Đoạt Tử

Chương 30



Edit: Cherish Wang

Beta: Rika

“Nói sau đi.” Lâm Diễm cố gắng mở miệng dịu giọng nói với Nhan Tầm Châu, sáng sớm ánh nắng xuyên thấu qua tấm mành rèm cửa sổ chiếu vào bên trong, vầng sáng ánh lên ngũ quan đẹp nhu hòa của Lâm Diễm, một lọn tóc ngắn rơi ở đầu vai, Nhan Tầm Châu ngứa tay liền sờ soạng một phen: “Ham làm quá….. sắp giàu to rồi?”

“Xong trước khi hết tuần nghỉ lễ đi, đi quá lâu rất phiền toái.” Lâm Diễm không mặn không nhạt trả lời Nhan Tầm Châu.

Nhan Tầm Châu nhìn thấy một sợi tóc bạc, nhíu mày lại, lúc anh dùng tay nhổ sợi tóc này của Lâm Diễm, Lâm Diễm quay phắt lại: “Nhan Tầm Châu, anh làm cái gì đấy.”

“Không có gì.” Nhan Tầm Châu tựa đầu vào giường giấu sợi tóc ở trong lòng bàn tay, tốc độ rời giường của anh so với Lâm Diễm còn nhanh hơn, xốc chăn lên liền nhảy xuống giường, đi dép lê vào mở cửa phòng ngủ ra, ngay sau đó thấy Nhan Thư Đông đứng ngay ở cửa.

Nhan Thư Đông đã mặc đồng phục xong đâu ra đấy, Nhan Tầm Châu đẩy đẩy nó: “Tránh ra ba phải đi đánh răng.”

Lâm Diễm đứng lên làm điểm tâm, lúc vào phòng bếp, Nhan Tầm Châu xoay người nhắc nhở cô một câu: “Đừng quên phần của anh.”

Hiện tại Nhan Thư Đông và ba mẹ đang cùng ăn sáng, nói chung cảm giác có hơi kì quái, nhưng nó vẫn thích loại cảm giác kì quái này, bởi vì muốn cứ được như thế này nhiều thêm một giây, nó cố ý làm chậm tốc độ ăn cháo lại, ăn ăn rồi lại ngừng ngừng, chậm rãi.

Lâm Diễm ăn nhanh nhất, ăn xong thì đi ra phòng khách sửa sang lại cặp sách cho Đông Đông, lúc đang kiểm tra cặp sách, Nhan Tầm Châu nói với Nhan Thư Đông: “Hôm sinh nhật sẽ mang con đi Hồng Kông chơi.”

“Đi Hồng Kông làm gì?” Khẩu khí của Nhan Thư Đông khi nói chuyện với Nhan Tầm Châu hơi cứng rắn “Ba từ khi nào lại có lòng tốt như vậy ?”

“Không phải con vẫn muốn đi Disney chơi sao?”

Nhan Thư Đông trầm mặc nghĩ: “Ai nói, con đâu có muốn đi.”

Nhan Thư Đông ở trước mặt Nhan Tầm Châu là khẩu thị tâm phi*, chẳng qua ở trước mặt Lâm Diễm lại thành thật hơn rất nhiều, lúc Lâm Diễm đưa nó đến cổng trường, nó ngẩng đầu hỏi cô: “Mẹ cũng sẽ đi Hồng Kông chơi sao?”

(*nghĩ một đằng nói một nẻo)

Lâm Diễm: “Đông Đông muốn đi sao?”

Nhan Thư Đông vẫn y như cũ khinh thường nhếch miệng, dùng giọng điệu miễn cưỡng nói: “Nếu như nói mẹ đi thì con cũng đi.”

——

Vài ngày sau Nhan Tầm Châu cực kì bận, Lâm Diễm chính ra lại cảm thấy thoải mái, cô mời một cô giúp việc về chăm sóc Đông Đông, nếu cô không kịp đưa đón Đông Đông thì để cô giúp việc đưa đón nó.

Nhan Thư Đông tỏ vẻ lý giải vấn đề này, vô cùng biết điều nói: “Thật ra con cũng không phải một đứa trẻ có yêu cầu cao, chỉ cần mỗi ngày mẹ về nhà buổi tối là được rồi .”

