Đoạt Tử

Chương 27



Thì ra tình yêu thật sự có thể làm cho trái tim trở lên cứng rắn.

“Được, về sau mẹ nhất định sẽ chú ý thật cẩn thận, thật cẩn thận. Lâm Diễm cầm tay Nhan Thư Đông cam đoan nói sau đó hỏi lại vấn đề vừa rồi “ Cơm chiều con không ăn, bây giờ có thấy đói bụng không?”

“Mẹ vẫn nên quan tâm chính bản thân mẹ đi.” Nhan Thư Đông chu cái miệng nhỏ nhắn, bộ dáng của nó làm cho Lâm Diễm cảm thấy đáng yêu không chịu nổi, nhưng vẫn trả lời vấn đề của Lâm Diễm “ Không có ăn, nhưng con tuyệt đối không thấy đói, con chờ mẹ trở về cùng ăn với con.”

“ Hài tử ngốc.” Lâm Diễm vỗ vỗ đầu Nhan Thư Đông. Làm sao có thể không thấy đói bụng được chứ, trẻ con rất nhanh đói bụng, Lâm Diễm ngẩng đầu nhìn túi truyền dịch, đáng tiếc vẫn còn hơn nửa túi nữa, đúng lúc này, cô gái đưa Đông Đông tới nói : “Lâm tổng, nếu không như vậy đi, tôi hiện tại đưa Đông Đông đi ăn, sau đó trở về mang cho cô một chút đồ ăn?”

Lâm Diễm nghĩ nghĩ, lấy ra ít tiền đưa có cô ấy “ Làm phiền cô!”

Nhan Thư Đông cùng cô công nhân đi ăn cơm chiều, nhưng chỉ một lát liền trở lại, trên tay mang theo một cặp lồng cơm, Lâm Diễm nhìn thời gian mới phát hiện bây giờ cũng không còn sớm, nhìn cô ấy nói “Tiểu Oánh, cô trở về trước đi.”

Tiểu Oánh do dự một lúc, nhớ tới buổi tối còn có hẹn cùng với bạn trai, bèn sờ sờ đầu Đông Đông “Đông Đông ở lại chăm sóc mẹ thật tốt nha.”

Nhan Thư Đông khinh thường “Dạ” một tiếng, bộ dáng vô cùng trịnh trọng, quay sang nhìn Lâm Diễm khuôn mặt nhăn nhó, cô cười vui vẻ nhìn mặt con, trong lòng cảm thấy vô cùng mỹ mãn.

“Lâm tổng, cô có muốn liên hệ với Từ tổng không?” Tiểu Oánh trước khi rời đi đưa ra một đề nghị.

Từ tổng là chỉ Từ Gia Luân, Lâm Diễm lắc đầu nói “ Tôi không sao, chờ hết bình truyền dịch này là có thể trở về rồi.”

Lâm Diễm là người có một thói quen, sinh bệnh không thể làm ngã cô, hiện tại cô chỉ cảm thấy có lỗi với Đông Đông, cô luôn tưởng đem những điều tốt nhất cho Đông Đông là được, nhưng hiện tại lại phát hiện ra không có gì tốt hơn là cô, thậm chí còn làm cho Đông Đông lo lắng cho cô.

Mẹ chiếu cố cho con trai là chuyện bình thường, con trai chiếu cố mẹ là một loại tình cảm khác, đặt ở trong lòng cảm thấy vô cùng mạnh mẽ.

Nhan Thư Đông mở cặp lồng cơm, bên trong là một phần cháo thịt, Lâm Diễm hỏi ý tá có thể ăn cơm không, y tá nhìn thời gian trả lời : “Có thể, chịu khó ăn chút đồ ăn loãng.”

“Đồ ăn loãng là cái gì?” Nhan Thư Đông ngẩng đầu hỏi.

Y tá rất ít khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở bệnh viện, mẹ sinh bệnh, con ở bên cạnh chăm sóc mẹ, hơn nữa đứa con nhìn qua lại còn nhỏ như thế, trong lòng cảm thấy không hiểu liền giải thích “Giống như cháo này chính là thức ăn loãng.”

