Trong phòng bệnh, Tập Bác Niên và Ninh Ngữ Yên vẫn đứng im tại chỗ.
Cả hai đều nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài, trong mắt của Tập Bác Niên
nổi lên cơn bão điên cuồng mang tính huỷ diệt, nhưng anh biết, anh không thể ra đó, bởi vì Hàn Hàn còn ở đây, mình là chỗ dựa an tâm nhất của
thằng bé.
Mặc Tiểu Tịch, người phụ nữ lại khiến anh rung động một lần nữa, vì con, cô nhẫn nhịn tất cả, anh biết, cô vì Hàn Hàn mà chịu đựng sự khốn khổ.
Thích Tân Nhã thở hồng hộc quay lại phòng, sau khi tiếp nhận cái nhìn
sắc bén như muốn giết người của Tập Bác Niên, sự khí thế và phách lối có chút giảm xuống.
"Không phải nói muốn ngồi một chút rồi đi sao? Vậy ngồi đi." Tập Bác
Niên cố gắng kiềm chế sự xung động muốn vặn đầu hai người phụ nữ này
xuống, ra vẻ bình tĩnh nói.
Làm vậy, chỉ vì để Hàn Hàn yên tâm!
Anh xoay người, quay về bên cạnh Hàn Hàn: "Con đã xem TV nảy giờ lâu
rồi, bây giờ ngoan ngoãn ngủ một giấc, ngày mai là có thể về nhà."
Hàn Hàn nghiêng đầu, nhìn về phía Ninh Ngữ Yên, khẽ giọng và dè dặt gọi: "Mẹ..."
Ninh Ngữ Yên từ trong trạng thái cứng nhắc hồi phục lại tinh thần, bước
nhanh đến trước mặt Hàn Hàn: "Hàn Hàn, con còn đau không, là mẹ không
tốt, không nên bất cẩn như vậy."
"Bây giờ không đau nữa ạ, mẹ, tại sao lại tức giận với Hàn Hàn, Hàn Hàn không ngoan sao."
"Không có, không phải Hàn Hàn không ngoan, là tâm trạng mẹ không tốt,
cho nên mới làm vậy, con tha lỗi cho mẹ nhé." Ninh Ngữ Yên gượng cười.
"Hàn Hàn không trách mẹ, mẹ đừng không vui, có được không ạ?" Hàn Hàn đã ở chung với Ninh Ngữ Yên lâu ngày, trong lòng nó, người mẹ ruột Ninh
Ngữ Yên này, đã ăn sâu bén rễ.
Ninh Ngữ Yên cười gật đầu: "Hàn Hàn cũng kêu ba đừng tức giận với mẹ, kêu ba tha lỗi cho mẹ được không?"
Trong lòng của Tập Bác Niên vô cùng giận dữ, đến bây giờ, cô ta vẫn
không quên lợi dụng Hàn Hàn để đạt được mục đích của mình, người phụ nữ
này, mỗi một việc làm đều chứa đầy mưu tính, khiến cho người ta càng
ngày càng chán ghét.
Hàn Hàn quay đầu về phía Tập Bác Niên: "Ba, ba đừng tức giận với mẹ, có được không ạ?"
"Được, ba không tức giận, Hàn Hàn mau ngủ đi." Tập Bác Niên cười với Hàn Hàn, đắp chăn cho thằng bé xong, tầm mắt liếc qua mặt của Ninh Ngữ Yên, phát hiện nụ cười trên mặt giống như trút được gánh nặng, lại đạt được
mục đích lần nữa sao.
Hàn Hàn đã ngủ, Tập Bác Niên kêu Ninh Ngữ Yên ra ngoài, Thích Tân Nhã cũng đi theo ra.
"Em không hỏi tại sao Mặc Tiểu Tịch lại đến thăm Hàn Hàn sao?" Tập Bác
Niên hỏi thẳng, loại phụ nữ thông minh và xảo quyệt giống Ninh Ngữ Yên,
hẳn là không cần nhiều lời, cô ta cũng hiểu được.
Sắc mặt của Ninh Ngữ Yên càng thêm trắng bệch, đáng sợ giống như ma quỷ, từ lúc nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch ôm Hàn Hàn, cô ta biết bí mật đã bại lộ.
"Các người...biết lúc nào?"
"Hừ, em thừa nhận rồi à! Ninh Ngữ Yên, em cho rằng một chút mánh khóe
này của em có thể lừa được tôi sao, từ lúc Hàn Hàn sinh ra, đã biết
thằng biết không phải là em sinh, là Mặc Tiểu Tịch sinh, nhưng tôi thấy
em coi nó như con ruột, cho nên mới không vạch trần em, về phần Mặc Tiểu Tịch, tôi cũng không biết cô ấy biết từ lúc nào, giấy không gói được
lửa, tôi thật không ngờ, em sẽ tức giận mà xuống tay với Hàn Hàn." Tập
Bác Niên dứt khoát nói ra tất cả mọi chuyện.
Lòng của Ninh Ngữ Yên giống như tro nguội đứng đó, không cầu xin tha thứ: "Vì vậy, anh muốn ly hôn với em sao?"
"Không loại trừ khả năng này, tôi đã chịu đủ bụng dạ độc ác của em rồi,
lại còn là người phụ nữ hai mặt, cuộc hôn nhân thương mại này của chúng
ta, có lẽ nên đặt dấu chấm hết." Tập Bác Niên lạnh lùng nói.