Lâm Diễm xoa xoa từ đầu xuống gáy Nhan Thư Đông, Nhan Thư Đông đẩy cô ra: “Đừng, rất buồn nôn !”

Lâm Diễm trong lòng vui vẻ nở nụ cười, bởi vì sự tồn tại của Đông Đông, cho dù mỗi ngày đều khổ sở, cô cũng vẫn cảm thấy cuộc sống con người tốt đẹp không nên phí hoài thời gian.

Trên truyền thông cũng không xuất hiện tin tức anh và Trương Mộ Mộ tranh chấp ly hôn, tĩnh lặng có chút đáng sợ.

Nhan Thư Đông hiện tại hoàn toàn không về lại Nhan gia nữa, nhưng nó đôi khi vẫn ngẫu nhiên nhắc tới Nhan Ý Tuấn, câu cửa miệng chính là: “Đại ngốc Nhan Ý Tuấn kia…”

Mỗi lần như thế Lâm Diễm đều chỉ mỉm cười bỏ qua lời nói của Nhan Thư Đông, cứ coi như không nghe thấy, Đông Đông đối với Nhan Ý Tuấn có cảm tình là chuyện rất bình thường, cô thấy may mắn bởi con mình không vì nguyên nhân hận thù mà mất đi tính trẻ con, nhưng trong lòng cô ít nhiều vẫn hy vọng Nhan Thư Đông có thể quên đi Nhan Ý Tuấn, bởi vì về sau nó cũng sẽ không thể chung sống cùng với đứa trẻ kia được.

Nhan Tầm Châu ba ngày chỉ gặp có một lần, Lâm Diễm chưa bao giờ hỏi anh về chuyện của Trương Mộ Mộ, cô không hỏi, Nhan Tầm Châu tự nhiên sẽ không nói, nhận được vé máy bay đi Hồng Kông là buổi tối thứ hai, Lâm Diễm nhìn thấy trên trang nhất tạp chí phỏng chừng là tin tức Nhan Tầm Châu đã ly hôn.

Buổi tối Nhan Tầm Châu gọi điện thoại tới cho cô: “Lâm Diễm, em chuẩn bị một chút, ngày kia chúng ta đi Hồng Kông.”

Lâm Diễm xin phép cho Đông Đông rồi sau đó đưa nó đến chỗ của thầy giáo hỏi xong xuôi phần bài tập, lúc Lâm Diễm đi ra, Nhan Thư Đông oán giận cô nói: “Hóa ra đi chơi còn phải làm bài tập à.”

“Đây là công tư kết hợp nha.”

Về công việc, Lâm Diễm dùng thời gian một ngày xử lý nhanh nhất có thể lượng công việc đang tồn lại, thời gian trước cô đã tìm được vài viên chức, theo như Từ Gia Luân mà nói thì công ty nhỏ của cô càng ngày càng được quy môn hóa rồi.

Lúc Từ Gia Luân tới, cô còn đang tính toán hóa đơn phí tổn ngạch mới, bởi vì rất nhập tâm nên Từ Gia Luân đi vào cô cũng không phát hiện ra.

Ngón tay trắng nõn của Từ Gia Luân gõ gõ trên bàn làm việc của Lâm Diễm hai cái: “Lâm tổng, có thời gian cùng nhau ăn một bữa cơm không?”

Lâm Diễm ngẩng đầu, cười: “Sao lại tới đây ?”

Xung quanh trường đại học tiệm ăn rất nhiều, Lâm Diễm thì không ăn được cay, vừa ngồi xuống đã gọi hai món cay Tứ Xuyên chính gốc, Từ Gia Luân thấy thế nhíu mày: “Không muốn sống nữa!”

Lâm Diễm bỏ qua, nói với phục vụ thêm câu: “Tất cả có vậy thôi không thêm ớt nữa.”

Thời gian với Lâm Diễm rất nhanh, vội vàng ăn xong chạy đi lấy hóa đơn trả tiền sau đó nói với Từ Gia Luân: “Anh từ từ ăn, em về nhà xưởng trước.”