Nhan Thư Đông yên tâm “A” lên một tiếng, Lâm Diễm nhẹ nhàng sờ đầu con trai, ánh mắt lóe lên một tia ôn nhu tỏ ý xin lỗi, đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên ở giờng bên cạnh mở miệng hỏi “ Này cô gái, chồng cô đâu?”

Lâm Diễm không trả lời, người phụ nữ ở giường bên cạnh cũng là dạ dày không tốt phải nằm viện, người chồng chăm sóc ở bên cạnh, Lâm Diễm vào viện từ chiều, vẫn nghe người phụ nữ răn dạy chồng mình, chồng bà là một người đàn ông nhỏ gầy, nhưng được cái tính tình khá tốt, trước sau như một nghe lời nói của vợ.

Phụ nữ phúc khí cùng vận khí đều là do tu luyện từ kiếp trước, Lâm Diễm từ chiều trong lòng đã rất hâm mộ người phụ nữa này, chính là không hiểu vì sao người phụ nữ này với cô có điểm địch ý.

Theo lý thuyết cô không trả lời vấn đề của cô ấy, chỉ là cảm thấy không cần thiết phải trả lời, thậm chí Lâm Diễm không vì cho Đông Đông khổ sở, nhân cơ hội dời đi sự chú ý của nó “Đông Đông, con mua cháo gì vậy, là cháo trắng sao?”

“Làm sao có thể là cháo trắng được, rõ rang là cháo trứng thịt nạc a.” Đông Đông trả lời, ánh mắt vẫn hướng nhìn người phụ nữ trung niên, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn quay đầu nhìn cặp lồng cháo.

“Cháu bé, ba cháu ở đâu?” Người phụ nữ trung niên hỏi lại một lần nữa “Mẹ cháu sinh bệnh, làm sao không thấy ba cháu ở đây?”

Lâm Diễm quay đầu, ánh mắt mang theo ý cảnh cáo nhìn người phụ nữ, ý tứ muốn cô ta có chừng mực, kết quả người phụ nữ này lại càng không kiêng nể gì, thần sắc Lâm Diễm không thể lý giải là trào phúng, có lẽ có chút giống với câu nói trước đây Nghiêm Kha từng nói “ Cô nhi quả phụ là tốt nhất.”

“Thường Thường, hỏi ít thôi.” Chồng của người phụ nữ mở miệng nói.

“Có cái gì không thể hỏi, anh không phải lại nhớ đến con hồ ly tinh…”

Lâm Diễm khẩn trương nhìn về Nhan Thư Đông, húp một ngụm cháo, cố gắng cười thật tự nhiên “Ăn quá ngon, Đông Đông làm sao mua được vậy?”

Nhan Thư Đông dừng lại trả lời “ Con mua ở căn tin bệnh viện.”

Lâm Diễm cười sáng lạn “Cháo này mùi vị thật tuyệt, đúng rồi, Đông Đông lúc nãy ăn gì?”

Nhan Thư Đông nhìn Lâm Diễm trả lời “Một chén cơm, bốn cục thịt viên, còn có một phần thịt nướng nữa.”

“Lại không ăn rau dưa.” Lâm Diễm nói.

Nhan Thư Đông thích ăn thịt, về điểm này thì giống hệt Nhan Tầm Châu, đứa nhỏ này có rất nhiều điểm giống người đàn ông kia, cô hận anh không có tình cảm, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của cô dành cho con, chỉ là cô hận nhất chính mình, đối với con tình cảm từ bỏ thua thiệt vẫn là thua thiệt.

Nhan Thư Đông giải thích “ Đó là bởi vì con đi muộn, rau dưa nhìn qua đều đã nguội, con nhìn không muốn ăn.”

Lâm Diễm cười “Thế con ăn có no không?”

Nhan thư Đông kì thật không hiểu thế nào là no, lúc ăn cơm bởi vì nó lo lắng cháo nguội chỉ ăn qua loa nửa bát cơm, hiện tại bây giờ bụng cảm thấy đói đói nhưng nó chắc chắn sẽ không nói là mình đói bụng.

