Đoạt Tướng

Chương 5



CHƯƠNG 5

Không hề nghĩ Phượng Lăng lại chú ý đến mình, Lý Toàn có chút thụ sủng nhược cả kinh trả lời : “Ta nghĩ về mẫu thân của ta.”

 

Phượng Lăng liếc nhìn hắn một cái: “Hóa ra ngươi cũng có mẫu thân?”

“Đúng, hôm nay là mười lăm, là ngày sinh thần của người, cho nên ta nhìn thấy trăng, lòng có chút nhớ nhung.” Lý Toàn thẫn thờ trả lời.

Phượng Lăng thầm kêu một tiếng ngạc nhiên, vẫn tiếp tục gặm thịt thỏ, y dừng lại một chúc rồi nói: “Sau khi hồi cung, ta sẽ tặng cho mẫu thân ngươi một phần thọ lễ thật lớn.”

“Lý Toàn thay mặt mẫu thân tạ ơn tam hoàng tử.” Lý Toàn thở dài hành lễ.

Phượng Lăng phất phất tay, tiện thể đem cái đùi thỏ còn thừa lại không ăn được nữa cho Lý Toàn rồi tỉ mỉ rửa tay. Thông thường sau khi ăn, hai người bọn họ mỗi người một việc, Phượng Lăng quay lại xe ngựa, còn Lý Toàn thì lặng lẽ thoái lui, cả đêm, hai người không nói với nhau câu nào, thế nhưng, hôm nay Phượng Lăng quay sang bắt chuyện, còn lệnh cho Lý Toàn phải ngồi bên cạnh bên mình.

“Thần không dám.” Lý Toàn sợ hãi nói.

“Ngươi muốn kháng lệnh.” Phượng Lăng chớp mắt, vẻ mặt cơ hồ như sắp tức giận đến nơi.

Lý Toàn bất đắc dĩ đành cẩn thận ngồi xuống bên cạnh y.

Phượng Lăng quấn chặt áo lông cừu quanh người, toàn thân trên dưới chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt tuấn tú trắng nõn, khuôn mặt tựa như từ băng tuyết gọt dũa mà thành, khiến cho người khác cảm thấy y vô cùng trong sáng hoạt bát, thời tiết giá rét bên ngoài làm khuôn mặt ấy có chút ủng hồng, trông như một hài tử ngây thơ.

Lý Toàn không biết mình đang vô thức nhìn lén y không chớp mắt, ngay cả khóe miệng cũng bất giác cong lên.

Thấy khí nóng tỏa ra từ người bên cạnh, Phượng Lăng đương nhiên dựa sát vào đó, cái lò sưởi thiên nhiên này khiến y thoải mái nhắm mắt lại, mãi đến khi Lý Toàn nghĩ rằng y sẽ không nói gì nữa thì y lại nhàn nhạt lên tiếng “Ngươi nói cho ta nghe chuyện của mẫu thân ngươi đi.”

Lý Toàn sửng sốt, hắn tự hỏi có phải mình nghe nhầm hay không.

“Ngài thật sự muốn nghe chuyện về mẫu thân của ta sao?

“Đúng vậy.” Phượng Lăng giương mắt, ngạo mạn nói: “Không thể sao?”

“Không phải, chỉ là cũng không có gì để nói.” Lý Toàn nhất thời không nghĩ ra rốt cuộc Phượng Lăng đang hiếu kỳ chuyện gì.

“Ta mặc kệ, chuyện gì ta cũng muốn nghe.” Phượng Lăng ép buộc.

Lý Toàn suy nghĩ nửa ngày cũng chẳng tìm được gì lý thú: “Thần… thần thật sự không biết bắt đầu từ đâu.”

Phượng Lăng khinh thường nhìn hắn, “Vậy thì nói chuyện mẫu thân chăm sóc ngươi còn nhỏ như thế nào đi.”

“Không phải cũng giống như những người bình thường khác sao? Không có gì đặc biệt cả.”

“Vậy những mẫu thân bình thường chăm sóc hài tử của họ như thế nào?” Phượng Lăng lại hỏi.

