"Bốp..." Mặc Tiểu Tịch đánh xuống trong lúc Tập Bác Niên đang ngủ.
Tập Bác Niên bị đau đớn trên mặt đánh thức, thấy Mặc Tiểu Tịch đang giận dữ nhìn anh, không vui nói: "Sáng sớm em làm gì vậy, có phải điên rồi không?"
"Tên khốn nạn, biến thái, vô lại này, anh lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn." Mặc Tiểu Tịch cầm gối trên giường, đánh Tập Bác Niên loạn xạ, lông ngỗng bên trong bay ra, làm cho đầy giường đều là lông ngỗng, bay tứ tung trong không khí, rơi xuống lả tả.
Tập Bác Niên nắm lấy tay đang tấn công của cô, ngồi dậy, giật đi chiếc gối: "Em không cảm ơn tôi thì thôi, còn nói tôi chiếm lợi của em, tôi còn chưa thu phí giải thuốc cho em đó, nếu không phải tôi, em đã bị ba tên đàn ông kia ăn trước giết sau rồi, tôi có lòng tốt giúp em, em lại lấy oán trả ơn, lấy ơn báo oán, thế giới này đúng là không có thiên lý." Anh ra vẻ vô tội nói.
"Vậy sao anh không đưa tôi đến bệnh viện? Sao lại dẫn tôi đến khách sạn, rõ ràng là có mưu đồ xấu, nói toạc ra chính là tôi chạy khỏi miệng chó, lại đụng tên ác lang như anh." Mặc Tiểu Tịch sẽ không ngu ngốc mà tin tưởng lời nói của anh.
Tập Bác Niên đã khoác da sắc lang trên người, sẽ bỏ qua cơ hội này sao, đánh chết cô cũng không tin, nếu cô sớm biết như vậy, có chết cô cũng không cầu cứu anh.
"Mặc Tiểu Tịch, từ lúc nào em trở nên chanh chua như vậy, không phân rõ tốt xấu, là tự em nhào đến trước, tôi đã cố gắng chống cự, ai ngờ em lập tức nằm lên người tôi, tôi sợ đến bệnh viện sẽ bị mất mặt, cho nên mới dẫn em tới khách sạn, ai dè lại thành ra thế này." Tập Bác Niên không đỏ mặt không thở gấp nói.
"Tôi tin anh mới là lạ." Mặc Tiểu Tịch đỏ mặt phản bác, những chuyện sau đó của hôm qua, cô thật sự không nhớ rõ.
"Em có thể không tin, vậy bây giờ làm thì cũng đã làm, còn có thể thế nào, nếu em cảm thấy tôi bị thiệt, cùng lắm là tôi làm với em thêm một lần." Anh cười vô cùng tà ác.
"Anh đi chết đi..." Mặc Tiểu Tịch la lớn rồi đá anh ra.
Không ngờ bị anh bắt lấy đôi chân trần, kéo tới dưới thân anh, chỗ đó không cẩn thận đụng vào nhau, khiến cho mặt của Mặc Tiểu Tịch hồng như trái cà chua: "Anh...anh, buông tôi ra." Cô vùng loạn hai chân, muốn hất tay anh ra.
"Em đang dụ dỗ tôi sao? Dù sao tôi cũng đã bị em khi dễ cả đêm, cũng không quan tâm cho em được như ý thêm lần nữa."
Anh ngồi xuống, giữ chặt eo cô, đè cô xuống, phút chốc đi vào trong cơ thể cô, cả người anh cảm thấy thoải mái khó nói nên lời, tựa vào trên vai cô: "Thế nào, sướng không?"
"Bỉ ổi, bỉ ổi, đê tiện vô sỉ." Mặc Tiểu Tịch tức đến sắp hộc máu, cô vốn không đấu lại anh.
"Mắng tốt lắm, rất phù hợp với tình hình lúc này, vậy thì bỉ ổi lên một chút cũng tốt." Anh cúi đầu ngậm chặt quả anh đào thơm ngon của cô, mút giống như một đứa trẻ.
"Tập Bác Niên, tên lưu manh này, đứng lên mau, đứng lên." Cơ thể của Mặc Tiểu Tịch từ từ căng ra, nóng lên, vừa tức vừa thẹn, nếu bây giờ trên tay cô có một con dao, cô sẽ đâm chết anh.
Tập Bác Niên ngẩng lên, liếm khóe miệng: "Mùi vị không tệ, nếu lần sau em lại nói tôi lưu manh, thì tôi sẽ biểu hiện cho em xem."
"Anh..." Mặc Tiểu Tịch nghiến răng, muốn mắng, nhưng sợ cứ như vậy cả ngày cũng không xuống giường được, cô điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nói: "Anh không đi làm sao, tôi phải về nhà, đứng lên đi."
"Hôn tôi một cái."
"Anh mơ đi."
Anh nói nhanh, cô từ chối cũng nhanh.
