Trên không trung là một vùng màu ngói xanh, không pha lẫn chút tạp chất nào, đó là một màu sắc sáng trong, khiến người khác nhìn vào cảm thấy vô cùng thoải mái.
Đỉnh trời rất thấp, giống như chỉ cần đưa tay ra đã có thể chạm đến, tôi nhịn không được hít vào một hơi, nhưng phía trước sườn ngực lại truyền đến một trận co rút vô cùng đau đớn, đau đến độ tôi há hốc mồm nín thở, trong đầu hỗn loạn, chỉ cảm thấy giờ phút này toàn thân đã không còn chịu sự kiểm soát của não nữa, chẳng thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
Cả người tê dại cứng đờ, ngoài trừ có thể cảm nhận được cơn đau dữ dội ra thì tôi không có chút sức lực nào để động đậy, chỉ đành miễn cưỡng di chuyển đôi mắt khô ráp, đưa mắt đánh giá bốn phía.
Bên tai đầy rẫy tiếng súc vật đang kêu la, loại âm thanh ồn ào hỗn tạp ấy từ khắp xung quanh truyền đến, như thể tôi đang đặt mình nằm trong một đàn gia súc.
Cảm giác lắc lư cùng xóc nảy nói cho tôi biết rằng, tôi đang nằm trong một chiếc xe đẩy chậm rãi, dưới xe lót tấm chiếu thô rạp, ma sát đến nỗi cột sống sinh đau.
"Ngạch cát (mẹ)! Cô ta còn sống...". Một âm thanh trẻ con non nớt gọi, "Cô ta thực sự chưa chết đâu!".
"Không có phép tắc! Sao lại nói năng như thế hả?". Một âm thanh trong trẻo từ xa bay đến, ngữ điệu trách cứ mang theo vô vàn sự cưng chiều.
Tôi đưa mắt nhìn sang, một gương mặt đầy ngọt ngào hiện ra, đôi chân mày đen cùng đôi môi đỏ mọng, người phụ nữ này tuyệt đối không phải một vị trong số đông mỹ nữ mà tôi đã gặp, diện mạo cô nàng bình thường, nhưng trên người cô nàng lại toát ra một loại khí chất cao quý nhàn nhạt mà khiếp người, khiến kẻ khác vừa nhìn thấy liền khó dời mắt đi được.
Trên người cô nàng vận một bộ cẩm bào Mông Cổ màu đỏ, cổ áo cao cao che đi chiếc cổ thanh mảnh, cổ áo thêu đầy hoa văn hình tròn phức tạp và tinh tế. Trên búi tóc trùm một chiếc khăn, vô số sợi mã não đen hồng tinh xảo rủ xuống hai bên tóc mai của cô nàng, nhẹ nhàng va chạm vào nhau trong gió, phát ra tiếng leng keng trong vắt đầy vui tươi.
Trường bào được cắt may vừa khít người, dưới sự bó chặt của đai lưng rộng lớn, có thể nhận thấy được vòng eo mảnh khảnh, dáng vóc thon thả của cô nàng. Có lẽ hiện giờ là thời điểm mặt trời nhô lên cao, gương mặt cô nàng đã giăng nắng nên có hơi ửng đỏ, chỉ là điều này không hể gây tổn hại đến thái độ ung dung cao quý của cô nàng.
Lòng tôi bỗng chấn động, không cần nhìn vào sự cao quý của cô nàng mà chỉ nhìn vào cách ăn mặc ấy thôi cũng đã có thể thấy rõ, nữ tử trước mặt tuổi tác xấp xỉ tôi này có lai lịch không nhỏ.
"Thục Tế! Để Mao Y Hãn của con lại chăm sóc cho cô gái này". Cô nàng cưỡi ngựa, không chút để ý liếc tôi một cái rồi ra lệnh cho phía trước, trong giọng nói chứa một loại uy nghiêm không thể cãi lại.
"Ngạch cát! Người thực sự muốn để Mao Y Hãn ở trên chiếc xe kéo này sao? Không có cô ta bên cạnh, vậy ai hầu hạ con?". Giọng điệu nũng nịu đầy non nớt vang lên từ bên trái tôi, tuy không nhìn thấy chủ nhân của nó, nhưng trong đầu mơ hồ có thể phác hoạ ra một bóng dáng một cô bé con chưa đầy năm tuổi.