“No rồi” Nhan Thư Đông nói có chút khoa trương sau đó ngẩng đầu nhìn xem túi truyền của Lâm Diễm “ Truyền dịch xong thật sự có thể về nhà sao?”

Lâm Diễm gật đầu “Đó là đương nhiên.”

Kỳ thật bác sĩ đề nghị Lâm Diễm nằm viện hai ngày để quan sát thêm, nhưng trong lòng Lâm Diễm chắc chắn bác sĩ có thể cho cô trở về, trong lòng cô biết Đông Đông nhất định còn muốn trở về hơn, cho nên cô liền trả lời thế, kết quả lại bị Đông Đông nói “Mẹ không thể như vậy, để nước truyền chảy quá nhanh sẽ không tốt, dìa Hứa có nói rằng khi truyền dịch không thể để chảy quá nhanh.:

Lâm Diễm mặt có chút đỏ đứng lên “Mẹ chỉ là cảm thấy tốt hơn rồi…”

Nhan Thư Đông trịnh trọng ghé vào đầu giường Lâm Diễm cùng cô nói lần trước nó bị cảm mạo phát sốt cho nước truyền dịch chảy quá nhanh, sau đó bị y tá trách cứ làm sao.

Lâm Diễm nghe thế liền cảm thấy vô cùng đau lòng “Con làm sao lại phát sốt?”

“Tại con ngủ lúc nửa đêm đá chăn.” Nhan Thư Đông trả lời Lâm Diễm.

Lâm Diễm cười vui vẻ xoa đầu con trai.

Sau đó người phụ nữ trung niên lại mở miệng “Cậu bé, dì Hứa là ai thế?”

“Đâu phải chuyện của bà, người này sao đáng ghét như vậy a?” Nhan Thư Đông nhanh chóng đứng lên, cả người lệ khí sắp bộc phát ra, căm giận nhìn người phụ nữ trung niên “Dì Hứa chính là bảo mẫu nhà tôi, mặt khác, tôi là đứa trẻ có ba ba, ba ta chính là bận quá nên chưa đến được, người có thể hay không không ngừng hỏi những vấn đề này, không biết trên tường có viết hai chữ im lặng sao? Ngươi không biết đọc hai chữ kia à?”

“Ta nói này cháu bé.” Người phụ nữ lải nhải đứng lên.

“Con trai của tôi, tôi tự mình dạy bảo, hiện tại phiền cô câm miệng được không?” Lâm Diễm không chút nào yếu thế nói, quay đầu nhìn về phía Đông Đông đang nổi bão, thanh âm hạ xuống “Đông Đông con ngồi xuống đi.”

Nhan Thư Đông đang nổi nóng, cũng không nghe lời Lâm Diễm, bộ dạng bất khất đứng im.

“Đông Đông.” Lâm Diễm quay đầu con trai lại, đúng lúc này, điện thoại vang lên, là Nhan Tầm Châu gọi điện thoại đến.

Lâm Diễm có chút do dự, nhưng là vẫn nghe điện thoại, Nhan Thư Đông thính tai, chờ bên kia đầu dây Nhan Tầm Châu nói, nó biết người gọi đến là Nhan Tầm Châu bèn hướng về phía điện thoại quát “ Ba ba, người không phải là ba ba con sao, mẹ sinh bệnh, ba ba đang ở đâu?”

Lâm Diễm muốn Nhan Thư Đông không nói nữa, nhưng là Nhan Thư Đông lúc này giống như một con thú nhỏ tức giận, bén nhọn, bất mãn, phẫn hận… Hết thảy những tức giận tràn ngập trong lồng ngực nó, nó rất muốn hỏi vì sao, vì sao ba mẹ nó không giống ba mẹ của những bạn nhỏ khác, có thể dắt tay nó về nhà, vì sao ba nó đối với nó rất ít khi cười…

Sau đó cũng không biết qua bao lâu, di động một lần nữa đổ chuông, Lâm Diễm nghe được Nhan Tầm Châu hỏi “ Em đang ở chỗ nào?”

