Nhậm Khanh Khanh trăm triệu lần không dự đoán được, vị quan quân kia thế mà đem nàng nhốt vào trong ngục.
Trong lòng ngực nàng còn ôm Tiểu Bảo, vẻ mặt không thể tin được: “Đại nhân, ta vẫn chưa phạm pháp, sao lại như vậy?”
Hà Thiên Sinh thở dài: “Tiểu nương tử, vậy là ngươi không hiểu rồi, luật lệ Đại Tề của ta, bình dân bá tánh muốn cáo ngự trạng, cần phải ở trong ngục chịu hình đinh sao?”
Nàng ngẩn người, hai bàn tay lúc nắm chặt lúc lại buông lỏng. Trước mặt mình có chiếc giường đinh, đầu nhọn hoắt lấp lánh sáng lên, lòng nàng rùng mình, lùi về phía sau một bước.
Trong lòng Hà Thiên Sinh thương tiếc, chỉ nói: “Nếu lúc này ngươi thay đổi chủ ý, có thể đi ra ngoài.”
Chịu thì chịu, chính mình vì muốn công đạo mới đến thượng kinh.
Nàng ôm Tiểu Bảo ngồi ở giường cỏ bên cạnh, ngón tay nắm chặt, cuối cùng trong lòng không quá bình tĩnh.
Nếu mình phải chết, ít ra có thể làm cho hoàng đế biết được việc làm xấu xa của Chu Tồn Phong, đến nỗi Tiểu Bảo ——
Nàng gục đầu xuống nhìn đứa bé đang phun bong bóng, hôn hôn lên trán bé.
Nhưng cầu mong sau khi nàng chết, Tiểu Bảo có thể có một nơi để đi.
–
Nhậm Khanh Khanh ở trong ngục hai ngày, vẫn mãi chậm chạp không thấy truyền triệu.
Nàng có chút hoài nghi, chẳng lẽ vị đại nhân mình cầu kia với Chu Tồn Phong thật ra là cùng một phe?
Chỉ là nơi này đồ ăn rất tốt, tốt hơn với lúc ở bên ngoài rất nhiều, vì có thịt có cá, sữa của nàng càng nhiều thêm.
Đang nghĩ ngợi đến đó, Tiểu Bảo đã là ê ê a a muốn mẫu thân bón sữa.
Nàng thương tâm cởi bỏ xiêm y, đem viên thịt vú nhét vào trong miệng tiểu tử.
Tay đứa bé nho nhỏ giữ bầu vú của mẫu thân, nhắm mắt lại ăn uống thỏa thích.
Nàng bên này mẫu từ tử hiếu mà bón sữa, lại không biết có người đang đứng ở cửa ngục nhìn mình.
Người đến đúng là Tiêu Thừa.
Mấy ngày trước hắn bận việc triều chính, lúc này Chu Tồn Phong cũng không ở kinh thành, tự nhiên cũng không rảnh quản chuyện của hắn. Hôm nay mới nhớ đến nữ tử cản thánh giá, muốn nhìn qua một lần vì nàng có vài phần can đảm, cho nên lúc này mới đi vào nơi này.
Chưa từng dự đoán được, hắn vừa vào cửa, đã nhìn thấy cảnh tượng hương diễm như vậy.
Bộ ngực sữa của nàng lộ ra một nửa, viên đậu đỏ lớn bị đứa bé ngậm vào trong miệng, quầng vυ” phấn nộn lại nhìn được rõ ràng.
Bầu vυ” trắng nõn bị hài tử nắm ra vệt đỏ, đỏ trắng đan xen, càng mời gọi làm người thèm nhỏ dãi.
Ánh mắt Tiêu Thừa thâm trầm, côn ŧᏂịŧ phía dưới ngoài dự liệu mà đứng thẳng.
Hắn chính là thiên tử, không người nào dám đi đến phía trước hắn, nên không bị ai nhìn thấy.
Hắn phất phất tay, mấy tuỳ tùng đi theo đều lui xuống, tự mình khoanh tay đi đến gần nàng.
Hắn không cố tình bước nhẹ, tiếng bước chân lập tức truyền vào tai Nhậm Khanh Khanh.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy là hắn, ngay lúc này trở nên kinh sợ, muốn đem vú thịt từ trong miệng hài tử út ra, không ngờ bị hút quá chặt, răng sữa nhòn nhọn cắn vào đầu ѵú non mịn, làm nàng “A” kêu lên một tiếng.
Nhậm Khanh Khanh bị nam tử bên ngoài nhìn thấy thân mình, xấu hổ và giận dữ đến cả người phát run, sữa lại vì bị hắn nhìn chăm chú mà chảy xuôi càng nhiều thêm, thậm chí bên kia lại bắt đầu thấm ra sữa.
Trong lòng nàng hoàn toàn luống cuống, âm thanh run rẩy: “Ngươi đừng tới đây.”
Tiêu Thừa đã bước đến trước mặt, hắn mở cửa lao ra, cứ như vậy công khai đứng trước mặt nàng.
Trong mắt Nhậm Khanh Khánh ánh lên nước mắt, trốn vào trong góc tường, trong lòng vừa gấp vừa thẹn.
Hắn duỗi tay lau lau khóe mắt nàng, trông thấy đầu ngón tay ướt, âm thanh trầm thấp: “Có gan ở trong ngục bón sữa, không có can đảm gọi người nhìn?”