Đoạt Tướng

Chương 23



CHƯƠNG 23

Tính tình dịu dàng – y không có, bộ dáng không quá xinh đẹp – chính y cũng không phải, hiếu thuận với phụ mẫu – cái này miễn cưỡng xem như là có đi. Nói như thế, y hoàn hoàn không phải loại người hợp ý với Lý Toàn rồi?

 

Phượng Lăng trước giờ luôn rất tự tin vào bản thân, nhưng giờ đây y đang phải chịu một đả kích vô cùng lớn.

Nói như vậy nghĩa là bất luận y thích Lý Toàn như thế nào, Lý Toàn cũng sẽ không thích y sao?

Một người trước nay chưa từng lo lắng đến bất cứ điều gì như Phượng Lăng đột nhiên lâm vào ngõ cụt, y không biết nên xử lý tình cảm của bản thân như thế nào cho tốt, trong đầu y lúc này tràn ngập chuyện Lý Toàn sẽ không bao giờ thích y.

Nếu như Lý Toàn không thích y, như vậy y phải làm sao đây? Không lẽ y phải bắt buộc Lý Toàn thích y sao?

Không sai, y chính là là Tam hoàng tử, thân phận tôn quý khiến y muốn gì được nấy, chỉ là một Lý Toàn mà thôi, có đáng để y phải phiền não như vậy không? Chỉ cần y hạ lệnh, Lý Toàn làm sao dám phản kháng chứ?

Một việc đơn giản như vậy, y chỉ cần mở miệng là được, quả thực quá dễ dàng… nhưng… vì sao trong lòng y lại có cảm giác bi thương như vậy, tựa như một khắc sau sẽ theo nước mắt tràn ra.

Ngực đau quá, Phượng Lăng vô thức mà nắm chặt ngực áo, nguyên lai khi biết người mình thích không thích mình, trong lòng sẽ có cảm giác thống khổ như thế này, cho dù có thể sử dụng quyền thế để khuất phục hắn, thế nhưng lại không cảm thấy được một chút cảm giác vui sướng nào, mà chỉ có bi ai ngày một nhiều hơn.

Y không ngờ bản thân lại thích Lý Toàn như thế, thích hắn đến mức tự nguyện ủy khuất chính mình.

Y rất muốn hỏi một câu, nếu như bây giờ y từ bỏ tính cách ác liệt của mình, Lý Toàn có thể thích y một chút xíu nào hay không? Nhưng chỉ cần định mở miệng ra thì hy lại nao núng, không dám hỏi, nếu kết quả thu được còn xấu hơn cả bây giờ thì càng không xong, y không nghĩ bản thân có thể đủ sức thừa nhận được chuyện đó.

Đã như vậy, y cố tình giữ Lý Toàn lại bên người cũng có ý nghĩa gì đâu? Có lẽ sẽ chỉ làm cho Lý Toàn càng cảm thấy y khó hầu hạ, cũng càng làm cho người ta càng chán ghét thêm y mà thôi.

Phượng Lăng hít sâu một hơi, lấy lại khẩu khí ngạo mạn của mình, “Ôi, ánh mắt của ngươi thật sự quá thấp, tốt xấu cũng nên có chút yêu cầu về dung mạo của đối phương chứ.”

Lý Toàn thẳng thắn nói:”Thần không cảm thấy thích một người thì phải coi trọng dung mạo của người đó đầu tiên, người đó có thể không đẹp mắt lắm, nhưng chỉ cần người đó có một trái tim thiện lương đơn thuần, thì trong mắt thần, người đó cũng được xem như là mỹ nhân rồi.”

Đối với Lý Toàn mà nói, có đẹp hay không bất quá cũng chỉ là vẻ bề ngoài hời hợt, hắn sẽ không đơn thuần bởi vì dung mạo của đối phương mà thích một người, hắn càng tin tưởng sau khi hai người ở chung, sẽ có thể từng bước phát hiện thêm các ưu điểm cùng khuyết điểm của nhau, sau đó hai người cùng bao dung cho nhau, như vậy mới có thể thành lập một mối quan hệ lâu dài.

