Sau khi về đến Diệp Hách, Bố Dương Cổ đối đãi với tôi thân thiết hơn tôi nghĩ, tôi đoán có lẽ là hắn thấy tôi chưa già đến nỗi không cử động được, không chừng còn có chút công dụng, cho nên mới hết sức lấy lòng tôi.
Tôi vui vẻ nhận hết, xoay người đem tất cả trang sức gấm vóc mà Bố Dương Cổ cùng Na Lâm Bố Lộc tặng tôi thưởng cho nô tài trong phòng, khiến bọn họ rất vui vẻ. Thật ra không phải là tôi tận lực thu mua lòng người, mà là lão cách cách tôi muốn ở căn nhà này lâu dài không bị ức hiếp, tốt xấu gì cũng nên chuẩn bị sẵn mới được.
Về phía bên đây, Diệp Hách vì muốn bày tỏ lòng cảm ơn, song để có thể làm dịu mối quan hệ với Kiến Châu, cho nên đã chọn đem muội muội của Mạnh Cổ Tỷ Tỷ tặng đến Hách Đồ A Lạp.
Vào giữa năm, Nỗ Nhĩ Cáp Xích cưới vị cô họ Diệp Hách Na Lạp thị nhỏ hơn phân nửa tuổi tôi làm phúc tấn, sau đó lại cưới thêm một vị Tây Lâm Giác La thị, nạp làm tiểu phúc tấn.
Mùa đông tháng mười một, có tin rằng Nỗ Nhĩ Cáp Xích mệnh cho Ngạch Diệc Đô dẫn quân chiêu gọi Ác Tập bộ Na Mộc Đô Lỗ Chư lộ quy phục. Đánh trả Nhã Lãm lộ, bởi vì không thành, nên uy hiếp cướp người, và lần này đã đạt được.
Tân Hợi, năm Minh Vạn Lịch thứ ba mươi chín.
Đảo mắt đã ở Diệp Hách gần một năm. Một năm cực kỳ nhàm chán, mỗi ngày đều ngây người, trừ ăn uống ngủ nghỉ ra, cảm thấy cứ như đang nhàn rỗi chờ chết. Bố Dương Cổ tuy không gây khó dễ cho tôi, hắn quản tôi trông có vẻ như lơi lỏng, nhưng thật ra lại vô cùng nghiêm ngặt, có lẽ là hắn sợ tôi trốn chạy hoặc là có ý định tự tử.
Tháng bảy, Kiến Châu phái thất a ca A Ba Thái cùng Phí Anh Đông, An Phí Dương Cổ đánh chiếm hai lộ Ô Nhĩ Cổ Thần và Mộc Luân Tập của Ác Tập bộ------Không ngờ thất a ca đã mặc giáp lên chiến trường, Hoàng Thái Cực......phải chăng vẫn chưa được lưu tâm trọng dụng trong nhà?
Tháng tám, tin tức kinh người đầu tiên truyền đến Diệp Hách------Kiến Châu Thư Nhĩ Cáp Tề bối lặc qua đời. Sau hai năm rưỡi bị giam cầm, vào ngày mười chín đột ngột qua đời trong nhà lao tối tăm không thấy trời đất, hưởng dương bốn mươi tám tuổi.
Mùa đông tháng mười, đại tướng Kiến Châu là Ngạch Diệc Đô, Hà Hòa Lễ, Hỗ Nhĩ Hán dẫn quân chinh phạt Hỗ Nhĩ Cáp của Ác Tập bộ, bắt tù hai nghìn người, ngoài ra chiêu hàng cả các lộ gần đó, được năm trăm hộ.
Thế lực của Kiến Châu tiếp tục khuếch trương, vẻ mặt Bố Dương Cổ ngày càng ngưng trọng, nhưng vào lúc tình thế nguy cấp như thế, Na Lâm Bố Lộc lại lao lực quá độ mà ngã bệnh.
Nhâm Tử, tháng Giêng năm Minh Vạn Lịch thứ bốn mươi.
Vừa qua năm mới, liền có tin tức truyền đến, Kiến Châu liên hôn cùng bộ tộc Mông Cổ Khoa Nhĩ Thấm, Nỗ Nhĩ Cáp Xích cưới Bát Nhĩ Tế Cát Đặc thị, con gái của Minh An thân vương Khoa Nhĩ Thấm------Mãn Mông liên hôn, cuối cùng thì Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã cất bước đi đầu tiên của mình.
Bố Dương Cổ thật sự khiếp giận, vào buổi tiệc hôm ấy, sau khi hắn nghe được tin liền biến sắc, cứng rắn bóp nát chung rượu trong tay. Sau đó, hắn xanh mặt chậm rãi quay đầu, tầm qua xuyên qua đám người, đờ đẫn dừng lại trên mặt tôi.
Lòng tôi nhảy dựng, bỗng sinh ra một dự cảm xấu.
Ngày lành......chỉ sợ sắp kết thúc rồi.
