Trong thành rào mộc không có bí mật gì đáng nói, nhưng chuyện bát a ca thu vào nha đầu thông phòng, liền trở thành một tin tức lớn, rất nhanh chóng truyền khắp trong thành, mọi người ai ai cũng đều biết. Vì chuyện này, mà Nỗ Nhĩ Cáp Xích còn đặc biệt gọi tôi đến hỏi.
Vì không có Hoàng Thái Cực kế bên, nên tôi nói dối rất trôi chảy, sau khi nói rõ ra hết thân phận cùng lai lịch của Cát Đái, tôi còn nói thêm: "Hoàng Thái Cực là huyết mạch duy nhất mà cô cô để lại, hiện giờ hắn đã đến tuổi thành hôn, vốn nên được cha mẹ làm chủ cho một cửa hôn sự. Nhưng ông làm a mã của nhiều người con, sớm đã quên hỏi đến, có người tốt cũng không để lại cho hắn, không công bằng mà đưa cho những người con khác. Ta đã từng đáp ứng với cô cô, phải chăm sóc tốt cho Hoàng Thái Cực, không lý gì không quan tâm đến hắn. Cát Đái là đại nha đầu của ta, đã bên cạnh hầu hạ ta từ nhỏ đến lớn, cũng quen biết với bát a ca. Tuy nói là nô tài, nhưng cũng xuất thân quý tộc, em ấy là họ hàng gần của đại phúc tấn, hiện giờ ta lại nhận em ấy làm tỷ muội, đừng nói làm thiếp, ngay cả thê cũng đủ tư cách làm."
Nỗ Nhĩ Cáp Xích liếc nhìn tôi, cười nhạt: "Việc này quả thật do ta sơ suất, may có nàng đều đã chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ cho nó, nó sớm mất đi ngạch niết, có nàng ở đây lại khiến ta đỡ lo phần nào."
Tôi hành lễ với hắn: "Đã như thế, ta thay muội muội mình cầu một ân điển, cầu bối lặc gia chỉ hôn, cho phép Hoàng Thái Cực được đàng hoàng cưới hỏi Cát Đái."
Hắn mỉm cười, nhìn tôi cả buổi, sau đó mới không nhanh không chậm nói: "Dù xuất thân tốt, chung quy cũng vẫn là nô tài. A mã Bác Khắc Đa của nàng ta đã mất, nếu lão bát muốn lấy làm nguyên thê, thì con gái của Bố Chiếm Thái cũng có thể lấy. Như vậy đi, Ngạch Diệc Đô cũng có một người con gái cũng vừa đến tuổi thích hợp, ta chỉ nàng ta làm phúc tấn của lão bát, cũng không đến nỗi bôi nhọ nó. Về phần nha đầu nàng tặng, ha ha, nàng đã mở miệng, việc hôn sự này không phải không thể thương lượng. Nàng ta hiện tại ở phòng lão bát, nếu có thể cho nó con đàn cháu đống, sinh hạ được con trai hoặc con gái, khi đó bảo lão bát lấy nàng ta cũng không phải không được."
Lòng tôi đột nhiên đau xót, tựa như bị ai đó mạnh mẽ đâm một đao, nhưng không cho phép da mặt co rúm liền nhếch miệng cười nói: "Như vậy cũng được."
"Chẳng mấy chốc lão bát đã lấy vợ, ngày đó thật qua mau, ta vẫn còn nhớ rõ năm đó nó sinh ra, nàng đã cho nó một cái tên......thật thoáng như ngày hôm qua."
"Ừ." Rõ ràng trong lòng chua xót như nuốt phải mật đắng, nhưng trước mặt Nỗ Nhĩ Cáp Xích, tôi không dám có nửa điểm sai lầm, đành gắng gượng tươi cười.
"Đông Ca, Kiến Châu ta......muốn thiếp lập biên giới, phân định bờ cõi với Minh quốc, từ nay về sau, Kiến Châu xưng quốc. Nàng thấy thế nào?"
Tôi sững sờ, biết rõ lịch sử vẫn cứ dựa theo quỹ đạo của nó mà chậm rãi chuyển động, đầu tiên là Nỗ Nhĩ Cáp Xích xưng quốc với Triều Tiên, sau lại được năm bộ Khách Nhĩ Khách cùng xưng là Hãn, sau khi lần lượt nếm trải lợi lộc, hiện tại dã tâm của hắn lại bành trướng thêm lần nữa, muốn thoát khỏi sự khống chế của Minh quốc, không còn lệ thuộc Nô Nhi Can Đô Ty, độc lập xưng quốc.