Nữ tử khẽ nhíu mày, có chút không kiên nhẫn quát lên: "Lúc này đã là lúc nào rồi, chỉ có biết nghĩ tới việc muốn người hầu hạ à?". Có lẽ cảm thấy ngữ khí của mình có hơi quá mức nghiêm khắc với cô bé con đó, nên cuối cùng cô nàng nhẹ nhàng thở dài, ngữ điệu mềm đi, "Thục Tế, kiên trì thêm chút nữa, chỉ cần có thể đưa con dân ta an toàn qua được Hoàng Hà, hợp mặt với Phụ Hãn của con, đó là việc trước mắt cần phải hoàn thành. Về những thứ khác chỉ là việc nhỏ, trước mắt không cần phải quá tính toán...".
Lòng tôi cực kỳ chấn động! Có lẽ nào vị này chính là phúc tấn của Lâm Đam?! Cô nàng là ai? Là mẹ của đứa bé trai đã biến tôi thành tình trạng thảm hại lúc này?
Đứa bé đó... cậu ta đang ở đâu?
Còn tôi đang ở nơi nào?
Không ai có thể giải đáp nỗi hoang mang của tôi, tôi há mồm lên tiếng, dây thanh thoáng rung, trong cổ họng như nuốt phải lưỡi dao, một cơn đau nhức dần dâng lên. Phút chốc tôi không nhịn nổi, nước mắt dần trào khắp vành mắt, từ khoé mắt chậm rãi chảy xuống.
Qua hồi lâu, bỗng nhiên có một bàn tay nhỏ bé lạnh như băng xoa lung tung lên khoé mắt tôi, dịu dàng giúp tôi lau nước mắt.
Lông mi run rẩy, gương mặt nhỏ nhắn, gầy gò vàng vọt đập vào trong tầm mắt tôi, đó là một đứa bé gái chừng năm sáu tuổi, đôi mắt nhỏ, mũi tẹt, cánh mũi mở to... tôi không khỏi nhớ đến một cái tên vừa nghe được lúc này - Mao Y Hãn.
Mao Y Hãn trong tiếng Mông có nghĩa là con bé xấu xí.
Tiểu cô nương này quả nhiên người cũng như tên, tuy diện mạo xấu xí, nhưng đôi mắt đen láy lại cực kỳ linh động, cô bé nhếch miệng cười với tôi: "Sao cô cô lại khóc? Là do vết thương làm cô cô đau đúng không?". Bàn tay nhỏ bé trượt trên cổ tôi, tựa như một tảng băng đang bao phủ, khiến cơn đau như lửa đốt trên cổ phút chốc dịu đi.
"Em tên Mao Y Hãn, là nô tài của Thục Tế cách cách". Vẻ tươi cười của cô bé mang theo chút ngượng ngùng, hai gò má bị phơi nắng đến nóng ửng, khoé miệng khô nứt đỏ sậm, "Thực ra... thực ra lúc đầu em không phải a hoàn hầu hạ của cách cách, chỉ là vào ngày cô cô tẩu tán khỏi Quy Hoá thành... Phúc tấn mới chọn em...".
Cô bé từ tốn nói, lại lấy một chiếc khăn bông thô ráp thấm khô mồ hôi trên cổ và hai bên thái dương tôi, thở dài: "Cô cô, da mặt của người đã bị cháy nắng mất rồi... cô cô có khát không? Em mang nước cho người uống nhé".
Tôi muốn đưa tay giữ cô bé lại để truy hỏi thêm về tình hình hiện giờ, chỉ là lúc này đừng nói là đưa tay, ngay cả ngón tay cũng đều không còn chút sức nào, đành phải trơ mắt nhìn con bé rời khỏi xe kéo.
