Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi

Chương 100: Một phần hợp đồng không nên ký!



"Không phải, em cũng rất tôn trọng ý kiến của anh, em thật sự hy vọng anh không phản đối." Mặc Tiểu Tịch đưa tay chạm vào bàn tay đang đặt trên bàn của anh.

"Nếu anh đưa ra ý kiến với em là không được, em sẽ nghe sao?" Bản thân Thiên Dã cũng ở trong làng giải trí, biết đằng sau vinh quang có rất nhiều sự bất đắc dĩ, anh thật không hy vọng cô cũng bước chân vào, mặc dù đây là con đường tắt để đạt được danh lợi, nhưng không biết đã có bao nhiều người, cuối cùng đã vì danh lợi mà bán đứng chính mình, anh thà rằng cô làm một công nhân viên chức bình thường, cũng không muốn cô bước vào.

Mặc Tiểu Tịch nở nụ cười khó xử, buông tay anh ra, để lên đầu gối: "Thật xin lỗi, em nhất định phải làm."

"Anh biết em sẽ nói vậy, Mặc Tiểu Tịch, chuyện em đã quyết định, hai đầu trâu cũng không kéo lại được, không phải sao?" Thiên Dã hết cách cười khẽ.

Anh không thể ngăn cản cô, chỉ có thể bảo vệ cô, thủ đoạn của Tô Lộ Di đối với các nữ ngôi sao, anh thật sự đã thấy qua, những cô gái nhỏ lẽ ra rất sạch sẽ, cuối cùng ai cũng biến thành kỹ nữ, anh quyết không để Mặc Tiểu Tịch bước theo gót chân của bọn họ, anh phải bảo vệ cô.

Tối hôm sau, Tô Lộ Di mang hợp đồng đến căn hộ, Thiên Dã cũng ở đó.

Vì chuyện của Mặc Tiểu Tịch, hôm nay ở công ty, Thiên Dã đã tranh cãi một trận ầm ĩ với Tô Lộ Di, cả ngày luôn bày ra vẻ mặt rất tệ, anh ngồi trên ghế xô pha xem TV, vẫn không dành cho cô ta vẻ mặt tốt hơn.

Tô Lộ Di cảm thấy vô cùng bực mình: "Đại thiếu gia của tôi ơi, tôi đã nói hơn một trăm lần với anh, không phải tôi gọi cho cô ta trước, là cô ta chủ động tìm tôi, sao anh có thể mang nắm lửa rải lên người tôi."

"Sao cũng được, tới đây ngồi đi." Thiên Dã lạnh lùng nói, dáng vẻ vô cùng khó chịu.

Anh cũng biết Tô Lộ Di không nói dối, là anh không muốn trách cứ Mặc Tiểu Tịch, nhưng trong lòng lại vô cùng phiền muộn, cho nên lấy Tô Lộ Di ra trút giận.

Mặc Tiểu Tịch chạy tới chạy lui trong bếp, nhiệt tình đưa đồ uống cho Tô Lộ Di: "Tô tiểu thư, tôi làm rất nhiều đồ ăn, ở lại ăn cơm đi, ăn xong rồi chúng ta ký hợp đồng."

"Cũng được!" Tô Lộ Di cười nhạt, thuận miệng trả lời.

Mặc Tiểu Tịch cười vui vẻ, thấy Thiên Dã đang để bộ mặt khó chịu, anh vẫn còn tức giận! Thật sự rất giống một đứa con nít!

Ba người ăn cơm chung với nhau xong, Tô Lộ Di mang hợp đồng đặt ở trước mặt của Mặc Tiểu Tịch: "Ở đây có hai phần hợp đồng, một là hợp đồng với người đại diện, bởi vì bây giờ cô vẫn chưa thuộc về công ty nào, cũng không có người đại diện, hai là hợp đồng bộ kịch ca múa cô cần biểu diễn lần này, cô xem một chút đi, sau đó ký tên, như vậy, tất cả mọi chuyện của cô sau này, đều do tôi xử lý, cô cứ yên tâm mà làm cho tốt, có tôi sắp xếp công việc là được rồi."

Mặc Tiểu Tịch cầm lấy hợp đồng, cẩn thận xem từng trang một.

"Có vấn đề gì không?" Tô Lộ Di hỏi.

"Không." Mặc Tiểu Tịch đặt hợp đồng lên bàn, cầm bút định ký tên.

Một bàn tay lớn thon dài mịn màng rút phần hợp đồng trên bàn ra: "Anh xem thử." Thiên Dã vắt chéo hai chân, dựa vào ghế đọc từng trang từng trang, cuối cùng chỉ vào một điều khoảng trong đó nói: "Chỗ này không được."

Tô Lộ Di kìm nén sự khó chịu, cười nói với Thiên Dã: "Tất cả các nghệ sĩ trong công ty đều có hợp đồng giống nhau, anh cũng đã từng ký, anh phải biết tôi không có nhiều đòi hỏi."