Sau cùng Nỗ Nhĩ Cáp Xích sẽ hoàn toàn trở mặt với Đại Minh, thậm chí sẽ dùng đến vũ lực, đánh đến ngươi chết ta sống, đây đều là kết cục mà tôi biết, nhưng kết quả này sẽ phát sinh và phát triển ra sao, tôi vẫn đang từ từ lĩnh hội.
Tôi vẫn cho rằng mình sẽ là một người đứng xem, im lặng nhìn nhận cái kết quả đang từ từ phát triển này, nhưng, không ngờ lại chẳng như mong muốn, vì lần nào tôi cũng đều bị cuốn vào trung tâm vòng xoáy.
"Ta chỉ là một người phụ nữ, hiểu biết nông cạn, chuyện như vậy bối lặc gia không nên nói ở nhà, vẫn nên thương nghị cùng chư vị kỳ chủ đại tướng trên Đại nha môn đi."
Tháng tư, Nỗ Nhĩ Cáp Xích phân định biên giới, bờ cõi với Đại Minh, tự xưng quốc. Tôi không rãnh chú ý đến Kiến Châu và Minh quốc, gút mắt lúc bấy giờ, là vì tháng này Hoàng Thái Cực sẽ chuyển ra khỏi thành rào mộc, lập phủ đệ riêng, đồng thời cuối tháng lấy Nữu Hỗ Lộc Nga Nhĩ Hách, con gái của Ngạch Diệc Đô.
Tôi vốn không định đến hôn lễ, nhưng Nỗ Nhĩ Cáp Xích vẫn khăng khăng kéo tôi đi, nói rằng ngạch niết Hoàng Thái Cực mất sớm, bảo tôi thay thế vị trí của Mạnh Cổ Tỷ Tỷ mà làm chủ hôn. Tôi vô vàn không muốn, cuối cùng chỉ có thể tùy tiện bận trong bận ngoài mà ứng đối với mọi người, lúc kiệu hoa tân nương tiến vào cửa, tân lang đá cửa kiệu*, tôi đứng rất xa, không có can đảm đến nhìn Hoàng Thái Cực mặc áo cưới đỏ thẫm ấy......
*Đá cửa kiệu: đây là một tập tục trong hôn lễ người Trung Hoa cổ đại, kiệu tân nương đến cửa, tân lang đến trước kiệu, xuống ngựa dùng uy đá cửa kiệu. Hơn nữa, tân nương trong kiệu cũng không tỏ ra yếu đuối, cũng lập tức đá cửa kiểu. Hành động thú vị này có ý nghĩa gì? Thực ra, đây là hành động thể hiện: Sau này, nam không sợ vợ, nữ không tỏ ra nhu nhược. Khi kiệu hoa dừng lại trước cửa nhà trai, tân nương khóa hòm của hồi môn, nhờ người đưa cho tân lang. Tân lang cầm chìa khóa hướng lên trời thể hiện sự cung kính. Có thể thấy, phần lớn các tân lang đều muốn sinh con trai. Đến giờ tốt khiêng kiệu hoa đặt chính sảnh, tân lang dùng quạt đánh vào kiệu 3 lần, dùng chân đá kiệu 3 lần, tượng trưng cho sự uy nghiêm và hy vọng sau này tân nương việc gì cũng vân theo.
Mọi người trong ngoài viện đều đang vui cười, nội tâm tôi rõ ràng đang tích tụ đến nỗi muốn khạc ra máu, lại không cho phép nó hiện lên khuôn mặt mình, lòng tôi đau đến khó mà khống chế được, sợ thất lễ trước người khác, nên lấy cớ đi vệ sinh, trốn đi khỏi.
Tiểu nha đầu Âm Cát Nhã xách đèn lồng đuổi theo tôi: "Cách cách, người đang đói, phòng bếp vừa có bánh bao tô diệp, nô tài lấy cho người một ít nhé?"
Tôi lắc đầu, gió đêm có chút lạnh, thổi vào mặt tôi có hơi đau đớn: "Xin lỗi. Em không cần đi theo ta, ta muốn tự mình đi dạo một chút......"
Nàng ngại ngùng cười.