Hai mươi bảy tháng năm, ba tuyến binh riêng rẽ của Đại Kim đánh vào Quy Hoá thành, hướng Tây đánh tới Hoàng Hà Mộc Nạp Hán Sơn, hướng Đông đánh tới Tuyên Phủ, hướng Nam đuổi đến biên giới nước Minh, cư dân nơi đây ào ạt chạy trốn, nhưng phần lớn cuối cùng đều bị bắt làm tù binh của Đại Kim.
Lúc này tôi là một trong số những người chạy nạn nơi này, tất cả cũng hơn hai nghìn người, phần lớn là người già yếu, phụ nữ và trẻ em. Khi Lâm Đan dẫn đầu bộ chúng của mình rút khỏi lãnh thổ Sát Cáp Nhĩ, bởi vì người dân đông đúc nên đã thất lạc nhau. Sở dĩ đội ngũ này có thể chống đỡ được đến tận bây giờ, mấu chốt là nhờ vị thiếu phụ Nang Nang Phúc tấn của Lân Đan Khả hãn kia. Mọi người đều tín nhiệm vào Nang Nang Phúc tấn, tin tưởng rằng cô nàng sẽ đưa được bọn họ trở lại với Khả hãn.
Cổ tôi bị dây ngựa buộc đến bị thương nghiêm trọng, dây thanh quản bị thương tổn nặng, bởi vì mùa hè nóng bức, miệng vết thương vì đó mà mưng mủ thối rữa, trì trệ không lành. Cho đến nửa tháng sau lúc tôi đã có thể xuống xe đi lại, cũng chỉ có thể gượng gạo được mấy tiếng như cái chiêng bị vỡ để giao lưu với đám Mao Y Hãn.
Trong nửa tháng này, tôi không trông thấy Nang Nang Phúc tấn đâu, trái lại cô con gái nhỏ Thục Tế Cách cách bởi vì thường xuyên tìm đến Mao Y Hãn nên tôi luôn gặp cô bé.
Đó là một tiểu cô nương mới hơn ba tuổi, dáng vẻ lanh lợi, khéo mồm. Có lẽ vì mang trong người dòng máu cao quý của hậu duệ Thành Cát Tư Hãn, nên dù còn nhỏ tuổi nhưng không hề khác biệt là mấy so với đám Cách cách Nữ Chân tộc mà tôi đã gặp, khi đối đãi với nô lệ đều luôn vô thức bày ra một dáng vẻ cao cao tại thượng.
Có điều, ngoại trừ lần đó ra, con bé quả thực là một đứa trẻ khiến người khác thương xót. So với Mao Y Hãn, dáng vẻ tươi cười khờ dại của Thục Tế khiến tôi không khỏi nhớ đến Lang Khoát nhĩ và Cách Phật Hạ.
Con gái của tôi... không biết hiện giờ chúng nó thế nào rồi?
Một năm trước tôi mất mạng dưới lưỡi đao, Hoàng Thái Cực vừa mới kế thừa Hãn vị, vì để củng cố quan hệ với Mông Cổ mà Lan Khoát Nhĩ mới vừa tròn mười hai tuổi đã bị hứa hôn cho người anh thứ tư Mãn Châu Tập Lễ Đài Cát của Bố Mộc Bố Thái, chỉ là khi đó vì sự kiên trì không muốn nhìn đứa con gái còn nhỏ tuổi của mình sớm trở thành phụ nữ, cho nên dù đã đưa sính lễ, nhưng vẫn chưa hề đưa Lan Khoát nhĩ đi Khoa Nhĩ Thấm lấy chồng. Hiện giờ sau mấy năm trời từ biệt, Lan Khoát Nhĩ đã mười tám tuổi, có lẽ Hoàng Thái Cực sẽ không giữ cô bé lại bên cạnh nữa, sợ là đã đi đến Khoa Nhĩ Thấm rồi. Cũng không biết hiện giờ cô bé sống có tốt không?
Năm nay Cách Phật Hạ cũng đã mười một tuổi, đúng lúc đến tuổi phù hợp để kết hôn, không biết Hoàng Thái Cực định tuyển chồng thế nào cho cô bé...
Nghĩ đến đây tôi không nhịn được cảm thán, với thân phận và tình cảnh hiện giờ của tôi, tuyệt không thể nào trở về làm Ngạch niết của bọn chúng nữa rồi.