Lý Toàn yên lặng một lát, hắn cúi đầu nhìn thiếu niên tôn quý đang dựa vào người mình, nhớ đến bộ dạng yếu đuối khóc thảm trong sơn động của y hôm trước, hắn mới  hiểu tại sao y lại hiếu kỳ việc này đến vậy.

Dù hắn biết bản thân mình không giỏi ăn nói, nhưng trong thâm tâm, hắn muốn tận lực thỏa mãn yêu cầu đơn giản của Phượng Lăng, hắn trầm tĩnh lên tiếng: “Nếu như ngài nguyện ý nghe, ta sẽ nói cho ngài nghe.”

“Nói mau, nói mau.” Phượng Lăng nóng ruột thúc giục.

Lý Toàn chậm rãi nhớ lại, hắn chọn ra những chuyện thú vị khi còn bé kể lại cho Phượng Lăng nghe, mỗi khi để cập đến mẫu thân, hắn chợt thấy đôi mắt to tròn của Phượng Lăng hiện lên niềm ước ao khó tả.

“Mẹ ngươi nấu cháo cho ngươi ăn sao? Ăn ngon không?”

“Mẹ ngươi còn có thể may y phục sao?”

“Mẹ ngươi còn đánh vào mông ngươi sao? Ha ha!”

“Mẹ ngươi thật tốt.” Cuối cùng, Phượng Lăng cảm thán từ đáy lòng mà nói ra.

Dung mạo mỹ lệ trước mắt Lý Toàn hiện lên nỗi đau thương nhàn nhạt mơ hồ.

“Nếu mẫu phi ta có thể giống như mẹ ngươi thì tốt quá rồi.” Không đợi Lý Toàn trả lời, y liền bổ sung: “Đáng tiếc nàng đã chết.”

Lý Toàn muốn giúp y cảm thấy khá hơn, nhưng hắn biết giờ có nói gì cũng vô dụng, bất giác mở miệng ra, chỉ có điều ngay cả một chữ cũng không nói nên lời.

“Ngươi hẳn cũng biết vì sao nàng chết đúng không?” Phượng Lăng nói chuyện như đang tự giễu, hờ hững pha chút xót xa.

Lý Toàn không dám trả lời.

Trước đây, khi mẫu thân Phượng Lăng còn ở trong hậu cung, nàng đã gây ra một sự việc rất lớn, bởi vì ghen ghét phi tử khác đang mang thai rồng, nàng đã âm thầm hạ độc người kia, không ngờ lại bị phát hiện. Nàng bị giam vào lãnh cung, không ai quan tâm thăm hỏi, đến một ngày người ta phát hiện ra, nàng đã treo cổ tự vẫn.

Khi Vân Phi chết, Phượng Lăng mới tròn ba tuổi, một tiểu hài tử mất mẫu thân, một thân một mình lớn lên trong thâm cung lạnh lẽo, không có gì khó hiểu khi y lại khao khát có được tình mẫu tử đến như vậy.

Hỏa Phượng quốc quân lúc đó chỉ có duy nhất hai người con trai, địa vị của Phượng Lăng cũng vì thế mà không bị dao động, y nhận được rất nhiều sự sủng ái của phụ hoàng, bất quá chỉ là do đại hoàng huynh của y quá xuất chúng, nhiều lúc không tránh khỏi làm cho y cảm thấy khó chịu khi bị đem ra so sánh, bởi vì trong triều thần văn võ cùng bách tính trong thiên hạ, chỉ biết đến đại hoàng tử mà không hề biết đến tam hoàng tử Phượng Lăng này.

“Bất quá, ngươi nhất định không biết trước ngày nàng chết, nàng đã len lén trốn đến gặp ta vào buổi tối, không ai biết…” Y bình tĩnh nói ra bí mật đã chôn sau trong lòng nhiều năm nay.

Chuyện này không ai biết, Phượng Lăng chưa từng để lộ bí mật này với bất kỳ ai, đặc biệt là phụ hoàng của y, y biết rõ mình không bị xử phạt đã là rất may mắn rồi, làm sao y có thể lộ ra nhược điểm của mình cho người đáng sợ nhất hoàng cung biết được chứ? Khi đó mặc dù y còn rất nhỏ tuổi, nhưng những lời mẫu thân y nói, y luôn ghi tạc trong lòng không bao giờ quên.