Khi Cát Đái đi, đã tiến cử nha đầu này cho tôi. Nàng vốn là tiểu nha đầu phụ trách nấu nước may vá trong phòng tôi, bây giờ sau khi đã thăng lên làm đại nha đầu của tôi, mặc dù làm việc nhanh nhẹn, nhưng có chút quá chất phác.
"Nô tài nên......"
"Chẳng lẽ ta còn có thể đi lạc trong phủ bát a ca sao? Không bằng thế này, ta phái em đi làm một việc." Tôi gắng sức tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay, "Em đến chỗ Cát Đái tỷ tỷ, đưa vòng tay này cho nàng......"
Âm Nhã Cát đáp lời, nhưng quay đầu mấy lần, do dự không dám rời đi. Tôi đưa tay đuổi nàng, cuối cùng nàng nói: "Vậy......cách cách chờ một lát, nô tài đi rồi sẽ quay về."
"Ừ." Tôi nhìn nàng cẩn thận rời đi, cuối cùng khi đã các mười thước, liền bộc phát tính trẻ con mà chạy đi, tôi không khỏi thấp giọng thở dài.
Sau khi ở tại hành lang gấp khúc hứng gió hơn một tiếng, mũi lại cay xòe, vì thế không đầu không đuôi rời khỏi, tản bộ trong phủ đệ đang chìm trong cảnh tối lửa tắt đèn, đi lại đi, chợt nghe thấy một thanh âm quen thuộc từ phía sau đang thở hổn hển gọi: "Cách cách! Cách cách! Cách cách đợi đã......"
Tôi sửng sốt, dừng bước, tôi chưa kịp xoay lại, một người đã vọt đến, thiếu chút nữa va vào người tôi. Bóng dáng nọ vọt lên phía trước tôi, kết quả quỳ rạp xuống đất.
"Cách cách......" Cát Đái chậm rãi hạ người xuống, hai tay ôm lấy chân tôi.
"Em, em đang làm gì thế?" Tôi chấn động, vội vã tiến lên đỡ nàng, "Sao em lại chạy đến đây?"
Lúc này nàng vốn nên ở trong tân phòng giúp đỡ chứ, của hồi môn tân nương đã sớm được đưa vào, giờ này trong ngoài nhà đều cần được thu xếp, nàng không ở đó trông, mà chạy đến đây làm gì?
"Cách cách! Cách cách......" Khuôn mặt Cát Đái ẩn sau màn đêm u tối, nhìn không ra hỉ nộ ái ố, nhưng thanh âm của nàng lại run rẩy lạ thường. Tôi kéo nàng dậy, nàng sống chết không chịu, trong lúc tranh chấp tôi cảm thấy mu bàn tay mình chợt lạnh, chăm chú nhìn, là nước mắt của Cát Đái đang tí tách rơi xuống.
Lòng tôi hoảng hốt, vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Tôi cố sức kéo nàng đứng lên, kéo nàng đến một góc hành lang dưới hiên nhà, qua ánh đèn dầu, tôi nhìn thấy nha đầu này đang mặc trên người một trường bào gấm màu lam mới tinh, viền áo trấn thủ thêu hoa vàng nhạt, mái tóc dài trước kia nay đã búi thành lưỡng bả đầu của phụ nhân, trên búi tâm cài thêm trâm hoa.
Nhìn áo quần nàng đang mặc tôi biết Hoàng Thái Cực cũng không quá khắt khe, nhưng hiện tại nàng lệ rơi đầy mặt, không ngừng nức nở là vì sao?
"Cách cách......cách cách......" Nàng thút thít, nhiều lần lặp lại hai chữ này, như bị ủy khuất vô cùng lớn, thương tâm chết đi được.
"Em khóc cái gì?" Tôi hoàn toàn mất hết chủ trương, trong đầu hiện lên một suy nghĩ cổ quái, bật thốt lên: "Em bị ủy khuất gì? Lẽ nào là Nữu Hỗ Lộc thị không nể mặt em?"
Nàng hít một hơi, lắc đầu, châu hoa trên đỉnh đầu theo sự động tác của nàng mà lay động nhanh chóng: "Không có, không phải......"
"Vậy em khóc cái gì?"
"Cách cách! Nô tài đáng chết......nô tài có lỗi với cách cách......" Người nàng lại cúi thấp, quỳ trước mặt tôi, khóc không thành tiếng.
"Nô tài không có nói bậy! Nô tài vốn là a hoàn của cách cách, hiện giờ lại ruồng bỏ chủ tử......nô tài thật có lỗi với cách cách......"