Năm nay, tôi đã ba mươi. Với độ tuổi này, nhìn bằng quan điểm hiện đại, căn bản không có gì đáng lo ngại, nhưng ở cổ đại, tôi cũng đã là gái lỡ thì cỡ bà nội người ta rồi.
Mà hiện tại, "Đệ nhất mỹ nữ tộc Nữ Chân" tôi đây, giờ đã là "Diệp Hách lão nữ", lại phải buông bỏ lòng tự tôn, bị huynh trưởng mình đưa đến một nơi tôi đã sớm biết, nhưng đã bị trì hoãn hai năm------ Ô Lạp thành.
Ngựa lười biếng nhặt cước bộ, lấy tốc độ rùa bò giẫm lên kiến mà đi, thỉnh thoảng khi không bộc phát tính ngoan cố, tiến một lui hai.
Tôi nhàn nhã mặc nó lẩn quẩn tại chỗ, dù sao tôi cũng không vội, vội là hai vị gia đằng trước kia.
Vị mặc áo trấn thủ Chương nhung* phúc thọ màu tím, cằm thon gầy, da hơi trắng, khuôn mặt thanh tú ấy là Bố Nhĩ Hàng Cổ, tiểu ca của tôi, đệ đệ Bố Dương Cổ; còn vị nam tử mặc mã quái đỏ thẫm thêu hoa thủy tiên vàng, mặt dài, da ngăm, mũi hẹp trán rộng kia là Khách Nhĩ Mã, đệ đệ Bố Chiếm Thái.
*Chương nhung: nhung Chương Châu, tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc.
Hai người bọn họ, một phụng mệnh đến tiễn tôi, một phụng mệnh đến đón tôi, cùng là đệ đệ của hai thủ lĩnh bộ tộc, thân phận như nhau, nhưng diện mạo lại kém xa vạn dặm, ngay cả tính tình cũng hoàn toàn trái ngược, một trời một vực.
"Đông Ca muội có thể nào nhanh hơn chút không? Bỏ lỡ giờ, để bối lặc gia chờ lâu, chẳng phải là......"
"Không sao! Không sao!" Trong tiếng oán hận của Bố Nhĩ Hàng Cổ, Khách Nhĩ Mã lại lần nữa đóng vai một người hòa giải, "Trước khi rời đi huynh trưởng đã căn dặn, mọi việc cứ dựa theo ý muốn của Bố Hỉ Á Mã Lạp cách cách......"
Tôi giương cằm, ném cho Bố Nhĩ Hàng Cổ một ánh mắt "Ngươi quản chuyện đâu đâu rồi", sau khi nhìn bộ dạng hắn như ăn phải con ba ba khô, tôi nhịn không được cười bò trên lưng ngựa------Dù sao mọi chuyện đều đã đến nước này rồi, có tồi tệ đến thế nào thì chẳng qua cũng chỉ là một chữ chết, tôi đã quyết tâm rồi, trái lại không hề để trong lòng thứ gì nữa.
"Bố Hỉ Á Mã Lạp cách cách, đằng trước là sông Ô Lạp, có thể mời cách cách bỏ ngựa lên thuyền qua sông?"
Khách Nhĩ Mã này, đừng chỉ nhìn vào bộ dạng xoàng xĩnh, chứ tính tình thật không có gì để phê bình. Suốt dọc đường tôi gây khó dễ đủ điều, thậm chí nhất quyết không chịu ngồi xe mà muốn một mình cưỡi ngựa, hắn cũng chưa từng nói "Không".
"Đông Ca! Xuống!" Bố Nhĩ Hàng Cổ đã xuống ngựa đi đến trước mặt tôi, khẩu khí ác liệt bắt lấy dây cương tọa kỵ.
Tôi bĩu môi, không tình nguyện từ trên lưng ngựa nhảy xuống.
Trước mắt là sông lớn cuồn cuộn, lúc này có một con thuyền gỗ lớn đang cập bên bờ, Khách Nhĩ Mã chỉ huy nô tài mang đồ của tôi lên thuyền. Bố Nhĩ Hàng Cổ bắt lấy cổ tay tôi, kéo về hướng thuyền, tôi bất mãn hất tay.
Hắn trừng mắt liếc tôi, đè giọng: "Muội cho rằng mình vẫn là hoàng hoa khuê nữ ư? Làm bộ làm tịch như vậy, đúng là không biết xấu hổ."
Tôi cười khinh miệt: "Thật ra thì ta muốn ở nhà làm bộ làm tịch cho mình coi cơ, nhưng các ngươi cứ luôn đem ta ném tới ném lui cho người khác nhìn thấy cái xấu đó, nên ta đây có cách gì đâu chứ?"
"Muội......" Hắn tức giận vung tay lên.
Tôi không nể mặt trực tiếp lườm hắn, cười lạnh: "Huynh dám! Huynh nên cẩn thận mà nghĩ đến hậu quả của cái tát này." Quả nhiên hắn vẫn biết sợ, phẫn nộ thu tay lại, cố sức đẩy tôi lên thuyền.