Đôi mắt của Tập Bác Niên sáng lên, bắt đầu trở nên nguy hiểm: "Thật sao? Vậy cũng chỉ có thể thực hiện bản sắc lưu manh cho tốt." Anh nâng eo, tiến về phía trước.
"Đừng...Tôi hôn, tôi hôn được chưa?" Mặc Tiểu Tịch nhanh chóng hôn lên má anh một cái: "Vậy được rồi chứ, anh đừng có được voi đòi tiên."
"Nói em yêu tôi."
Mặc Tiểu Tịch ngẩn người nhìn anh: "Tôi không yêu anh, anh tra tấn tôi đến chết cũng được." Cô phá huỷ đường lui của mình và anh, chết cũng sẽ không nói yêu anh.
Cô quay đầu đi, vô cùng kiên quyết!
"Không muốn nói thật sao?" Tập Bác Niên quay mặt cô qua.
"Anh muốn nghe lời nói dối không?" Mặc Tiểu Tịch hỏi lại, nếu cô thừa nhận, cô còn gì nữa chứ.
"Tôi muốn nghe, nói dối cũng muốn nghe." Tập Bác Niên cười nói.
"Cho dù tôi có nói dối, cũng không muốn nói với anh, anh là cái thá gì, đáng giá để người ta yêu sao, dù tôi có chết, cũng sẽ không yêu anh, anh dẹp bỏ ý nghĩ này đi, đừng để lòng hư vinh bành trướng quá mức." Mặc Tiểu Tịch nhìn thấy anh cười như không có gì, trong lòng càng thêm giận dữ.
Cô giận anh luôn làm theo ý mình, cho dù nói yêu, cũng là dáng vẻ không quan tâm như vậy.
Tập Bác Niên bị cô khuấy động có chút đau lòng, anh buông cô ra, xoay người xuống giường: "Em tưởng tôi rất thích em nói yêu tôi sao? Tôi muốn phụ nữ, loại gì không có, đừng nghĩ bây giờ tôi thích em mà vênh váo lên mặt, trước kia em cũng chỉ là món đồ chơi của tôi."
Tim của Mặc Tiểu Tịch đột nhiên đau đớn dữ dội, đây mới là lời nói thật của anh: "Đồ chơi! Đúng vậy, trước kia tôi là món đồ chơi của anh, anh muốn giẫm thì giẫm lên, anh muốn huỷ hoại thì hủy hoại, sau này tôi sẽ không làm, không bao giờ làm nữa." Mấy chữ đồ chơi này, giống như một cây châm, tàn nhẫn, không chút lưu tình đâm vào tim cô.
Cô cắn môi, nhặt quần áo dưới đất lên, im lặng mặc vào, đời này, nếu cô còn có một chút quan hệ với người đàn ông này, cô cũng tự mình coi thường mình.
Ngực đau đớn không cách nào thở được, cô cầm giày, không kịp mang vào, bước nhanh về phía cửa, mở cửa đi ra ngoài.
Nước mắt, lúc cô đi tới cửa, không kiềm được chảy xuống.
Tập Bác Niên hối hận về những lời nói vô tình của mình, biết rõ cô kị hai chữ kia, còn nóng nảy đầu óc rồi nói ra miệng, tổn thương cô.
Rốt cuộc anh đang làm gì, chờ anh nhanh chóng mặc quần áo đuổi theo, đã không thấy cô đâu nữa!
Trái tim trống rỗng đau đớn, từng chút từng chút lan ra đáy lòng anh.
Mặc Tiểu Tịch gọi xe trở về căn hộ, vừa đến nhà đã trốn vào phòng, ngã xuống giường, thì ra người ngu ngốc nhất luôn là cô, yêu anh là chuyện ngu ngốc nhất đời này của cô, kết quả mất cả thân xác lẫn trái tim, ngay cả con trai cũng bị cướp mất.
Nước mắt từ trong vành mắt chảy ra, không cách nào ngừng được.
Mấy ngày nay Thiên Dã đi vùng khác quay phim, có lẽ mười ngày nửa tháng cũng không thể trở về, đêm hôm qua, anh gọi điện thoại về nhà, gọi thế nào cũng không thông, lòng lập tức nóng như lửa đốt, vừa gấp gáp lên máy bay trở về, vừa gọi điện thoại cho Tô Lộ Di, hỏi Mặc Tiểu Tịch ở đâu, không ngờ cô ta cũng không biết, chỉ nói, hôm qua là buổi diễn tập đầu tiên.
Lúc này, Mặc Tiểu Tịch đang khổ sở khóc ở trên giường, nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, cô vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, làm bộ như đã ngủ.
Thiên Dã đẩy cửa phòng cô ra, nhìn thấy cô đang ngủ, lòng cũng thả lỏng xuống.
Anh ngồi vào bên cạnh giường của cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cô: "Này..., Mặc Tiểu Tịch, sao em ở nhà lại không nghe điện thoại, muốn hù chết anh phải không hả?"