Tô Lộ Di cười, trong lòng có chút suy tư, Mặc Tiểu Tịch sẽ không làm bậy chứ, buổi tiệc tối hôm đó, nhất định Tập Bác Niên cũng sẽ đi, dĩ nhiên, cũng dẫn theo bà xã của anh.
Tuy rằng Thiên Dã đã công bố quan hệ của bọn họ, nhưng thực ra Mặc Tiểu Tịch dường như không có ý với Thiên Dã, ngược lại có chút vướng víu không rõ với Tập Bác Niên, chuyện này chạy không khỏi tầm mắt của cô ta.
Chỉ mong, đừng có sai lầm gì nữa!
Ninh Ngữ Yên trở về Đài Loan, nói với Ninh Hải Thành là Tập Bác Niên muốn ly hôn với cô ta.
"Cái gì? Nó muốn ly hôn với con? Tại sao, không phải tình cảm của các con luôn rất tốt sao. hơn nữa còn có Hàn Hàn, sao thoáng chốc lại muốn ly hôn? Cho dù có phụ nữ bên ngoài, cũng không nên ầm ĩ đến việc ly hôn, đàn ông thỉnh thoảng gặp dịp mua vui cũng khó tránh khỏi." Ninh Hải Thành kinh ngạc đứng lên, trận bệnh nặng mấy hôm trước, khiến cho bây giờ ông ta phải chống gậy mà đi.
"Ba, ba đừng nóng nảy, để con từ từ nói cho ba nghe." Ninh Ngữ Yên bước qua đỡ ba mình, cùng nhau ngồi xuống: "Ba, có một chuyện, con muốn nói thật với ba, hy vọng ba nghe xong, sẽ không giận con."
"Con nói đi! Ba sẽ mang bộ xương già này ra chịu đựng." Ninh Hải Thành tự giễu nói.
Ninh Ngữ Yên hơi do dự suy xét một lúc, sớm hay muộn gì cũng phải nói, cô ta liếm môi và nói: "Thực ra, Hàn Hàn không phải là do con sinh."
Đôi mắt của Ninh Hải Thành phút chốc mở to, huyết áp tăng lên, chỉ vào cô ta: "Con...con nói lại lần nữa xem?"
Tin này đối với ông ta thật sự rất bất ngờ, rất kích thích, ông ta yêu thương cháu ngoại như vậy, nhưng lại không phải là con gái mình sinh ra, là một đứa con hoang!
Ninh Ngữ Yên thấy ba tức đến thành ra như thế, nói: "Con cũng không còn cách nào khác mới làm vậy, năm đó là do con bị bắt buộc."
"Vậy con nói mau, rốt cuộc Hàn Hàn là ai sinh?" Ninh Hải Thành dùng sức gõ cây gậy xuống đất, tiếng gầm thét giận dữ vô cùng chấn động.
Trong lòng Ninh Ngữ Yên có chút sợ hãi, vẫn kiên trì nói ra: "Là Mặc Tiểu Tịch năm đó ở nhà họ Tập, lúc cô ta mang thai, con sợ địa vị của con bị uy hiếp, vì thế con mới nghĩ tới dùng chiêu giả bộ mang thai, sau khi cô ta sinh đứa bé thì cướp đi, cho đến bây giờ, con cho rằng không ai biết chuyện này, kết quả, bây giờ người phụ nữ kia đã trở lại, cô ta và Niên đều biết, con không cẩn thận đập trúng Hàn Hàn, anh ta nhân cơ hội này ly hôn với con." Cô ta trình bày sự thật một cách đơn giản lại cho ba mình nghe.
Sau khi nghe xong, Ninh Hải Thành vừa tức giận vừa đau lòng nói: "Con thật hồ đồ, con gái của ta, con thật hồ đồ, trên thế giới này, có tường nào không bị gió lùa, con cho rằng con đã nắm hết tất cả trong lòng bàn tay, nhưng thực ra, nó còn nắm nhiều hơn con, Tập Bác Niên là một người khôn ngoan, nói không chừng lúc con giả bộ mang thai, nó đã biết."
"Ba, bây giờ con nên làm gì đây, ba sẽ giúp con chứ?" Ninh Ngữ Yên kéo tay ba mình, đáng thương nói.
Trong lòng Ninh Hải Thành bất đắc dĩ thở dài: "Chuyện đã tới nước này, ba không giúp con, còn có thể giúp ai, trước đó con không nên nuôi dưỡng đứa con của người khác, chẳng lẽ còn định để con của người khác tới thừa kế di sản của nhà họ Ninh chúng ta sao, con còn nói con không hồ đồ, không ngu ngốc không."
Lúc đó Ninh Ngữ Yên chỉ muốn trói chân Tập Bác Niên, cô ta đâu có nghĩ nhiều như vậy.
"Hàn Hàn nhất định không thể giữ lại." Mặt Ninh Hải Thành phủ đầy nếp nhăn, đôi mắt sắc bén giống như chim ưng, có sát khí.
"Ba..." Ninh Ngữ Yên kêu lên, cô ta vô cùng khó xử, Hàn Hàn ở chung với cô ta hai năm, ít nhiều gì cũng có tình cảm, cô ta không muốn làm hại Hàn Hàn, cũng không ra tay được.