Từ Gia Luân ăn chậm rãi, thật tình cảm thấy Lâm Diễm quá đáng với anh, mỗi lần tranh trả tiền cũng coi như thôi đi, lại còn mỗi lần cùng anh ăn cơm thời gian không quá 20 phút.

“Lâm Diễm, em có biết em gần đây càng ngày càng không giống một người phụ nữ.” Từ Gia Luân buông đũa.

Lâm Diễm cười tủm tỉm mở miệng: “Triệu Nghiêu, em coi anh là bạn bè mới tùy ý như vậy, anh đừng có ý kiến gì nhé, em hôm nay là thật sự có việc, nếu anh bất mãn bằng không lần sau em lại cùng anh ăn bữa cơm.”

Từ Gia Luân lắc đầu: “Hôm nay hình như có việc đặc biệt?” Lâm Diễm rất ít khi gọi tên anh là “Triệu Nghiêu”, thậm chí anh về với ba ở bên kia cái tên Triệu Nghiêunày cơ hồ không hề có ai nhắc tới, cứ thế bị Lâm Diễm gọi lần nữa, Từ Gia Luân cảm thấy có tư vị cảnh xuân tươi đẹp hiện ra.

Anh đối mặt với Lâm Diễm đang tươi cười, lại hỏi một câu, “Việc gì vội vàng như vậy, là muốn đi xa sao?”

“Đi Hồng Kông hai ngày.” Lâm Diễm nói, “Dẫn con trai đi chơi.”

Từ Gia Luân trong lòng ngứa ngáy, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, đã vội buột miệng: “Cùng là bạn bè, anh cũng đi.”

Lâm Diễm đối diện với ánh mắt Từ Gia Luân: “Ba nó cũng đi.”

Từ Gia Luân: “Coi như anh chưa nói.”

Lúc Từ Gia Luân lái xe trở về vô cùng buồn bực, xe dừng ở đèn đỏ phía trước, nhìn chằm chằm đèn đỏ trong đầu chợt lóe lên một câu hỏi quan trọng, sau đó giống như có cánh tay kéo anh từ trong sương mù lôi ra, phá vỡ mây mù, chính là : Từ Gia Luân, mày thừa nhận bản thân thích Lâm Diễm thì sẽ chết à.

Đáp án là sẽ không chết, Từ Gia Luân dùng thời gian dừng đèn đỏ suy nghĩ xong chuyện này sau đó ngay lập tức gọi điện cho nữ thư ký: “Giúp tôi đặt vé máy bay đi Hồng Kông…”

Nhan Thư Đông đối với việc có thể đi chơi du lịch thực ra rất vui vẻ , tuy rằng hạnh phúc tới hơi nhanh như vậy, lúc ngồi trên máy bay, nó hỏi Lâm Diễm: “Lúc trở về có thể mua quà lưu niệm không?”

“Đương nhiên có thể.” Lâm Diễm trả lời nói.

Nhan Thư Đông nghĩ nghĩ: “Hồi trước vài bạn cùng lớp của con đi chơi về đều mang theo quà, con cảm thấy lúc này đây con hẳn là cũng nên mua cho bọn họ một chút.”

“Tới nơi mẹ cùng chọn với con.” Lâm Diễm nói.

Nhan Tầm Châu nghiêng đầu nhìn hai mẹ con bên cạnh, sau đó quét ánh mắt sang người đàn ông ngồi ở bên trái hàng thứ ba.

Từ Gia Luân mang theo một bộ kính râm, ngồi bên cạnh là một người nước ngoài, cầm trên tay bản đồ Hồng Kông nhiệt tình dùng tiếng anh bắt chuyện với anh, Từ Gia Luân đau đầu mở miệng: “Sorry, can you speak Chinese?”. (Xin lỗi, bạn có thể nói được tiếng Trung không?)

Người nước ngoài kia im lặng.

Từ Gia Luân tựa vào cửa thủy tinh, xa xa nhìn thấy người phụ nữ cúi đầu cùng con nói chuyện, cảm thấy bụng mình hơi khó chịu, đứng lên đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra thì gặp Nhan Tầm Châu.