"Chính vì giống nhau, cho nên mới không được, khoản này, không được chống lại bất kỳ sắp xếp nào của công ty, loại bỏ." Thiên Dã hiểu rõ, đây là điều khoản chí mạng, có thể trói chặt người ta trong Kim Cô Chú, cuối cùng không thể không khuất phục.

"Thiên Dã, anh đừng nói giỡn được không, nếu loại bỏ điều khoản này thì làm sao có thể ràng buộc nghệ sĩ, không muốn làm việc thì không làm, vậy công ty còn hoạt động được sao?" Tô Lộ Di cũng cất cao giọng, nói thật, trong lòng cô ta thật sự có chút ghen tị với Mặc Tiểu Tịch.

"Nếu không loại bỏ điều khoản này, vậy thì khỏi ký." Thiên Dã ném hợp đồng lên bàn, không chừa đường để thương lượng.

Tô Lộ Di đột nhiên tức giận lên: "Là cô ấy cầu xin tôi dùng cô ý, anh tưởng tôi thèm lắm sao?" Cô ta nhìn về phía Mặc Tiểu Tịch: "Cô đồng ý thì ký, không đồng ý thì tôi đổi người."

"Không, Lộ Di, tôi ký..." Mặc Tiểu Tịch cuống cuồng nói, cầm bút muốn ký.

"Mặc Tiểu Tịch, em không thể ký." Thiên Dã giật lấy hợp đồng của cô, giận dữ hét lên, sau khi cô ký thì còn có tự do sao.

"Thiên Dã, anh đừng gây rối được không, coi như em cầu xin anh, anh đừng xen vào nữa." Mặc Tiểu Tịch lộ ra vẻ mặt khổ sở, cầu xin anh, bây giờ cô thật sự rất cần cơ hội này.

Thiên Dã nhìn bộ dạng sốt ruột của cô, lại nhìn dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên của Tô Lộ Di, anh biết anh đã thua, thua bởi cô gái ngu ngốc Mặc Tiểu Tịch này, anh ném hợp đồng lên bàn lần nữa, xoay người đi ra ngoài.

Anh ghét mình bất lực, 2 năm trước cũng vậy, 2 năm sau cũng vậy.

Dường như chỉ có thể trơ mắt nhìn cô sa vào vũng lầy, không làm được gì cả.

Xin lỗi Thiên Dã, thật xin lỗi, Mặc Tiểu Tịch nhìn theo bóng lưng vừa bỏ đi của anh, nói thầm trong lòng, cô không có đường để quay lại, cô muốn đoạt thằng bé về, bản thân nhất định phải mạnh mẽ, cô không còn cách nào khác.

Hít vào một hơi thật sâu, cô cố bình tĩnh lại, ngồi xuống ghế xô pha, cầm lấy bút, dứt khoát ký tên mình xuống.

"Tô tiểu thư, tôi ký xong rồi, sau này, tất cả nhờ vào cô." Mặc Tiểu Tịch đưa hợp đồng cho Tô Lộ Di.

Tô Lộ Di cất hợp đồng vào: "Sau này đừng gọi tôi là Tô tiểu thư, cô có thể gọi tôi là Lộ Di, hoặc chị Di, tôi lớn hơn cô một tuổi, cô yên tâm đi, nếu tôi đã ký hợp đồng với cô thì nhất định sẽ nghĩ ra cách để cô thành công, nhưng mà, cô cũng phải phối hợp với tôi, đừng có chuyện này không muốn làm, chuyện kia không có hứng thú, hiểu không?"

"Tôi biết, bất luận là công việc gì, tôi cũng sẽ không than khổ." Mặc Tiểu Tịch không biết làng giải trí vô cùng phức tạp và u ám, đây là một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ đối với cô.

"Vậy được rồi! Điều kiện của Tiểu Tịch cô cũng không tệ, tuy rằng tiếng tăm bên ngoài không được tốt, nhưng cũng có ưu điểm và khuyết điểm, biết cách ăn nói, muốn nổi tiếng giống Thiên Dã cũng không phải không thể, chỉ là có chút khác biệt, cho dù anh ta không cực khổ cũng có thể thành công, bởi vì anh ta là một vật sáng khiến cho người ta không thể nào bỏ qua, lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta đã biết anh ta thuộc về sân khấu." Tô Lộ Di nhớ lại quá trình khai quật Thiên Dã, còn vô cùng tự hào, anh mang đến cho cô rất nhiều vinh quang.

Mặc Tiểu Tịch gật đầu: "Đúng vậy, anh ấy rất đặc biệt." Nhưng có lẽ bởi vì đã quen nhau quá lâu, cô không cảm thấy ngạc nhiên đối với anh như người khác, chỉ có cảm giác giống như một người thân và một người bạn mà cô có thể dựa vào, có thể cho cô ấm áp, rất an tâm.

"Đúng rồi, ở trong công ty, đừng ra vẻ quen thân với Thiên Dã, tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho cô." Tô Lộ Di rất có tài trong việc lăng xê.

"Được, tôi biết rồi, nhưng làm bộ hoàn toàn không biết, chuyện này cũng không tốt lắm, trái lại sẽ làm cho người ta nghi ngờ." Mặc Tiểu Tịch cũng có quan điểm của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.