Lòng tôi đau đớn, nhưng vẫn cười trấn an nàng: "Cát Đái! Đừng nói bậy, Hoàng Thái Cực là biểu đệ của ta, em hầu hạ hắn cùng hầu hạ ta có gì khác nhau chứ. Huống hồ, ta nhìn em lớn lên, tâm tư của em ta cũng đoán được vài phần, em có tình cảm với bát a ca."
Cát Đái rưng rưng cắn môi, vẻ mặt lấp lánh, sự ngượng ngùng hiện lên mặt, nhìn dáng vẻ mâu thuẫn cùng khó hiểu của nàng, lòng tôi thắt lại.
"Cách cách! Nô tài không phủ nhận mình có tình cảm với bát a ca......nhưng, cách cách......đi theo cách cách nhiều năm như thế, nô tài thấy rất rõ, trong lòng bát gia từ đầu đến cuối đều chỉ có mình cách cách......"
"Nói......nói bậy......" Tôi lấp bấp, tâm loạn như ma, hai tay nắm lấy bả vai nàng, lay động, "Lời này không thể nói lung tung!"
"Nô tài biết chừng mực! Nô tài sẽ không nói nửa chữ với người ngoài. Nô tài......"
"Cát Đái, không thể nào, Hoàng Thái Cực hắn......ta và hắn......" Một câu vốn đơn giản rõ ràng lại lại bị tôi nói một cách vụn vặt, đừng nói Cát Đái nghe đến hồ đồ, mà ngay cả tôi, tôi cũng không biết được bản thân mình đang nói những gì.
Đang lúc choáng váng mơ hồ, Cát Đái run rẩy kéo tay tôi: "Cát Đái sinh ra là nô tài của cách cách, sau này chết đi cũng vẫn là nô tài của cách cách. Cách cách muốn nô tài làm gì, nô tài nhất định thề chết cũng sẽ thay cách cách làm." Nàng gắt gao túm tay tôi, dùng sức quá mạnh, vì thế tay tôi đau nhức, người cũng vì thế mà tỉnh lại.
"Cát Đái, em muốn đưa ta đi đâu thế?" Khi lấy lại tinh thần, đã phát hiện Cát Đái đang lôi kéo tay tôi, dẫn tôi rẽ vào một gian phòng nhỏ, bày trí trong phòng khá đơn sơ, chỉ có một chiếc giường đã được dọn dẹp sạch sẽ. Tôi đang hoang mang, Cát Đái đã buông lỏng tay.
"Cát Đái?"
"Phù......" Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn dầu, nàng không thắp nhiều đèn, chỉ ngoáy đầu nhìn tôi cười, sau đó để tôi lại trong phòng rồi tự mình rời đi.
Tôi vừa định đuổi theo gọi nàng lại, cửa lớn bỗng mở ra, trong ánh mờ tối có tiếng bước chân chậm rãi đến gần, tim tôi đột nhiên càng đập càng nhanh. Sau đó, tiếng bước chân bỗng mất đi, tôi mở to mắt nhìn, bất ngờ phát hiện thấy Hoàng Thái Cực với đôi má đỏ bừng đang trợn mắt nhìn tôi.
Hắn uống rượu!
Đúng vậy, hắn uống rượu! Hơn nữa dám chắc là uống không ít, chỉ là không biết giờ phút này hắn vẫn còn duy trì vài phần tỉnh táo.
"Ngươi......sao ngươi lại đến đây? Ngươi......" Lời còn chưa dứt, trên cổ tay chợt căng thẳng, hắn nắm lấy, thoáng dùng sức, tôi liền lảo đảo ngã vào trong lòng hắn.
Trên người hắn phát ra mùi rượu nồng nặc, ngửi thấy liền muốn say, trong khoảnh khắc tôi trở nên thất thần, nhưng khi ánh mắt liếc đến bộ lễ phục đỏ thẫm của hắn, tôi liền giật mình, tỉnh táo lại. Nhíu mày muốn rút tay về, hung tợn trừng hắn.
Sóng mắt hắn trong suốt ngời sáng, tuy đã uống rượu, nhưng ánh mắt quan sát người khác lại không chút hàm hồ, vẫn phóng điện như thường, nhanh chóng khiến tôi tê dại.
Hắn cầm tay tôi không buông: "Nữu Hỗ Lộc thị đang ngồi giường buông màn* trong viện, chút chuyện này chẳng là gì với ta cả."