“Từ tiên sinh”. Nhan Tầm Châu chào hỏi.

Từ Gia Luân không do dự vươn cánh tay: “Đây không phải Nhan tiên sinh sao, thật là khéo quá!”

Nhan Tầm Châu không vươn tay, hơi lười nhác đánh giá Từ Gia Luân liếc mắt một cái: “Từ tiên sinh hơi quen mặt, trước kia có phải ở cùng trấn không?”

Thần sắc Từ Gia Luân bị kiềm lại: “Đúng, tôi trước kia là bạn ngồi cùng bàn với Lâm Diễm, ngẫm lại thật sự là duyên phận.”

Nhan Tầm Châu nghe thấy hai chữ duyên phận phát ra miệng, sau đó lướt qua Từ Gia Luân hướng bên trong đi thẳng.

Lúc Từ Gia Luân trở lại chỗ ngồi, Nhan Thư Đông đội một cái mũ lưỡi trai trèo vào chỗ ngồi rồi nhìn anh, sau đó lại duỗi tay dựng thẳng ngón giữa về phía anh.

Từ Gia Luân cũng đáp lễ một ngón giữa.

Đúng lúc này, Nhan Thư Đông xoay người, nên anh nhìn thấy Nhan Tầm Châu đi tới .

Trong lòng Từ Gia Luân rất phiền chán, ngay cả con của Nhan Tầm Châu cũng phát hiện ra anh, mắt mũi Lâm Diễm rốt cuộc để đi đâu vậy! ! !

Lâm Diễm thật sự không hề phát hiện ra Từ Gia Luân, cuối cùng lúc tới ở khách sạn, cô thấy Từ Gia Luân cũng giống cô tới đây đăng kí phòng, còn hơi ngạc nhiên mở lời chào hỏi: “Triệu Nghiêu? .”

“Anh tới đây khảo sát thị trường.” Từ Gia Luân nói.

Lâm Diễm gật đầu, cũng không mấy nghi ngờ gì nhiều, quay lại phòng thay một bộ quần áo khác, thời tiết Hồng Kông so với thành phố S hơi nóng hơn một chút, vừa rồi trên đường tới đây nhìn thấy không ít cô gái Hồng Kông ăn mặc rất mát mẻ.

Lúc Lâm Diễm vào nhà, Nhan Tầm Châu đang ở ngoài ban công sau cửa thủy tinh nghe điện thoại, nơi bọn họ ở là khách sạn nhạc viên bên bờ biển Disney, đứng ở ngoài cửa sổ thì có thể nhìn được biển rộng bao la.

Nhan Thư Đông ở trong phòng khách sửa sang lại quần áo của mình, sau đó lấy ra cái máy chụp ảnh mà Lâm Diễm mua cho nó.

Lại nói đứa nhỏ trưởng thành sớm này cũng mang theo khá nhiều hứng thú, từ khi xuống máy bay, Lâm Diễm nhìn thấy trên mặt Nhan Thư Đông tính trẻ con càng ngày càng nhiều, nó rất thích chụp ảnh, nhìn thấy cảnh vật gì thích thì sẽ chụp lại bằng di động.

“Đợi sau khi trở về, con muốn đem những tấm ảnh này tặng cho mấy người bạn của con xem.” Nhan Thư Đông nói như vậy.

Lâm Diễm ngồi xổm bên cạnh Nhan Thư Đông xem máy chụp ảnh, nhìn thấy tấm ảnh cô và Nhan Tầm Châu ngồi cùng nhau, Lâm Diễm ôm Đông Đông vào trong lòng mình: “Đông Đông gần đây có quen bạn mới hay không ?”

“Không có ạ, con không thế nào theo chân bọn nó đi chơi được.” Nhan Thư Đông nói xong, bỏ thêm một câu, “Nhưng con cũng có bạn bè, chỉ là ít hơn, mấy người Lục Hy Duệ, Đại Vĩ đó.”

Lâm Diễm khẽ cười, sau đó Nhan Tầm Châu đi từ bên ngoài vào, Lâm Diễm lơ đãng vòng vo, tránh né tầm mắt Nhan Tầm Châu.

