậm Khanh Khanh kêu một tiếng, đầṳ ѵú lại thấm ra sữa, cách lớp vải dệt làm ướt  đầu ngón tay hắn.

Hắn cởi bỏ yếm nàng, lộ ra hai luồng vú màu mỡ.

Vú thịt trắng nõn, hai đỉnh nhòn nhọn thấm ra sữa trắng, bụng nhỏ đều là dòng sữa trắng chảy xuống.

Cổ họng hắn đặc quánh, ấn nàng lên án kỷ,  cúi người ngậm núm vú vào trong miệng.

Hắn vội vàng Liếm  nuốt, đem đầṳ ѵú ngậm đến nóng lên, lại dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn, cắn đến vừa sưng vừa lớn.

Nhũ thịt tròn vo, hắn duỗi tay, bàn tay có lực xoa xoa nắn nắn, thấy bên kia cũng chảy ra sữa, hắn dùng ngón tay lấp kín lỗ nhỏ, không cho nó tiếp tục chảy ra.

“Đại nhân……” Nàng kêu hắn, khóe mắt phiếm đỏ hồng, hai bàn tay nhỏ nắm chặt cổ tay hắn.

Ánh mắt Tiêu Thừa thâm sâu, lại Liếm  ăn một lát, ăn xong lại chuyển qua bên kia, lại lần nữa mút sữa vào trong miệng.

Sữa nàng sung túc, bây giờ  Tiểu Bảo đã không uống, một mình hắn độc chiếm hai đầṳ ѵú, uống đến không được thoải mái.

Hút mãi không còn ra sữa, hắn vẫn chưa đã thèm, đưa tay nhẹ vỗ vỗ vào nhũ thịt của nàng, hỏi: “Sao lại không có nữa?”

Nhậm Khanh Khanh cắn môi dưới, trả vờ không nghe thấy.

Từ trước bón cho Tiểu Bảo còn có thể dư thừa, chỉ là do hắn uống nhiều, lại gấp, tự nhiên trong chốc lát sẽ không có.

Không có sữa, hắn đã từ từ xoa nắn.

Tiểu nương tử hiếm có mà thuận theo như vậy, hắn nhéo cũng thương tiếc, không sẽ không làm nàng đau.

Bàn tay nóng ấm dán bên trên nhũ thịt, bóp thành màu đỏ, vú giống như cục bột, được hắn xoa bóp tùy ý.

Xoa xoa, hắn lại khát, cúi đầu xuống lại mút mát núm vú.

Nhưng vẫn  không có, hắn mang theo chút bất mãn, tát vào vú nàng, trầm giọng: “Lúc nào mới có thể có sữa?”

Nhậm Khanh Khanh đỏ mặt, quay đầu đi. Làm sao nàng biết được……

Vú bị hắn đánh hơn mười lần, lực tay không nặng, một bên bị đánh một bên run, hoảng loạn bắn ra sữa.

Hắn ngừng tay, vuốt đôi vú bị đánh hồng lên, thương tiếc Liếm  Liếm.

Đầu lưỡi của hắn Liếm  một chút, nàng  run rẩy một chút, mới vừa rồi tiết qua hai lần, tiểu huyệt lại chảy một ít dâm dịch, lại động tình.

Chỉ là lúc này, gió nhẹ thổi qua, đánh vào mặt  Nhậm Khanh Khanh, nàng cứng đờ, trợn mắt nhìn lại, lúc này mới phát hiện cửa sổ vẫn đang mở rộng bên cạnh giường, từ bên ngoài nhìn thấy rõ ràng được bên trong phòng.

Nàng hoảng sợ, đẩy đầu nam tử: “Đại nhân, cửa sổ.”

Tiêu Thừa không thèm để ý, lại hung hăng tát một cái, tay đè lại vú nàng: “Bọn họ không dám nhìn.”

Nhậm Khanh Khanh gấp đến độ muốn khóc: “Không cần……”

Nàng luôn nói không, nhưng hôm nay lại tốt như vậy, Tiêu Thừa cũng không ép nàng nữa, hắn thở dài, bế người lên, sải bước đến bên giường. Thứ duy nhất còn lại trên giường  La Hán là chiếc dây lưng màu xanh của một nữ tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.