*Ngồi giường buông màn: là một tập tục lễ cưới lâu đời, sau khi vợ chồng bái thiên địa xong, tân nương sẽ vào phòng ngồi khoanh chân trên giường, buông màn xuống.
"Vậy......khách khứa thì sao?"
"Tiệc mời đêm mai mới đãi, muốn ở đây uống rượu ầm ĩ thì tự đi uống đi, ta cũng không rãnh rỗi để tiếp khách." Hắn cúi đầu xuống, môi dán vào tai tôi, thở ra, "Tiếp bọn họ không bằng cùng nàng......"
Tôi đỏ mặt, ngữ khí nói chuyện như này thật sự mờ ám, lọt vào tai khiến tim tôi đập liên tục khó mà hô hấp, không khỏi nổi cáu nhấc chân đá vào đầu gối hắn, giày đế chậu thật nặng, nếu thật sự bị đá một cước, hắn có lẽ sẽ chịu được. Nhưng mà, động tác của tôi không nhanh bằng hắn, hắn co chân về sau, thật thế xoay lại kéo tôi đến giường.
"Làm gì đó?" Tôi hạ giọng, lấy tay đẩy vai hắn, "Đừng càn quấy! Đây là hôn lễ của ngươi......"
"Đừng nhúc nhích, để ta ôm một lát." Hắn khư khư ôm tôi, thân mình đè trên người tôi, "Ôm nàng, ta mới có cảm giác nàng là thật."
Tôi trợn mắt nhìn, Hoàng Thái Cực đêm nay sau khi uống rượu có chút không giống bình thường, tôi cong môi cười trộm: "Say rồi?"
Hắn không hé răng, cứ bất động ôm lấy tôi như thế, qua hồi lâu, mới ngồi dậy, mang chút hơi rượu phun ra hai chữ: "Không say!"
"Xì!" Tôi chế nhạo cười to, rõ là hắn đã ngà ngà say, nhưng vẫn cố chống đỡ.
Trong tiếng cười, Hoàng Thái Cực bỗng nhiên từ trên giường trượt xuống, ngồi xổm, lấy giày tôi cởi ra, cầm trong tay, tôi đang cảm thấy kỳ quái, hắn bỗng nhiên ném giày tôi ra thật xa: "Không phải là ghét mang thứ này sao?"
"Đúng vậy. Nhưng......" Hôm nay là dịp chính thức, sao tôi có thể không ăn mặc trang trọng?
"Đừng nhúc nhích, để ta xem xem." Hắn bắt lấy chân tôi, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên bàn chân.
Tôi hít một hơi khí lạnh, trong lòng ngứa ngáy như mèo gãi, nhịn không được mà cười bò lên đệm giường, "Đừng nghịch nữa! Nhột quá."
"Những vết sẹo này......"
"À, cuối năm đó bị Bái Âm Đạt Lễ ép lên đường gấp ráp, chân đi lâu trong tuyết lạnh nên phát cước, may mà gặp được Ô......" Hắn bỗng nhiên nhào dậy, lại lần nữa đè ép người, tay đỡ sau đầu tôi, đồng tử đen nhánh rỡ nhìn tôi đầy thâm thúy, không nhìn thấy đáy. Nơi đó cứ như một lốc xoáy, với lực hấp dẫn vô cùng lớn như muốn hút tôi vào.
"Đông Ca......" Hắn hôn lên trán tôi, rồi lên mắt, lên chóp mũi, cuối cùng hôn lên môi tôi. Nụ hôn tuy nhàn nhạt, nhưng lại tràn ngập nhu tình ngọt ngào.
Tôi nhất thời thất thần, ngơ ngác nhìn hắn ngượng ngùng cười, thật chết người! Trước mặt hắn, một người lớn như tôi lại như một đứa trẻ ngây ngô.
"Đồng ý với ta, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, cũng không được phép rời khỏi ta."
Tôi không đáp lại. Hắn đã không còn là một đứa trẻ có thể nũng nịu cãi cọ rúc vào người tôi nữa, như lại tuần hoàn, Hoàng Thái Cực hiện tại giống như Đại Thiện năm đó, hắn vẫn không hề biết sau này sẽ phát sinh những biến loạn gì, tôi có thể tạm thời ở bên hắn, nhưng vĩnh viễn không thể ở bên hắn cả đời.
"Hoàng Thái Cực."
"Ừ."
"Ngươi......thích ta sao?"