"Haha, đặt dấu chấm hết?" Trong lòng của Ninh Ngữ Yên vô cùng suy sụp,
cơ thể lảo đảo, lùi về sau: "Sau đó có thể cưới Mặc Tiểu Tịch vào cửa
đúng không, Tập Bác Niên, tôi sẽ không ly hôn với anh, ngày nào tôi còn
chưa ký tên lên giấy thoả thuận, tôi vẫn là Tập phu nhân, tôi muốn kéo
dài chết Mặc Tiểu Tịch của anh, tôi xuống địa ngục, cũng sẽ kéo các
người chôn cùng."
Giọng nói của cô ta rất nhẹ, rất độc ác, vẻ ác độc trong xương, biểu lộ ra hết.
"Ninh Ngữ Yên, cuối cùng hôm nay tôi cũng thấy rõ bộ mặt thật của cô, từ trước tới nay, cô che giấu rất tốt, tuy rằng tôi luôn biết cô là loại
người gì, đã nói đến mức này, chúng ta cứ chờ xem đi, xem ai lợi hại
hơn." Tập Bác Niên anh từ nhỏ đến lớn, chưa từng bị người ta uy hiếp và
hù dọa.
Thích Tân Nhã vừa đỡ Ninh Ngữ Yên, vừa nói: "Anh đừng kinh người quá
đáng như vậy, chị họ tôi có lỗi gì với anh, chị ấy đường đường là thiên
kim Ninh thị, hạ mình quỳ gối dưới anh, anh trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên
ngoài, dẫn phụ nữ về nhà anh không nói gì, bây giờ anh muốn bỏ chị ấy,
nói cho anh biết, không có cửa đâu."
Tập Bác Niên cười lạnh: "Vậy các người cứ việc sử dụng thủ đoạn đi, nếu
tôi đoán không nhầm, chuyện Mặc Tiểu Tịch bị mưu hại lần này, cũng là
kiệt tác của các người."
"Đúng thế thì sao, thứ đê tiện giống như Mặc Tiểu Tịch, giết nó một trăm lần tôi cũng không hả giận." Thích Tân Nhã thừa nhận, ánh mắt vô cùng
hung ác.
"Phụ nữ bởi vì tốt bụng mà đẹp, bởi vì ghen tị mà xấu xí, cho nên cô lấy gương soi lại mặt mình đi, xem xấu đến cỡ nào." Tập Bác Ninh khinh
thường nhìn họ giống như nhìn một con rệp.
Ninh Ngữ Yên rũ mắt xuống, lạnh lùng nói: "Tập Bác Niên, anh luôn miệng
nói muốn trả thù cho em gái, kết quả thế nào...tôi thật sự đau lòng thay cho con bé, con bé ở dưới đất cũng hận anh không trả thù cho con bé,
anh và Mặc Tiểu Tịch sẽ không có kết quả tốt đâu."
Cô ta lui về sau, đôi mắt u ấm, khóe môi nhếch lên nụ cười đáng sợ, Mặc
Tiểu Tịch, tôi nhất định phải khiến cô chết không có chỗ chôn, xé thành
từng mảnh vụn, nghiền thành bùn nhão...
Thích Tân Nhã nhìn dáng vẻ của chị họ có chút sợ hãi, thầm nghĩ, sẽ không vì kích động quá mức mà thật sự điên loạn chứ!
Cô ta đuổi theo Ninh Ngữ Yên: "Chị họ, chúng tôi đi tìm cậu tới trừng
trị anh ta, chị từng đau lòng quá, chọc tức bản thân, chỉ có lợi cho ả
hồ ly tinh Mặc Tiểu Tịch kia."
Tập Bác Niên thở dài trong lòng, anh cũng không ngờ lại ầm ĩ với cô ta
đến cục diện ngày hôm nay, mà tất cả mọi chuyện, giống như sự sắp đặt
của mình, chuyện của Hàn Hàn chỉ là chìa khóa để mở ra cái rương màu
đen, trong đó ẩn giấu rất nhiều sự đen tối, bí mật khủng khiếp, khiến
tất cả mọi thứ hiện ra trước ánh mặt trời, không chỗ nào che giấu.
Trận đấu ác liệt thật sự chỉ mới bắt đầu.
Mặc Tiểu Tịch trở về căn hộ, tắm nước nóng, Thiên Dã pha sữa nóng cho cô xua tan cái lạnh.
"Anh nghĩ, bây giờ, chắc là Ninh Ngữ Yên cũng đã biết hết, em không nhìn thấy dáng vẻ vừa sợ hãi vừa căm hận của cô ta sao?" Thiên Dã lý trí
nói.
"Ừ! Nhìn thấy, em sợ cô ta sẽ làm ra chuyện gì đó, độ hung ác của người
phụ nữ này vượt xa tưởng tượng của chúng ta, tiểu Dã, không biết tại
sao, trong lòng em rất lo lắng, cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra." Mặc Tiểu Tịch ôm ngực, cảm giác bất an và hốt hoảng lại kéo tới.
"Đừng tự hù doạ mình, không phải em luôn không sợ thế lực ác sao, sao lúc này lại sợ?" Thiên Dã cảm thấy cô buồn lo rất vô cớ.
Mặc Tiểu Tịch không vì lời nói của Thiên Dã mà nhẹ nhõm, đôi mày thanh
tú càng cau chặt hơn: "Em sợ cô ta sẽ gây bất lợi cho Hàn Hàn."