“Không thể nói, tuyệt đối không được nói cho bất cứ ai biết ta đã đến gặp con, con nhất định phải học cách tự bảo vệ bản thân, như vậy dù ta có mất đi, con cũng có thể trường mệnh trăm tuổi.”

Những lời này là mẫu phi thực lòng lo cho y, đêm hôm đó, mẫu phi rất dịu dàng với y, bình thường chỉ khi phụ hoàng trụ tại tẩm cung, thì mẫu thân mới có biểu hiện yêu thương y, chính vì thế y không biết một người mẹ bình thường sẽ như thế nào, y chỉ biết mẫu phi của y không bao giờ tự mình đút cơm cho y, sẽ không thay y phục cho y, lại sẽ không tức giận trách phạt y mỗi khi y nghịch ngợm gây sự.

Có đôi khi y rất đau lòng, mẫu phi của y có phải không thích y hay không? Y luôn vâng lời, cố gắng mang lại niềm vui cho nàng, thế nhưng nỗ lực của y trong mắt nàng chẳng là gì cả, điều khiến y thật sự vui là được cha của y – Hỏa Phượng quốc quân vĩnh viễn sủng ái.

Nếu quả thật hôm đó nàng không lén trốn tới gặp y, y chắc chắn sẽ hận mẫu phi đến suốt cuộc đời, nhưng giờ đây, những gì trong lòng y đối với mẫu phi chỉ là tưởng niệm, là nhớ nhung sâu sắc.

Đó là một buổi tối mà sợ suốt cả cuộc đời này y sẽ không thể nào quên được, mẫu phi của y dịu dàng ôm y vào lòng, dỗ dành y, thậm chí ngồi ở đầu giường hát ru y ngủ, y hạnh phúc nhắm mắt lại, y nghĩ rằng như vậy sẽ khiến cho thời gian dừng lại mãi mãi, y không hề biết rằng khi y tỉnh lại, một hung tin khiến y cảm thấy trời đất xung quanh như vỡ tung, thân hình nho nhỏ của y trốn dưới chăn khóc nức nở, y vừa khóc vừa gọi tên mẫu phi mà mãi mãi không bao giờ quay trở lại với y nữa.

Phượng Lăng không biết khúc hát ru mà mẫu phi đã hát ru y ngủ là khúc gì, nhưng y nhớ rất kỹ âm điệu, bình thường những lúc cô độc y mới nhớ tới nó, ngày hôm nay không ngại sự có mặt của Lý Toàn, y nhẹ giọng ngâm nga những giai điệu quen thuộc đó.

Lý Toàn im lặng lắng nghe, hắn biết rõ Phượng Lăng không cần hắn mở miệng an ủi, chỉ cần hắn làm tốt vai trò một người nghe là đủ rồi.

Mắt thấy Phượng Lăng có vẻ như đã khá mệt, Lý Toàn nhẹ nhàng ôm y lên xe, Phượng Lăng hai mắt nhắm chặt, mở miệng nói, “Đừng nhúc nhích, cứ giữ yên như vậy đừng nhúc nhích.”

Lý Toàn khuyên nhủ: “Bên ngoài rất lạnh, vào trong xe có thể ấm áp hơn một chút.”

“Không cần.” Phượng Lăng nói ngắn gọn hai chữ, nhẹ nhàng nép sát hơn vào người Lý Toàn.

Thân thể Lý Toàn cứng đờ, động không được, không động cũng không xong, hắn cúi xuống nhìn vẻ mặt thỏa mãn của tam hoàng tử, không khỏi tự cười khổ. Một lúc sau, hắn còn đang lo lắng, suy nghĩ một chút, do dự rồi lại do dự, cuối cùng vươn tay ôm lấy thiếu niên đã ngủ say vào trong lòng.

Ngoài ý muốn, hắn không bị cự tuyệt lại.

Nhìn Phượng Lặng tìm một tư thế nằm thoải mái, Lý Toàn hiểu ý cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.