Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực

Chương 113: Dã sử



Dưới sự theo dõi nghiêm ngặt suốt hai mươi bốn tiếng, có khi tôi cảm thấy như Đa Nhĩ Cổn ngầm trộm quan sát ánh mắt tôi, như thể xem tôi thành một gián điệp mà Lâm Đan đưa vào trong đội tây chinh, hoặc có khi thậm chí hắn còn nghi ngờ tôi chính là kẻ đã đưa mật báo cho Lâm Đan, khiến cho Sát Cáp Nhĩ hiện giờ không còn một bóng người.

“A Bộ…”.

Ban đêm nhiệt độ hơi giảm xuống, tiết trời oi bức cũng trở nên dễ chịu hơn một chút, nhưng nằm trong lều trại kín không có lấy một kẽ hở này thì vẫn cảm thấy ngột ngạt không chịu nổi. Đa Nhĩ Cổn ngủ trêи tấm nỉ cách tôi chưa đến ba thước, lúc hắn nhỏ giọng gọi tôi có thể nghe thấy rất rõ, nhưng vì trước mắt không đoán ra được dụng ý của hắn, nên chẳng dám nhúc nhích, chỉ đưa lưng về phía hắn cuộn người lại giả vờ ngủ.

“A Bộ… ngủ chưa?”. Tai nghe thấy tiếng sột soạt liên tục, tựa như hắn đã vọt người dậy.

Lòng tôi đầy cảnh giác, vội vàng “Ừ” một tiếng, cuộn người ra vẻ ngáy ngủ trả lời: “Đang ngủ”.

“Xì!”. Hắn cười khẽ, quả nhiên bước nhanh qua đây, tôi bật người ngồi dậy, tay phải lặng lẽ chạm vào con dao thắt lưng dắt bên hông: “Bối lặc gia có gì phân phối ạ?”.

Lúc đang nói thấy hắn đã áp sát vào tôi, nương theo ánh trăng yếu ớt hắt vào từ ô cửa nhỏ mở thông khí, tôi có thể nhìn thấy vẻ mặt quỷ dị trêи của hắn. Tôi nuốt nước miếng, ngón tay ra sức nắm chặt chuôi dao.

Đa Nhĩ Cổn như có cảnh giác, mí mắt thản nhiên hạ xuống, không dấu vết lướt qua bàn tay đang đặt bên hông của tôi: “Trời nóng quá ngủ không được, không bằng tán gẫu với ta một lát đi”.

Tôi hết sức kinh ngạc, nhưng vẫn không dám cả gan buông ta, chỉ theo đó điều chỉnh tư thế, để hướng con dao càng trở nên thuận tay hơn.

“Được. Tán gẫu phải không? Nói rồi đó, chỉ là tán gẫu thôi, cho nên nếu ta có nói những điều ngươi không thích nghe, hoặc vô tình chạm tới nỗi đau nào đó của ngươi, thì đó cũng chỉ là nói bậy, ngươi không được tức giận đó”.

Đa Nhĩ Cổn bĩu môi cười, một tay chống xuống đất, chậm rãi ngồi cạnh tôi. Tôi hơi dịch người về phía sau. Hắn nâng mắt trừng tôi: “Trốn ta làm gì, ta là hổ vẫn còn chưa ăn được nàng mà?”.

Tôi thầm nghĩ có phải là hổ hay không còn chưa nói chắc được, nhưng là sắc lang thì đó là sự thực….không thể nào không phòng được!

“Cả người ngươi nóng như cái lò chưng, ta sợ nóng theo”. Tôi giả vờ đưa tay trái quạt quạt, ánh mắt liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ mái nhà.

Ánh trăng sáng trong, tiếng chiêm chϊế͙p͙ của côn trùng kêu vang, quả là một đêm hè oi bức khó chịu.

“A Bộ…”.

Tôi sợ hắn lại nói thêm mấy lời ám muội gì đó, vội thuận miệng nói bậy: “Giữa ngươi và Bố Mộc Bố Thái rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”.

Lời này vừa thốt ra khiến tôi hối hận không thôi. Lời này hỏi trực tiếp như thế rất không thích hợp, lỡ như có gì thì chính là tự tìm đường chết, sao tôi có thể nói năng thiếu suy nghĩ như thế?

Hắn nhanh chóng liếc tôi một cái, màu mắc thâm trầm, hàng mi dài phủ xuống chiếc mũi cao của hắn. Tim tôi vì cái vẻ trầm mặc lặng như tờ đó của hắn càng lúc đập càng nhanh, thình thịch thình thịch, đầu tôi run đến độ choáng váng, cuối cùng không nhịn được căng thẳng, lòng bàn tay mờ mịt đè lên ngực.

