"Miễn là không có bằng chứng xác thực, những chuyện dư luận kia không có gì đáng sợ, cô chỉ cần nhớ, đừng quá thân thiết với anh ta là được, bản thân phải biết giữ chừng mực." Danh tiếng của Thiên Dã ở trong làng giải trí vô cùng sạch sẽ, nếu có xì căng đan với Mặc Tiểu Tịch, đây cũng không phải là chuyện tốt.
Cho dù sau này Mặc Tiểu Tịch có thể nổi tiếng, cô ta cũng không muốn nhìn thấy cảnh này, có lẽ bởi vì trong lòng cô ta cũng muốn anh mãi mãi như vậy.
"Được, tôi hiểu rồi, tôi sẽ tuân thủ." Mặc Tiểu Tịch hiểu ý của cô ta.
Sau khi Tô Lộ Di ra về, Mặc Tiểu Tịch đi tới hoa viên ngồi, nhìn trời đầy sao, cô tự nói với mình, cố lên, Mặc Tiểu Tịch, mày nhất định có thể.
Đêm đã khuya, Thiên Dã vẫn chưa về, vừa rồi tức giận như vậy, khẳng định tâm trạng lúc này rất xấu, cô không biết tại sao anh lại căng thẳng như vậy, đã nói mọi người đều ký hợp đồng giống nhau, tại sao anh còn tức giận như vậy chứ.
Mặc Tiểu Tịch ngồi trên ghế xô pha, muốn chờ anh trở về, hai người nói chuyện lại cho thật tốt, nhưng chờ cả đêm, anh cũng không trở về.
Lúc cô tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên xô pha, trời đã sáng.
Lần này nguy rồi, anh tức giận bỏ đi cả đêm không về, suy nghĩ một lúc, cô tới gần điện thoại ở bên cạnh, gọi vào số điện thoại của anh, chuông vang lên một hồi, cũng không có ai bắt máy.
Không biết là không nghe thấy, hay cố tình không bắt máy.
"Haizz..." Mặc Tiểu Tịch uể oải thở dài, đứng lên, chuẩn bị đi rửa mặt, đánh răng.
Lúc này điện thoại bên cạnh cô lại vang lên, cô hớn hở nhấc máy lên: "Alo, là Thiên Dã sao? Anh đang ở đâu? Sao không về?"
Người bên đầu bên kia ngẩn người, bút máy trong tay thiếu chút nữa bị bóp nát, anh chua xót nói: "Thế nào? Cả đêm cậu ta không về làm cho em rất lo lắng sao? Thật giống như một người vợ tốt chờ chồng trở về."
Giọng nói rất quen tai, Mặc Tiểu Tịch đột nhiên cau mày: "Anh...Anh...Tập Bác Niên, sao anh biết số điện thoại này? Sao anh biết tôi ở đây?"
"Ha ha..." Tập Bác Niên cười to: "Muốn tìm được em, đối với tôi mà nói rất dễ dàng, không cần ngạc nhiên như vậy." Trên thực tế, là tối hôm đó, anh đi theo phía sau cô về nhà, nhìn cô đi vào khu chung cư, sau đó anh kêu thuộc hạ đi thăm dò danh sách những chủ nhà ở đây.
Lúc tên của Thiên Dã rơi vào tầm mắt anh, anh lập tức hiểu ra, thì ra cô ở chỗ của Thiên Dã, trong khoảnh khắc lục phủ ngũ tạng của anh lập tức ứa ra nước chua, nghĩ tới cuối cùng cô cũng ở chung với tên mặt trắng nhỏ kia, trong lòng anh có trăm vạn lần ghen tị, không sai, là ghen tị!
"Tôi không có thời gian nói nhảm với anh, sau này đừng gọi tới nữa, tạm biệt!" Mặc Tiểu Tịch nặng nề đặt điện thoại xuống, không nghĩ ra tại sao anh có thể tìm đến nhanh như vậy.
Xem ra thật sự phải đổi chỗ mới, nếu không, sớm muộn gì Ninh Ngữ Yên cũng sẽ tìm tới!
Chờ sau khi cô rửa mặt xong và đi ra, điện thoại lại vang lên, không phải là tên đó nữa chứ, cũng có thể là Thiên Dã, lưỡng lự một lúc, vẫn đi qua bắt máy.
"Alo..."
"Tiểu Tịch, tôi là Tô Lộ Di, 20 phút sau tôi kêu tài xế tới đón cô, cô chuẩn bị đi, sau đó xuống dưới."
"Ừ, được, được, tôi lập tức đi chuẩn bị."
Cúp điện thoại, Mặc Tiểu Tịch vô cùng vui vẻ, quên đi, Thiên Dã cũng đã lớn, chắc là không có việc gì, cô nhanh chóng trở về phòng thay đồ, sau khi trang điểm nhạt, lập tức đi xuống lầu chờ.
Ngày đầu tiên, dù sao để bọn họ chờ cũng không tốt lắm.
20 phút sau, một chiếc xe màu trắng chạy đến trước mặt cô, cửa xe mở ra, có một người đàn ông bước xuống: "Mặc tiểu thư, xin chào! Là chị Lộ Di kêu tôi đến đón cô, mời lên xe."