Lâm Diễm không nói lời nào, trực tiếp ngắt điện thoại, chính là nhìn thấy ánh mắt của Nhan Thư Đông, cô lại khiếp đảm.

“Cô gái à, xin lỗi.” Người phụ nữ trung niên ngượng ngùng mở miệng.

Lâm Diễm không để ý đến, mắt nhìn Đông Đông ngồi ở bên giường, nó hiện tại vẫn còn đang tức giận, nhưng là lúc này, Lâm Diễm cũng không dám nói một tiếng xin lỗi, cô khả năng không có cách nào làm nó trở lên vui vẻ.

Chỉ là sự tình có chút quá khéo, mười phút sau khi điện thoại tắt, cửa phòng bệnh mở ta, Từ Gia Luân vẻ mặt thân thết nhìn cô “ Tiểu Diễm, hiện tại thấy tốt không?”:

Từ Gia Luân phải đi một chuyến mới biết được từ tin tức của Nhạc Minh, đó là Lâm Diễm bị bệnh, sau đó liền vội vàng chạy đến bệnh viện.

“Ba đứa nhỏ, anh rốt cục đã đến.” Người phụ nữ trung niên cười hơ hớ nói, Từ Gia Luân cười đáp lại, đúng lúc này, Nhan Thư Đông mở miệng giải thích “ Chú không phải là ba của cháu ! Chú không phải!”

Từ Gia Luân xấu hổ ho nhẹ một tiếng, Lâm Diễm cũng xấu hổ nhìn Từ Gia Luân cười “Sao anh lại tới đây?”

“Nghe nói em bị bệnh, anh đến xem một chút, đây là muốn nằm viện sao?”

“Không nằm viện, đợi lát nữa là có thể trở về được rồi.” Lâm Diễm nói

Từ Gia Luân “Ừ” một tiếng, lúc này tóc tai Lâm Diễm tùy tiện ở trên trán, trông bộ dáng tiều tụy khiến cho ai nhìn thấy cũng đau lòng.

“Anh đi hỏi bác sĩ một chút.” Từ Gia Luân đứng lên đi ra ngoài, Nhan Thư Đông một giây sau cũng đứng lên theo Từ Gia Luân đi ra ngoài.

Từ Gia Luân tủm tỉm cười “Cháu đi đâu đấy?

Nhan Thư Đông hạ mí mắt “ Đương nhiên là đi hỏi bác sĩ.”

Lâm Diễm nhìn Từ Gia Luân nháy mắt, Từ Gia Luân hiểu được ý tử của Lâm Diễm “Một mình chú đi là được.”

Nhan Thư Đông không nghe, cố ý đi theo Từ Gia Luân, Lâm Diễm không thể làm gì được vỗ vỗ trán, kết quả người phụ nữ trung niên lại mở miệng hỏi “Người đàn ông kia là thế nàovậy, em gái à, em ly hôn sao?”

Lâm Diễm không nói câu nào, người phụ nữ trung niên thấy mất mặt liền ăn một miếng táo, sau đó quay lại răn dạy chồng “Anh chọn táo kiểu gì mà sao táo không ngọt?”

“Ngày mai anh sẽ mua một ít táo ngọt…”

Lúc Từ Gia Luân trở về thần sắc vô cùng nghiêm túc, Nhan Thư Đông đi đằng sau cũng vô cùng bất mãn “ Lúc nãy vì sao chú không cho cháu vào?”

Từ Gia Luân không có tâm tư giải thích vấn đề của Nhan Thư Đông, quay sang nhìn Lâm Diễm nói “Em lát nữa đem Đông Đông cho ba nó chăm sóc, em ở lại bệnh viện quan sát vài ngày.”

“Từ Gia Luân!” Thanh âm Lâm Diễm khàn khàn “Em không sao”

Từ Gia Luân không để ý Lâm Diễm nhưng Nhan Thư Đông phía sau lại vô cùng nóng nảy : “Chú mau nói cho cháu biết mẹ cháu bị làm sao vậy?”