"Đừng có lòng nhân từ của đàn bà, nếu không con sẽ không có gì cả, cứ vậy đi, ba cùng con trở về một chuyến, ba sẽ nói chuyện với nó, được không?" Ninh Hải Thành chuyển đề tài, nói.
"Được." Ninh Ngữ Yên cười khẽ, nếu ba có thể giúp cô xoay chuyển, dĩ nhiên không có gì tốt hơn.
Tập thị.
"Ba, có phải ba cãi nhau với mẹ không, cho nên mẹ mới bỏ đi?"Hàn Hàn leo lên đùi Tập Bác Niên, ôm cổ anh hỏi.
"Sao? Con nhé mẹ?" Tập Bác Niên thả cây bút trong tay xuống, ôm cơ thể nhỏ bé kia vào trong lòng.
Hàn Hàn cúi đầu suy nghĩ: "Đã lâu con không nhìn thấy mẹ, con hơi nhớ mẹ." Trước đây ngày nào cũng có thể gặp mặt, bỗng nhiên đi mất không thấy nữa, nó không thích ứng kịp.
Tập Bác Niên vuốt tóc con trai: "Hôm nay ba dẫn con đi gặp dì chịu không?"
"Vâng ạ, vâng ạ." Hàn Hàn nghe có thể gặp Mặc Tiểu Tịch, khuôn mặt nhỏ nhắn ủ rủ, trở nên sáng ngời.
Sau khi tan việc, Tập Bác Niên gọi đến căn hộ, không ai nhấc máy, dẫn Hàn Hàn tới dưới lầu công ty điện ảnh và truyền hình.
Mãi đến tối, cũng không nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch đi ra, Hàn Hàn ngẩng đầu nhìn Tập Bác Niên: "Ba, dì ở đây thật sao?"
"Thực ra, ba cũng không chắc chắn, hay hôm nay mình về trước đi, ba dẫn con đi ăn bánh ngọt, được không?" Tập Bác Niên nhìn thấy thằng bé có chút thất vọng, vội vàng dỗ dành nói.
Hàn Hàn đưa đầu đến trước cửa sổ, nhìn ra ngoài, thấy bên ngoài không có ai, chán nãn ngồi lại: "Vậy cũng được!" Thằng bé nghĩ, hôm nay dì sẽ không tới.
Tập Bác Niên khởi động xe rời đi, ở phía sau anh, Mặc Tiểu Tịch và Tô Lộ Di cùng nhau đi ra từ bên trong, Mặc Tiểu Tịch theo bản năng liếc nhìn chiếc xe đã chạy đi xa, là nhìn nhầm sao? Hình như là xe của Tập Bác Niên.
Một tuần sau.
Ninh Hải Thành và con gái trở về nhà họ Tập, người giúp việc gọi điện thoại cho Tập Bác Niên, nói cho anh biết chuyện này, hôm nay Tập Bác Niên định dẫn Hàn Hàn đi tham dự một buổi tiệc, thời gian còn sớm, trở về một chuyến cũng không sao.
Về nhà, đã lâu Hàn Hàn không gặp mẹ, hớn hở chạy tới: "Mẹ, mẹ về rồi à."
Ninh Ngữ Yên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ đó, thật sự không có cách nào ghét bỏ: "Ừ, về rồi, ông ngoại cũng tới."
Hàn Hàn nhìn ông lão bên cạnh, lễ phép nói to: "Chào ông ngoại!"
Ninh Hải Thành mỉm cười: "Hàn Hàn rất ngoan, hôm nay mặc đồ đẹp như vậy, là muốn ra ngoài với ba sao?" Ông ta nhìn thấy bộ lễ phục nhỏ của Hàn Hàn, lên tiếng hỏi.
"Vâng, tối nay Lưu tổng có một bữa tiệc, con thấy Hàn Hàn ở nhà một mình buồn chán, cho nên dẫn thằng bé đi chung." Tập Bác Niên giành mở lời, hai cha con giả dối này tới đây lần này khẳng định không có ý tốt.
"Thì ra là vậy! Ngữ Yên, con mau thay quần áo, đi chung với Bác Niên, vợ không đi, còn ra sao nữa." Ninh Hải Thành mỉm cười hối thúc nói.
Ninh Ngữ Yên xoay người lên lầu, Tập Bác Niên cũng không nói gì, đi tham dự một bữa tiệc với anh, là quan hệ của bọn họ có thể vãn hồi sao, cô ta muốn đi, thì để cô ta đi.
20 phút sau, Ninh Ngữ Yên từ trên lầu đi xuống, thay một bộ lễ phục dạ hội màu đen, tóc vấn lên gọn gàng, cô ta bước qua, nắm tay Hàn Hàn: "Chúng ta đi chung với ba nhé."
"Tốt quá!" Hàn Hàn không hiểu tính toán của người lớn, còn tưởng rằng ba mẹ đã hoà lại.
Tập Bác Niên cũng không tỏ vẻ gì, đứng dậy đi ra ngoài, trong lòng Ninh Ngữ Yên vô cùng vui vẻ, vẫn là ba lợi hại, đôi ba câu đã chế ngự được anh, nếu có thể hợp lại,dĩ nhiên cô ta cầu còn không được.