“Tây cung phúc tấn…”. Cũng không biết qua bao lâu, có thể là vài giây, cũng có thể hơn mười phút, Đa Nhĩ Cổn đột nhiên giễu cợt, “Đang êm đẹp đột nhiên nhắc tới cô ta làm gì?”.

Mặt tôi đỏ lên, giả vở không hiểu nửa câu trêu chọc phía sau của hắn, chỉ ồm giọng nói: “Không thể nhắc sao…”. Lời kế tiếp tôi đã uốn lưỡi ba bốn lần, nhưng do dự mãi không biết nên làm sao hỏi ra miệng, cuối cùng chỉ đành thở dài một hơi, “Thôi quên đi, coi như ta chưa hỏi gì hết”.

“Đã hỏi rồi, sao có thể làm như chưa hỏi nhỉ?”.

Tôi khẽ hít một hơi.

Hắn gập chân lại, hai tay ôm lấy đầu gối, cằm đặt trêи đó. Dưới ánh trăng, thân trêи để trần gầy gò nhưng không quá mức yếu ớt, trêи mặt magn theo một vẻ biếng nhác cùng một ít lơ đãng, có thể thấy được tâm tình hắn thực đúng là bình tĩnh đến lạ kỳ: “Việc trong cung không phải là thứ mà hai ta nên bàn tới, ta cảm thấy nàng có hơi quá quan tâm đến đám phúc tấn đó của Hãn vương. Có lẽ nào… nàng thực sự có một nỗi tâm tư gì đó không thể nói ai biết với Hãn vương à?”.

Lòng tôi cả kinh, lại đột nhiên nhớ đến Ô Vân San Đan, trong lòng không xác định được cô nàng có nhắc với Đa Nhĩ Cổn về cuộc nói chuyện lúc trước không: “Ngươi… ngươi nói bậy cái gì đó?”. Tôi vừa chột dạ vừa sợ hãi, tình thế cấp bách tôi bật người dậy, bỗng chốc đưa tay chỉ hắn, xấu hổ quát lên, “Liên qua gì tới ta? Rõ ràng ngươi với Bố Mộc Bố Thái có quan hệ không minh bạch, quan hệ mờ ám…”.

Một câu chưa nói hết, cánh tay phải của tôi chợt đau nhức, Đa Nhĩ Cổn đưa tay mạnh mẽ túm lấy. Cả người tôi không kịp đề phòng thế là ngã quỵ theo, hắn thuận thế bổ nhào lên, chặt chẽ đè tôi lại.

Tôi vừa sợ vừa giận, quả nhiên trong tình thế cấp bách chưa hẳn sinh ra sự nhanh trí. Nghe đồn Đa Nhĩ Cổn và Hiếu Trang đều có tình cảm với nhau, thậm chí có dã sử cho rằng Thuận Trị đế Phúc Lâm chính là con riêng của Đa Nhĩ Cổn, có khi nào đấy chính là sự thật?

“Ngươi muốn giết người diệt khẩu à?! Ngươi đừng nghĩ mình giấu diếm tốt, thực ra Đại Hãn sớm tối đã biết rõ gian tình giữa các người rồi…”. Tôi bối rối nói năng lung tung, thầm nghĩ làm sao để thoát khỏi sự áp chế của hắn, đưa tay ra sức với lấy con dao thắt lưng đặt bên cạnh, lúc này sao còn có thể kiêng nể mình đang nói những gì chứ.

“Cái miệng này của nàng… có thể im một lát được không hả?”. Đột nhiên hắn cúi đầu xuống, đôi môi mềm ấm phủ lấy cánh môi của tôi.

Tôi sợ run cả người, cắn chặt khớp hàm không để hắn tiến vào, mạnh mẽ lắc đầu. Hai chân hắn ép chặt đầu gối tôi, tay phải bóp cằm tôi không để cho tôi lộn xộn.

Cả người tôi không ngừng run lẩy bẩy, tay phải liên tục mò mẫm, đầu ngón tay vừa mới chạm đến chuôi dao, đột nhiên tay trái Đa Nhĩ Cổn đã nhanh chóng đưa sang, cướp lấy con dao ném mạnh ra bên ngoài. Âm thanh con dao bị ném vào một xó khiến lòng tôi nhanh chóng trầm xuống như vừa rơi vào một kẽ nứt trêи tảng băng.