“Mẹ cháu bị bệnh dạ dày vô cùng nghiêm trọng, cần nằm viện quan sát, số điện thoại của ba cháu là bao nhiêu? Nếu cháu không muốn về cũng có thể đi theo… chú.”

Lâm Diễm đau đầu, nhìn Từ Gia Luân cầu xin “ Từ tổng, đây là chuyện của tôi, anh có thể hay không đừng can thiệp vào.”

“Lâm Diễm, nếu em không quan tâm đến chính mình, không ai quan tâm em đâu.”

“Từ tổng, nếu anh nói như thế, vậy anh thật sự có thể đi về…”

“Lâm Diễm, anh là vì tốt cho em.”

Lâm Diễm trầm mặc, một bên Nhan Thư Đông cúi đầu nhìn phòng bệnh đối diện, Lâm Diễm nghiêng đầu nhìn con liền thấy một giọt nước mắt từ mắt nó chảy xuống, sau đó Đông Đông không được tự nhiên quay đầu không nói gì.

Nguyên lai là cuộc sống của cô, cho tới bây giờ đều lực bất tòng tâm.

“Gia Luân, anh về trước đi, đợi lát nữa em sẽ liên hệ với ba Đông Đông, anh ở trong này không tiện lắm.” Thật lâu sau Lâm Diễm mở miệng.

Từ Gia Luân nắm chặt tay, gân xanh nổi lên, nhưng bộ dạng bên ngoài thì không có chút đau khổ nào, anh từ từ đứng lên, cúi đầu nhìn Nhan Thư Đông “Nhóc con, hẹn gặp lại.”

Nhan Thư Đông cắn môi không nói.

Từ Gia Luân nhún nhún vai, rời khỏi phòng bệnh, lúc anhđi ra thật sự muốn hỏi hắn thực sự thích người phụ nữ trong kia sao? Nếu không buông tay, anh muốn làm cái gì?

Nếu không buông tay, anh có thể cho cô một tình yêu và hôn nhân tin cậy sao? Anh có thể coi đứa trẻ trong kia như là con của mình sao?

Tuy rằng tâm tư của anhnói rằng, anh hy vọng Lâm Diễm có thể buông tha cho đứa nhỏ, nhưng có một số việc cẩn thận nghĩ lại, nếu Lâm Diễm thật sự buông tha cho đứa bé, thì người phụ nữ đó không còn là Lâm Diễm nữa rồi.

Kỳ thật mấy vấn đề này căn bản là vô cùng bế tắc, khó có thể giải quyết. Từ Gia Luân đi dọc hành lang, lúc quay đầu thì một người đàn ông một thân tây trang từ phía đối diện anhđi đến.

Từ Gia Luân biết người này là Nhan Tầm Châu.

Từ Gia Luân nhìn lướt qua Nhan Tầm Châu, Nhan Tầm Châu cũng nhìn mắt Từ Gia Luân.

Sau đó, người xuống lầu, người lên lầu.

Lâm Diễm từng bước từng bước đi tìm thầy thuốc, Nhan Thư Đông im lặng đi sau cô không nói tiếng nào, tay phải Lâm Diễm giữ cục bông cầm máu ở tay trái, sau đó ngồi xuống nói với Nhan Thư Đông “Đông Đông con ở đây chờ mẹ, mẹ đi toilet.”

Nhan Thư Đông suy nghĩ thật lâu, rốt cục gật đầu.

Lâm Diễm không phải đi toilet, mà là đi đến tìm bác sĩ, cô ở bên trong cùng bác sĩ nói rất nhiều tình huống đặc thù, cũng cam đoan có thời gian rảnh sẽ lập tức đến kiểm tra, cuối cùng bác sĩ cũng phiền “Thân thể là của chính cô, cô phải về thì về đi.”

Lâm Diễm càng không ngừng xin lỗi, lúc đi ra liền bắt gặp Nhan Tầm Châu đang thẳng tắp đứng ngoài cửa, phía sau chính là Nhan Thư Đông.