“Người một nhà” buổi tối cùng ăn cua cay, Lâm Diễm không ăn ớt được, nên mặt khác gọi một phần cơm rang thập cẩm.

Nhan Thư Đông thích ăn ớt, trưng ra cái miệng nhỏ nhắn ăn đến đỏ bừng, Lâm Diễm cầm khăn tay lau cho nó: “Đừng ăn nhiều quá, sẽ tiêu chảy.”

“Con không sợ tiêu chảy.” Nhan Thư Đông nói.

“Thư Đông ăn cay tùy con, không sao đâu.” Nhan Tầm Châu nói, buổi tối đi ra ngoài anh chỉ mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi, màu trắng nhã nhặn, kiểu tóc ngắn gọn vô cùng thu hút ánh nhìn người khác.

Ngồi ở gần đó có hai cô gái cầm di động chụp hai kiểu ảnh anh.

Nhan Thư Đông quay đầu nói với Lâm Diễm: “Mẹ, các cô ấy chụp ảnh ba kìa.”

Lâm Diễm gắp cho Nhan Thư Đông miếng thịt cua, cười trả lời nói: “Ba không đẹp trai bằng Đông Đông, người các cô ấy chụp là Đông Đông đấy.”

Nhan Thư hơi đỏ mặt: “Những người này thật đáng ghét, con có cái gì đẹp mà chụp .”

Nhan Tầm Châu nghe được chữ “ba” trong miệng Lâm Diễm, khóe miệng có hơi nhếch lên, di động trong túi rung rung, Nhan Tầm Châu đi ra ngoài nghe điện.

Hành lang nhà ăn dài bên ngoài có không ít đôi tình nhân tay trong tay, Nhan Tầm Châu khôi phục biểu tình thường ngày, nhíu mày lại nghe điện thoại của Liên Minh gọi tới.

“Lão đại, đi du lịch có vui vẻ không.”

“Bớt nói nhảm đi”.

“Tuấn Tuấn đã được đưa đi an toàn rồi , Trương Mộ Mộ biết Tuấn Tuấn không phải là con anh, bây giờ cũng không còn cách nào dùng Tuấn Tuấn để uy hiếp nữa, chẳng qua cô ta cũng không thể tưởng tượng được Tuấn Tuấn cũng chẳng phải con của cô ta.”

Nhan Tầm Châu: “Tư liệu nắm cả trong tay chưa?”

“Tư liệu Trương Mộ Mộ hãm hại chị dâu hả?” Liên Minh trả lời vấn đề Nhan Tầm Châu hỏi “Tư liệu em đã xem xét rồi nhập vào máy tính gửi anh , bên trong còn có Giang gia .”

“Lão đại, anh trở về có định giúp chị dâu sửa lại án sai kia không?”

Nhan Tầm Châu quay đầu nhìn Lâm Diễm: “Cái đó còn phải xem lựa chọn của chính cô ấy.”

Lúc Nhan Tầm Châu cúp máy, đáy lòng có chút phiền chán chậm chạp mãi không hết, sau đó có một người vội vàng lướt qua bên cạnh anh, Nhan Tầm Châu hé mắt, vừa vặn là một mỹ nữ tiến đến hỏi số điện thoại anh, Nhan Tầm Châu vươn tay sờ soạng vành tai nữ nhân, đem cô xoay ngược lại đứng trước mình.

“Tiên sinh, anh là người nơi nào?”

“Quảng Châu, Quảng Đông.”

“Đến Hồng Kông làm gì?”

“Việc buôn bán.”

“Có hứng thú cùng nhau ăn một bữa cơm không?”

“Có, chẳng qua hôm nay tôi cùng vợ đưa con ra ngoài chơi, nếu cô không ngại, ngày mai gặp mặt.”

“Anh có vợ rồi?”

“Cô để ý?”

Người phụ nữ trừng mắt nhìn, sau đó lấy trong túi ra một cái bút viết trong lòng bàn tay Nhan Tầm Châu một chuỗi dãy số: “Không gặp không về.”

Nhan Tầm Châu mắt nhìn dãy số trên tay: “Không gặp không về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.