“Nàng có biết vì sao ngạch niết ta lại bị Hãn a mã vứt bỏ không? Đại bối lặc vì sao khiến cho Hãn a mã không thích không? Thông ɖâʍ với Hãn phúc tấn, mấy lời như thế nàng lại dám bịa đặt lung tung hả? Cái cô này… nàng không có đầu óc gì cả, chê cái mạng này của mìnhdài thì cũng không cần kéo theo ta xuống nước làm gì. Nàng hận ta đến thế ư? Muốn ta chết sao?”.

Hai bên chân đau nhức từng cơn, hắn dùng đầu gối tách hai chân đang muốn khép lại của tôi. Trong chốc lát, tôi kinh hãi đến hồn bay phách lạc, những suy nghĩ trong cơn hốt hoảng mơ hồ như một chiếc chong chóng xoay tít về rất nhiều năm trước, cơn đau đớn trĩu nặng nhất, thê lương nhất trong ký ức dần dần bị đào ra.

Tôi run giọng thét chói tai: “Đừng…”.

Đa Nhĩ Cổn che miệng tôi lại, tôi há mồm không chút lưu tình cắn hắn. Hắn hít vào một hơi rồi hất tay.

“Nàng là chó hay gì?”.

“Đừng… đừng…”. Lòng tôi tràn ngập sợ hãi, nước mắt lã chã rơi xuống, “Ta sai rồi! Ta sai rồi! Đừng…”.

Tổn thương mà Chử Anh gây ra cho tôi từng khiến tôi không cách nào quên nổi, cho dù đến nay đã lâu như thế, nhưng đó vẫn là một nỗi đau không thể chạm vào chôn sâu dưới đáy lòng tôi.

Tôi khóc đến thở không đều, Đa Nhĩ Cổn dừng lại, lẳng lặng quỳ giữa hai chân tôi. Qua hồi lâu, bỗng nhiên cài chặt lại vạt áo trước ngực đã bị mở ra của tôi: “Ta ghét nhất là làm việc này với một nữ nhân đang khóc sướt mướt”.

“Hu…”. Tôi gào khóc đến thương tâm, nỗi khuất nhục và sợ hãi… đủ loại tâm tình cực đoan đang trộn lẫn vào nhau, sự kiên cường và tự tôn mà tôi cố gìn giữ hoàn toàn bị nghiền thành bột mịn.

“Được rồi, đừng khóc nữa”. Thoạt nhìn hắn giống như không kiên nhẫn, có điều giọng nói lại dần mềm đi.

Hai mắt đẫm lệ của tôi trở nên mờ mịt, nghĩ đến Hoàng Thái Cực đang ở gần trong gang tấc mà chẳng được gặp lại, chỉ có thể chịu đựng nỗi tương tư, một mình nhớ thương… tôi hao tổn bao tâm cơ muốn gặp Hoàng Thái Cực, lại liên tục bị Đa Nhĩ Cổn phá hư, hiện giờ lại phải bị hắn khinh nhờn, trong cơn khϊế͙p͙ sợ ấy không khỏi sinh ra một nỗi oán hận.

“Đừng khóc nữa…”. Hắn nhún vai, “Ta đồng ý sẽ không chạm vào nàng nữa…”.

Tôi nắm chặt xiêm y hỗn loạn, chậm rãi xoay người lùi về phía sau tránh hắn, thút thít đưa tay qua quýt lau nước mắt, nghẹn ngào: “Ngươi tránh ra chỗ khác”. Thấy hắn không nhúc nhích, trong lòng càng nặng nề, cắn cắn môi, không khỏi căm hận nói, “Được, ta giao cái mạng này vào tay ngươi là được thôi”.

“Đừng dùng loại thủ đoạn đó đối phó với ta, nếu thực sự chọc giận ta, tàn nhẫn vứt bỏ nàng không đếm xỉa tới, lẽ nào nàng có thể đi tìm cái chết sao?”. Hắn điềm tĩnh đứng dậy, dáng vẻ ung dung, “Nàng vẫn còn chưa muốn chết”.

Tôi ngây người, vẻ ngoan cường mới vừa rồi kia bây giờ giống như một quả bóng hơi bị đâm thủng, trong khoảnh khắc trút sạch chẳng còn gì cả.

Tôi nản lòng cắn môi không lên tiếng. Tuy rằng có không cam lòng, nhưng không thể không thừa nhận, lòng tôi đang nhớ về Hoàng Thái Cực, lúc này xác thực là tôi vẫn còn ham sống.

“Lại đây!”. Hắn ngồi xổm người xuống, vỗ vỗ lên cái bàn trước mặt, nhưng lại giống như một chú chó nhỏ gọi tôi đến, “Lại gần chút, ta có lời muốn nói với nàng”. Tôi mới do dự, câu kế tiếp của hắn đã như bao thuốc nổ ném qua đây, “Nàng không qua, lẽ nào muốn ta qua đó à?”.