Lại nói tiếp, lần đầu tiên Lý Toàn nhìn thấy Phượng Lăng, cũng không bị rung động vì dung mạo xinh đẹp của y, dù sao hắn cũng đã từng được diện kiến hoàng thượng, khi nhìn thấy Phượng Lăng, trong lòng tuyệt đối không có tạp niệm gì khác, chỉ có ý nghĩ phải trung thành tận tâm hầu hạ y, nếu như không có lúc sưởi ấm cho Phượng Lăng ở trong sơn động, hai người da thịt tương thân, bộ dạng yếu ớt của Phượng Lăng thoạt nhìn giống như một tiểu hài tử vừa đáng thương vừa đáng yêu kia, hắn có thể sẽ tiếp tục trì độn như cũ.

Một khi ý thức được sự tuấn mỹ của Phượng Lăng, Lý Toàn lại có cảm giác không được tự tại như trước nữa, nhớ tới chính mình từng ôm qua thân thể nõn nà của y, hắn liền đỏ mặt một cách khó hiểu, cho đến khi đối mặt với Phượng Lăng, hắn cũng không chút ngại ngùng mà nhìn thẳng vào Phượng Lăng, loại hành vi này của hắn có thể coi như đã phạm vào đại tội bất kính, vốn dĩ hắn đã có tâm ý với Phượng Lăng, nhưng mà đoạn tình này làm sao có thể bày tỏ, trong lòng Lý Toàn bây giờ tràn đầy cảm giác khó xử…

Từ việc này, Lý Toàn mơ hồ đã có thể nhìn ra chân tướng của sự việc, thế nhưng hắn vẫn chưa thật sự nghiêm túc suy nghĩ.

“Tam hoàng tử, ngài còn phân phó gì khác không ạ?”

Sự bi thương to lớn sinh sôi trong trái tim của Phượng Lăng, câu trả lời của Lý Toàn khiến Phượng Lăng lâm vào tuyệt vọng, y không phải là loại người mà Lý Toàn thích, y chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, còn những cái khác, cái nào cũng không có.

Y cái gì cũng không có… tình phụ tử của phụ hoàng cũng vậy, trái tim của Lý Toàn cũng thế, những thứ y mong muốn sẽ không bao giờ trở thành của y, mà càng chờ mong thì kết quả cũng chỉ là phí công mà thôi.

“Ngươi có thể đi.” Trước khi nước mắt như đê vỡ tuôn ra, y lạnh lùng nói với Lý Toàn, không muốn làm bất cứ điều gì để giữ hắn lại nữa.

Từ ngữ điệu của Phượng Lăng, Lý Toàn cảm thấy được có chút khác thường, hắn vội vàng,”Tam hoàng tử, ngài có muốn thần sai người truyền thái y không?”

Phượng Lăng khoát khoát tay, thái y tới thì có thể làm được gì? Bất luận là có bao nhiêu thái y tới đây, cũng không thể trị được nỗi đau lòng của y.

“Đi đi, đi đi, ta mệt rồi, ta muốn nghỉ ngơi, ngươi mau cút về tẩm cung của hoàng huynh đi.” Y giả bộ tức giận nói, thầm nghĩ phải nhanh chóng khiến cho Lý Toàn rời đi, nếu không y sẽ không nhịn được mà đưa ra yêu cầu thất thường nào đó với Lý Toàn, y không muốn phải làm ra chuyện vừa mất mặt vừa xấu hổ như vậy, tự tôn của y không cho phép y cầu xin người khác.

Sau khi Lý Toàn hành lễ rồi cáo lui, Phượng Lăng cũng không cho phép người khác vào quấy rầy y, mà y chỉ ngồi trước thư án, thống thống khoái khoái mà khóc lớn một hồi.

Y cũng không muốn làm ra cái việc không có chí khí như thế, nhưng thật sự là rất khổ sở, trái tim của y như đã bị xé rách làm đôi, có thể khắc chế đến khi Lý Toàn rời đi đã xem như không tồi rồi, đổi lại trước kia, y căn bản sẽ không vì cố kỵ người khác mà nhẫn nại bất cứ điều gì.

Nhưng là, phần đau đớn này sẽ liên tục duy trì bao lâu, có phải là chờ tới khi y hoàn toàn không thích Lý Toàn nữa, thì mới có thể biến mất hay không? Y sợ hãi, lo lắng cảm giác đau lòng này sẽ theo y cả đời.

Nước mắt chảy ra ngày càng nhiều, Phượng Lăng chưa từng phải chịu đựng loại tư vị này.

“Đáng ghét, vì cái gì mà ta lại thích ngươi? Không gặp ngươi thì tốt rồi, bây giờ sẽ không khổ sở như thế…” Y lệ rơi đầy mặt, tức giận nói:” Ô… Lý Toàn, ngươi là cái đồ đầu gỗ ngu ngốc, bản hoàng tử thích ngươi là may mắn ba đời của ngươi, ngươi cư nhiên lại không coi ta ra gì, ta… ta… “

Y nghẹn ngào một chút, trong lòng tràn ngập ủy khuất nồng đậm.