Hắn ngẩng người, nhìn tôi không lên tiếng. Tôi tuyệt đối chưa hề nghĩ rằng hắn lại sẽ có loại phản ứng nhạt nhẽo này, lòng đau xót, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. "Ngày đó ngươi......ngươi đã nói yêu ta mà?"
"Biết mà nàng vẫn còn hỏi." Hắn thẳng thừng liếc tôi, chậm rãi cởi bỏ nút thắt vạt áo tôi.
Toàn thân tôi nóng rát lên, hô nhỏ một tiếng, theo bản năng muốn ngăn hắn lại, nhưng hắn chỉ nhấc mí mắt không vừa ý mà liếc tôi, rốt cuộc tôi yên lặng rút tay về.
Thầm mắng bản thân không có tiền đồ, vì cớ gì thấy hắn nổi cáu, liền bế tắc? Lẽ nào từ nhỏ đến lớn đã được định trước là cả đời sẽ bị hắn ăn sạch? Theo sự trưởng thành của hắn, về sau tôi còn có thể xoay chuyển thế thua không?
"Hoàng Thái Cực......" Nhân lúc hắn cởi áo, tôi đỏ mặt khẽ thở dốc, "Rốt cuộc ngươi thích ta ở điểm gì?"
Chăn lớn trên giường bị phủ xuống, tôi đau hô lên một tiếng, hoàn toàn bị đè ép. Sau đó có tiếng động vang lên, hắn lưu loát chui vào chăn, da thịt mẫn cảm trơn bóng chạm vào hắn, tôi hít một hơi, toàn thân nóng lên.
Trong chăn mềm, hắn đưa tay ôm lấy tôi, dường như thấy vừa lòng thỏa ý mà thở dài, nhắm mắt lại: "Thích nàng chính là thích nàng, còn vì cái gì nữa?"
"Không phải vì dung mạo của ta? Hay là......" Tôi cắn môi, dứt khoát ném bỏ lo ngại, sống chết cũng phải hỏi cho đến khi biết được, bằng không khó mà yên lòng, "Hoàng Thái Cực, trong mắt chàng ta là gì, ta lớn hơn chàng nhiều như thế, hiện tại còn là lão nữ trong mắt nhiều người......" Cánh tay hắn bỗng dùng sức ghìm chặt, nhất thời tôi thở không ra hơi, đau đớn hô nhỏ.
"Nói hưu nói vượn cái gì thế!" Hắn bất mãn trách mắng, môi bắt đầu không đúng đắn thăm dò trước ngực tôi.
Cơ thể tôi trở nên căng thẳng, khẽ kêu lên, không ngừng run rẩy: "Chàng......chàng vẫn chưa trả lời ta!"
"Thật là......nữ nhân ngốc!" Hô hấp của hắn bắt đầu trở nên nặng nề, nhưng mỗi một chữ mỗi một câu trả lời lại mạnh mẽ khí phách như vậy, "Nàng chính là nàng! Thích nàng không liên quan đến dáng vẻ xấu đẹp của nàng. Ta thích nàng, nữ nhân ngốc nghếch phiền toái!"
"A......" Những cái xoa chạm đầy mãnh liệt cùng với những lời cảm động vừa nãy của hắn cuối cùng đã khiến nội tâm tôi điên cuồng rung động, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.
Tôi bắt đầu mê muội, bắt đầu lạc lối, bắt đầu nói năng lộn xộn: "Hoàng......Thái Cực! Gọi tên ta, gọi tên ta......"
"Đông Ca!" Hắn động thân tiến vào, mãnh liệt thở dốc.
"Không phải......không phải......" Tôi rên rỉ, nỉ non, "Gọi ta Du Nhiên......Du Nhiên......chàng nhớ cho kỹ, ta tên Bộ Du Nhiên——"
"Du Nhiên! Du Nhiên! Du Nhiên......" Hắn điên cuồng khẽ gọi.
Có lẽ hắn không hề biết chính mình đang gọi cái gì, nhưng từng tiếng gọi chân thật ấy, lại khiến người tôi run rẩy, nước mắt cứ thế chảy ra. Nội tâm vừa chua xót lại cũng có chút ngọt ngào, rung động đến nỗi khiến tôi không ngừng thét chói tai.
Ta là Bộ Du Nhiên!
Hoàng Thái Cực! Chàng có thể nhớ kỹ không?
Giờ phút này người ở cùng chàng! Là Bộ Du Nhiên ta! Không phải Đông Ca!