Tôi không có cách nào để bắt bí hắn được, từng câu từng chữ của hắn đều uy hϊế͙p͙ được tôi, nếu hắn muốn gây khó dễ cho tôi, dù tôi có bản lĩnh lớn cỡ nào cũng khó mà thoát được sự tính kế của hắn.

Hắn dễ dàng biến tôi thành một kẻ muốn sống không được muốn chết cũng không xong!

Tôi kinh sợ tiến lại gần, Đa Nhĩ Cổn cười cười, tôi trông thấy dù trêи mặt hắn đang lộ vẻ tươi cười, nhưng đôi mắt lại vô cùng thâm trầm, lạnh thấu xương.

“Ta không biết vừa rồi nàng nói mấy lời đó là có dụng ý ở đâu…”. Hắn bỗng nắm lấy cằm tôi, buộc tôi ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, “Ta vẫn muốn nói rõ chuyện này cho nàng hiểu, ta thích nữ nhân, Hoàn phì Yến gầy gì ta cũng không chê, nhưng như vậy không thể nói là ta không biết tiến lui, có quan hệ mờ ám với nữ nhân của Đại Hãn. Cái vị Bác Nhĩ Tế Cát Đặc Bố Mộc Bố Thái mà nàng nói đó, cô ta sớm tối đều ở tại cung vua, số lần ta với cô ta gặp mặt cũng chỉ có thể đếm trêи đầu ngón tay, ngay cả gặp riêng cũng chưa từng có lần nào, càng nói chi đến việc lén lút cấu kết nhau? Đại Hãn là người như thế nào? Nữ nhân mà huynh ta không cần, nói không lọt tai chính là, nếu ta thực sự nhìn trúng Bố Mộc Bố Thái, ta sẽ quang minh chính đại hỏi xin huynh ta cũng không phải không có cơ hội, nhưng nếu như lén thông ɖâʍ tằng tịu với nhau, nàng xem ai còn giữ được mạng sống cho đến ngày mai để ngắm mặt trời đây?”.

Tôi liên tục hít thở, mồ hôi sau lưng đã ướt một mảng lớn, cả trán cũng tích mồ hôi lạnh: “Ta, ta… xin lỗi, là ta nói hươu nói vượn, ta chỉ là… hiểu lầm thôi. Ngươi đừng xem đó là thật…”.

“Hiểu lầm?”. Hắn đột nhiên nở nụ cười, “Không lẽ là nàng… đã nghe chuyện đó rồi?”.

“À, hả? Chuyện… chuyện nào?”.

“Hai thàng trước, Đại Hãn khâm điểm Thù Lan, con gái Đái Thanh bối lặc nhập kinh, lúc ấy đang đóng quân ngoài thành, Đại Hãn sai người đi kiểm tra, ta vốn nghĩ người của Trát Lỗ Đặc bộ qua đây, sau khi nàng bỏ trốn có thể sẽ đi nương tựa chỗ bọn họ, lẫn vào trong đội ngũ… cho nên liền ra ngoài thành, kết quả trông thấy Thù Lan ở lều trại, ta nhìn vội đã nhận sai thành nàng, cho nên… ta vốn dự định hỏi Đại Hãn cưỡi Thù Lan, không ngờ người bên ngoài lại hiểu lầm ta nhìn trúng con gái Căn Độ Nhĩ Đài Cát, ta đương nhiên là không vừa ý…”.

Tôi nghe thấy liền trợn mắt há mồm, nhất thời không cách nào tiếp nhận được loại miêu thuật quỷ dị như thế, xảy ra chuyện vậy? Nhận lầm người? Cái vị Trát Lỗ Đặc Đông cung phúc tấn đó đến tột cùng là ai?

“Ôi, cái vẻ mặt đó của nàng là thế nào, có nghe thấy ta nói không đó? Nghe hiểu không? Người gia coi trọng chính là nàng! Lần này nàng lại dám thử trốn nữa xem?”. Hắn tăng thêm ngữ khí đe doạ, trong đôi mắt dần lộ ra ý cười, “Ngoan ngoãn đi theo bên cạnh ta, chờ tiêu diệt Lâm Đan yên ổn cả rồi, sau khi khải hoàn trở về, ta đặt một trăm măm cỗ cho nàng, thế nào? Nhất định sẽ khiến nàng được nở mài nở mặt…”.

Hắn thao thao nói về mấy việc an bài sau khi trở về kinh, tôi càng nghe trong lòng càng lạnh đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.