“Tính tình của ta hơi xấu một chút, nhưng ta có thể sửa mà, sửa đến khi ngươi hài lòng mới thôi còn không được sao?” Chỉ khi đối diện với cung điện không có bóng người này, y mới có thể thoải mái nói ra suy nghĩ của bản thân.

Song, y không chiếm được bất cứ đáp án nào.

Nếu như lay động chân tình là một việc khổ cực đến như vậy, y hy vọng đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, y không bao giờ muốn thích một người nào nữa, cũng không cần…

Y khóc rất thương tâm, cho nên việc có một thân ảnh lặng lẽ xuất hiện ở cửa y cũng không phát hiện ra.

Lý Toàn vốn là vì lo lắng nên mới đứng ở cửa để thăm dò tình hình của Phượng Lăng, thế nhưng giờ phút này hắn hoàn toàn không có cách nào tin nổi những lời mình vừa nghe.

Chuyện này thật sự quá chấn động rồi, Phượng Lăng cư nhiên lại thích hắn?

Trong lòng hắn lúc này vô cùng kinh hoảng, tâm tình phức tạp mà len lén tự hỏi tâm mình, là hắn hiểu lầm hay những lời nói của Phượng Lăng thật sự chính là ý tứ kia?

Bên tai truyền đến tiếng khóc thương tâm, Lý Toàn làm sao cũng không thể tiếp tục giả ngu nữa, hắn không có cách nào lừa mình dối người mà tự nhủ bản thân rằng, Phượng Lăng thích mình là coi mình như huynh trưởng mà thôi.

Khó trách y lại đột nhiên quan tâm tới đối tượng mình yêu thích như vậy, nguyên lai là đang dò xét…

Lý Toàn bất an mà đoán, sẽ không phải… câu trả lời của mình là nguyên nhân khiến Phượng Lăng thương tâm đến vậy chứ?

Nhưng mà, lúc ấy hắn cũng chỉ tiện miệng mà trả lời thôi, người bình thường sẽ như vậy, không phải sao? Có trời mới biết tam hoàng tử lại vì vậy mà khóc, này chỉ có thể nói là do Phượng Lăng thật lòng thích hắn mà thôi.

Trời cao a, nếu như đây là một giấc mộng, thì sẽ là một giấc mộng cực kỳ tốt đẹp nhưng lại vô cùng tàn khốc, ngay lúc này, nếu như Lý Toàn còn không nhận ra tình cảm của bản thân với Phượng Lăng, thì hắn quả thực là một tên đầu gỗ rồi.

Nguyên lai sự quan tâm, quý trọng của hắn đối với Phượng Lăng, không chỉ là bởi thân phận của hai người, mà còn bởi vì tư tâm của chính hắn, có lẽ chính là vào cái đêm ở trong sơn động kia, chính là lúc Phượng Lăng toát ra vẻ yếu đuối trước mặt hắn, khiến cho hắn không tự chủ được mà chuyển thành tình cảm đó, từ nay liền vạn kiếp bất phục.

Đã tự nhủ với bản thân là phải bảo hộ cho Phượng Lăng thật tốt, thế nhưng hắn lại làm cho Phượng Lăng khóc một lần nữa… Lý Toàn tự trách không thôi, muốn đẩy cửa mà vào, rồi lại sợ sự xuất hiện của bản thân sẽ khiến Phượng Lăng khó xử vì mất mặt.

Nếu y đã không muốn nói trước mặt mình, có lẽ chính mình cũng nên làm bộ như không biết việc này, đúng, đây là biện pháp tốt nhất, huống chi, hắn cũng không có khả năng tiếp nhận Phượng Lăng.

Này giống như đột nhiên chiếm được một bảo vật tuyệt thế vô song, nhưng ngoài yêu quý, trân trọng, thì lại càng không dám có một chút khinh nhờn nào.

Hoàng tử cuối cùng vẫn là hoàng tử, một người bình thường như hắn sao có thể vọng tưởng được cơ chứ? Hắn chỉ cần ở xa xa nhìn y, bảo hộ y, hắn đã cảm thấy mỹ mãn rồi, những thứ cao xa hơn vốn không nên mơ ước đến.

Lý Toàn suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định yên lặng rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.