Ba người chưa từng ở chung nhiều, nhưng là hiểu con không ai bằng mẹ, Lâm Diễm biết bên trong Nhan Thư Đông khát vọng chân thực nhất chính là điều này, tuy rằng cô sau này không có cách nào thỏa mãn tâm nguyện của nó, nhưng cô cũng không muốn cho Nhan Thư Đông biết cô và Nhan Tầm Châu đối chọi gay gắt như hai kẻ thù không đội trời chung.

“Tôi không sao.” Cô mở miệng, thanh âm bình thản

“Mẹ không ở lại viện sao?” Nhan Thư Đông như sắp khóc, kỳ thật đứa bé này có đôi khi là đáng thương nhất, bọn họ thấy được, nhưng đối với một số việc cái hiểu cái không, cho nên không ngừng tưởng tưởng, những tưởng tượng của trẻ con luôn là tốt đẹp, nhưng mà Nhan Thư Đông không phải đứa trẻ bình thường.

“Mẹ không có việc gì phải ở lại viện, đừng nghe chú lúc nãy nói nữa.” Lâm Diễm giải thích

Lâm Diễm đi đến phòng bệnh, lúc cô đi vào, người phụ nữ trung niên rút cục cũng không đặt câu hỏi, chính là luôn nhìn Nhan Tầm Châu, Lâm Diễm cúi đầu sửa sang, đem bệnh án bỏ vào trong túi.

Nhan Tầm Châu nhìn bệnh án, sau đó yên lặng đi đến cầm túi của Lâm Diễm “Đi thôi.”

“Em gái, đây là chồng em sao?” Người phụ nữ này thật là tò mò, vẫn là không nhịn được mở miệng.

“Bà vẫn không để yên sao?” Nhan Thư Đông quay đầu

Lâm Diễm cầm tay con “Đông Đông, đi thôi.”

Nhan Tầm Châu tự mình lái xe đến, đi đường không nói nhiều lắm, lúc đi qua khu trung tâm mở miệng “Đã ăn gì chưa?”

“Đương nhiên là ăn rồi, bằng không chờ ba tới, con và mẹ đã sớm chết đói.” Nhan Thư Đông vô cùng bất mãn, nhưng bất mãn của nó toàn bộ chính là bất mãn của một đứa trẻ đối với ba của nó, bởi vì anh là Nhan Tâm Châu, là ba nó, nên nó mới có thể một lòng phẫn hận.

Nhan Thư Đông chất vấn, Nhan Tầm Châu trầm mặc chống đỡ, nhưng thật ra Lâm Diễm còn lo lắng Nhan Thư Đông vẫn còn đói, quay đầu nhìn ra cửa sổ xe, nói với Nhan Tâm Châu “Anh dừng xe lại, tôi đi mua ít bánh bao.”

Nhan Tầm Châu đỗ xe bên đường, sau đó mở cửa xe “Tôi đi mua.”

Nhan Thư Đông buổi tối vô cùng ngoan, trong lòng nó đang tưởng tượng, nếu nó ngoan một chút, ba mẹ sẽ có thể ở cùng một chỗ lâu hơn. Cho nên khi nó về nhà sau khi ăn bánh bao liền chủ động làm việc, làm tốt bài tập sau đó đi rửa chân tay, sau đó tự động lên giường đi ngủ.

Lúc Lâm Diễm chỉnh lại chăn cho con, nó nhẹ giọng nói “Mẹ ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Lâm Diễm hôn lên trán Nhan thư Đông “Ngủ đi.”

Lúc Lâm Diễm đi ra, Nhan Tầm Châu ngồi trên ghế sô pha vẫn không nhúc nhích nhìn cô, sau đó nói “Lâm Diễm, đem bệnh án của em cho tôi xem.”

Lâm Diễm né tránh ánh mắt của Nhan Tầm Châu “ Anh muốn biết gì hỏi tôi là được rồi.”

Nhan Tầm Châu nhấp môi, nói thẳng “Bị bệnh gì?”

“Dạ dày”

“Cụ thể”

“Ung thư bao tử.”

Nhan Tầm Châu: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.