"Được, cảm ơn!" Mặc Tiểu Tịch chui vào xe, dọc đường, trong lòng cô vô cùng hồi hộp, thấp thỏm, còn có hưng phấn.
Xe dừng lại trước toà nhà văn phòng Lâu Cao mười tầng, ở lối vào có rất nhiều người đứng, nhìn kỹ mới phát hiện hầu như đều là phái nữ, trong tay họ cầm quà tặng, hoặc tấm khẩu hiệu bằng gỗ, vừa đứng vừa ngồi, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, còn trò truyện hi hi ha ha, thấy có xe đến, vẻ mặt lập tức trở nên căng thẳng.
"Đó phần lớn đều là người hâm mộ của Thiên Dã, những cô gái năm nay thật sự quá điên cuồng." Người cộng tác viên ngồi bên cạnh Mặc Tiểu Tịch lắc đầu cười.
Thì ra là người hâm mộ của Thiên Dã!
Mặc Tiểu Tịch và người cộng tác viên đi xuống, những cô gái kia lao qua, thấy không phải là Thiên Dã, tất cả thất vọng tản đi, tiếp tục ngồi chờ.
Người cộng tác viên dẫn Mặc Tiểu Tịch lên lầu năm, ra khỏi thang máy và đi về hướng bên trái, mới đi được mấy bước, có một người từ trong phòng bước ra, đúng lúc chạm phải nhau.
"Thích tiểu thư, xin chào!" Người cộng tác viên lễ phép chào hỏi.
Thích Tân Nhã nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, chỉ vào cô: "Mặc Tiểu Tịch? Sao cô lại ở đây?" Trời ạ, cô ta không bị hoa mắt hay nằm mơ chứ, người phụ nữ này, không phải người phụ nữ này đã biến mắt 800 trăm năm trước rồi sao, sao giờ lại xuất hiện ở đây? Còn là công ty điện ảnh và truyền hình!
Mặc Tiểu Tịch bình tĩnh nở nụ cười: "Xin chào! Thích tiểu thư, sau này chúng ta chính là đồng nghiệp."
"Cái gì? Cô nói lại lần nữa xem?" Thích Tân Nhã nhìn Mặc Tiểu Tịch giống như nhìn quái vật, cô nói trở thành đồng nghiệp là có ý gì!
Mặc Tiểu Tịch cười khẽ, quay sang người cộng tác viên bên cạnh: " Có lẽ sáng sớm Thích tiểu thư vẫn chưa tỉnh ngủ, lời nói đơn giản như vậy cũng không hiểu, cô giải thích giúp tôi một chút đi." Đối với người phụ nữ hợp mưu với Ninh Ngữ Yên cướp đi con của cô, cô thậm chí còn muốn giết cô ta.
Người cộng tác viên bên cạnh gượng cười, sao hai vị này vừa gặp mặt là bầu không khí trở nên căng thẳng như vậy chứ: "Thích tiểu thư, là thế này, hiện tại Mặc tiểu thư chính là nữ chính của tân kịch ca múa Thiên Sứ Đêm. Bây giờ cô ấy là nghệ sĩ đã ký hợp đồng với công ty."
"Cái gì, cái gì, cô ta là nghệ sĩ đã ký hợp đồng với công ty, là ai không có mắt đi ký hợp đồng với cô ta?" Thích Tân Nhã sắc bén nói.
"Tôi chính là người không có mắt đi ký hợp đồng với cô ấy." Tô Lộ Di từ phía sau bước tới, cười nhẹ nói, cô ta đi đến trước mặt Thích Tân Nhã, nụ cười trên mặt vô cùng giả dối: "Tân Nhã, ở đây là công ty, gào thét giống như ma quỷ thật sự không tốt cho hình tượng lắm."
"Chị Lộ Di, sao chị lại ký hợp đồng với Mặc Tiểu Tịch, năm đó cô ta thối tha đến cỡ nào, không phải chị không biết, chị không phải là một người già ngu ngốc chứ, lần này, chị đã nhìn nhầm rồi." Thích Tân Nhã nói bộc tuệch ra.
Vẻ mặt của Tô Lộ Di vô cùng lạnh nhạt, mỉm cười nói: "Có lẽ vậy, nhưng bây giờ đưa ra kết luận cũng quá sớm, coi như tôi đang khiêu chiến, xem có thể tạo ra kỳ tích hay không." Cô ta ghét nhất là người khác khiêu khích mình, bị Thích Tân Nhã lấy ra trêu đùa, trong lòng cô ta vô cùng khó chịu.
"Em thấy, hy vọng của chị sẽ bị tan vỡ." Thích Tân Nhã nhìn Mặc Tiểu Tịch bằng ánh mắt khinh thường.
"Hãy chờ xem, Tiểu Tịch, chúng ta đi." Hai tay của Tô Lộ Di khoanh trước ngực, vô cùng tự tin mang giày cao gót rời đi, Mặc Tiểu Tịch đi ngang qua người Thích Tân Nhã, cong khóe môi giễu cợt.
Thích Tân Nhã tức giận giậm chân, một lúc sau, dường như nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng gọi điện thoại đi: "Alo, chị họ, chị có biết em vừa nhìn thấy ai không, Mặc Tiểu Tịch, cô ta đã xuất hiện rồi."