Tôi cũng lười lại phải so đo với hắn, uể oải đạp lên xuồng ba lá mà nhảy lên thuyền lớn. Chỉ chốc lát sau, Khách Nhĩ Mã ra lệnh cho thủ hạ chống thuyền qua sông, tôi đứng tại đầu thuyền đưa mắt trông về phía xa, chỉ thấy trên đất liền bên bờ sông rừng đột ngột mọc lên một tòa thành cổ đồ sộ.
Khách Nhĩ Mã thấy tôi đang nhìn ngắm, liền thêm hăng hái mà giảng giải cho tôi. Thì ra trong thành Ô Lạp phân ra thành trung và thành nội, thành nội mở cổng hướng Nam, bố cục khá giống hình thang, chu vi gần tám trăm thước, bốn góc thiết lập lầu quan sát, phía Bắc có một đài quan sát; thành trung có hình tứ giác bất quy tắc, chu vi ba nghìn năm trăm thước, thành trung mở ba cổng, cổng Đông, cổng Nam và cổng Bắc, giống như thành nội, bốn góc thành lũy cũng thiết lập lầu quan sát.
Tôi vừa nghe vừa gật, kỳ thực cũng không có nhớ vào đầu được bao nhiêu, nước đục cuồn cuộn dưới chân có chút không yên lòng.
Bố Chiếm Thái......không biết khi gặp tôi, hắn sẽ có suy nghĩ gì?
Ôi, trong đầu thật sự hỗn loạn, tuy nói đến cũng đã đến thì phải an tâm dứt khoát tin tưởng, nhưng vẫn khó tránh khỏi tự nhiên sẽ phát sinh một loại cảm giác bàng hoàng cô độc không thể ứng đối.
Thân thuyền đột nhiên nhoáng lên, cắt đứt suy nghĩ của tôi, lấy lại tinh thần, mới phát hiện thì ra thuyền đã cập bờ. Khách Nhĩ Mã vẫn như cũ chỉ huy nô tài di chuyển đồ đạc, chẳng ngại phiền phức. Bố Nhĩ Hàng Cổ bên cạnh trừng mắt ý bảo tôi xuống thuyền, tôi khinh thường giễu cợt hắn, không chờ a hoàn đến dìu đỡ, tôi đã trực tiếp giẫm lên xuồng ba lá nhanh chóng từ trên đầu thuyền nhảy xuống đất.
"Muội......bộ dạng gì thế, không có quy củ......" Hắn đuổi sau tôi, hạ giọng kháng nghị, tôi chỉ xem như chó sủa.
Trên đồng bằng bên bờ sông yên bình, một chuỗi rồng rắn ngũ sắc uốn lượn bay đến, tinh kỳ múa may phấp phới khiến lòng tôi kinh hãi, không chờ cho tôi hiểu, Khách Nhĩ Mã đã cười nói: "Huynh trưởng thật là nóng vội khó nhịn......" Vừa nói vừa ý vị sâu xa liếc tôi một cái.
Lòng tôi kinh hoàng, gắng sức kìm chế sự căng thẳng, chỉ thấy đội ngũ kia nhanh chóng đến gần, Bố Chiếm Thái xung ngựa lên trước, phi nhanh đến đây. Tôi theo bản năng lui ra sau từng bước, sau lưng lại va phải một bức tường người.
Giọng nói lạnh lùng của Bố Nhĩ Hàng Cổ vang lên: "Đi đi!" Thuận thế đẩy lưng tôi một phen.
Tôi lảo đảo, bước chân chênh vênh lao về phía trước, nhưng không bị ngã xuống, bởi vì Bố Chiếm Thái đã vượt trước một bước kéo tôi vào trong ngực.
"Đông Ca!" Hắn gọi một tiếng, sau đó xoay người tôi lại, ánh mắt mừng rỡ đánh giá tôi, "Đông Ca! Quả nhiên là nàng------rốt cuộc nàng cũng đến đây......"
Tôi rất muốn dùng sức đẩy hắn ra, hoặc giống như năm ấy đá hắn một cước, nhưng đáng tiếc lúc này không thể tự chủ. Khỏi nói đến Bố Nhĩ Hàng Cổ đang ở sau như hổ rình mồi nhìn chằm chằm tôi, mà là thị vệ đầy khắp xung quanh tuyệt đối sẽ không để tôi chiếm được nửa phần lợi thế. Vì thế tôi chỉ đành miễn cường nở nụ cười, dùng loại chất giọng gọi là mềm mại mà nói: "Vâng. Đông Ca thỉnh an bối lặc gia!"
Bố Chiếm Thái cười điên cuồng, vô cùng hăng hái, đắc ý lạ thường.
Ngay sau đó tôi bị hắn bế lên ngựa, dưới vòng quây của mọi người chậm rãi chuyển hướng đến Ô Lạp thành.