Hôn lễ đang được chuẩn bị rùm beng, khi gần đến ngày cưới, tôi không khỏi có chút thấp thỏm. Tính đến ngày này, bên phía Kiến Châu lẽ ra phải sớm nhận được tin tức mới đúng, nhưng......vì sao lại trì trệ án binh bất động như thế?
Đầu hạ, khi tiếng ve kêu vang dội bên tai, Bố Nhĩ Hàng Cổ bỗng nhận được thư từ Diệp Hách------Na Lâm Bố Lộc đã bệnh chết. Bố Nhĩ Hàng Cổ vốn là sứ giả đưa hôn, lúc này nhận được tin dữ, vội vã vứt tôi mà đi, để lại một mình tôi ở thành Ô Lạp. Cũng may Bố Chiếm Thái không thật sự gấp gáp, tương đối nề nếp, cử chỉ coi như cũng lễ độ không quá phận. Đại khái là hắn muốn để lại ấn tượng tốt với tôi, dù sao tôi cũng là một khối thịt béo bên miệng hắn, sớm muộn gì cũng đều bị hắn nuốt ực vào bụng, lúc này không cần phải tranh chấp làm gì.
Vì thế, tôi dứt khoát lấy cớ rằng sứ hôn không có ở đây, đề nghị tạm thời hoãn lại ngày cưới. Bố Chiếm Thái thật là một kẻ sảng khoái, lập tức đáp ứng chờ Bố Nhĩ Hàng Cổ xử lý xong tang sự trong tộc, thì mới tiếp tục cử hành hôn lễ.
Cuối cùng tôi cũng có thể thả lỏng một chút.
Tháng sáu, tiết trời chuyển nóng, hôm nay Bố Chiếm Thái chưa từng đến, mãi tới chạng vạng cũng chưa thấy hắn theo thói quen mà đến đây báo danh, tôi không khỏi có chút kỳ quái, nhưng chốc lát cũng liền vứt đi cái ý niệm này trong đầu. Hắn không đến cũng tốt, tốt nhất là vĩnh viễn đừng đến.
Qua loa dùng xong bữa tối, tôi núp dưới đằng hồ lô hóng mát, đến cả a hoàn ma ma cũng đều bị đuổi đi, không để bọn họ theo cùng, đỡ phải phiền lòng. Nằm trên chiếc ghế mây vô cùng mát, lành lạnh, người đã không còn mồ hôi, mí mắt nặng nề nhắm lại.
Lúc này ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân, tôi đột nhiên trợn mắt, chợt thấy bên ngoài có một đám người đang tiến vào đây như đèn kéo quân.
"Là ả ta!" Một người phụ nữ dẫn đầu vươn tay oán giận, đầu ngón tay thon dài không chút né tránh chỉ thẳng vào tôi.
Tôi mơ hồ thấy nàng có chút quen mắt, đáng tiếc là không có đủ thời gian để tôi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã thấy phía sau người phụ nữ đó vọt ra ba bốn ma ma dáng vẻ hung mãnh như sói dữ. Tôi mới giật mình hô một tiếng, miệng đã bị nhét vào một viên cứng tròn, che một tấm vải dài, tay chân bị các nàng thô bạo ấn xuống đất, trói ra sau lưng, có lẽ là dùng dây thừng mà thít chặt lại.
"Chát!" Một cái tát thanh thúy vang dội vào má phải tôi.
Chuyện xảy ra đột ngột, tôi kinh hãi đến trở tay không kịp. Mở to mắt cay xòe, ra sức giãy giụa, nhưng sau khi ý thức được bản thân đang phí công tốn sức vô ích, tôi dần trở nên tỉnh táo lại.
Ánh mắt lướt qua những người này.
Người phụ nữ ra tay đánh tôi kia, độ tuổi khoảng hai mươi ba mươi, ánh mắt lộ ra chút gì đó rất quen thuộc, như là đã từng gặp qua đâu đó......thoáng nhìn đến, tôi còn thấy thêm phía sau nàng có hai nữ tử ăn mặc kiểu cách chủ tử đang đứng, một người ước chừng ba mươi, tướng mạo cực kỳ giống với người đứng trước, có lẽ là chị em; người còn lại chỉ mười bảy mười tám, trên mặt hiện lên sự căng thẳng cùng nhát gan, đang vặn vẹo chiếc khăn tay......
Người tôi chấn động, rồi đột nhiên hiểu ra!
"Ô!" Tôi giãy giụa, ánh mắt gắt gao nhìn vào nữ tử đang trốn ở sau cùng kia.
"Tỷ tỷ......" Có lẽ bị tôi nhìn chòng chọc đến độ nhút nhát, mặt nàng trắng bệch, từ từ nhắm hai mắt lùi về sau.
Người phụ nữ cúi người, lông mày cong dài khẽ nhướng: "Ngươi biết bọn ta là ai không?"
Tôi thầm thở dài, gật gật đầu. Ba người này ấy à......tôi nhất thời vẫn chưa đoán ra thân phận của hai tỷ muội nàng, nhưng mà tứ cách cách Mục Khố Thập nàng đây.......sao tôi có thể không nhớ được?
Mười một tuổi xuất giá, đảo mắt đã sáu năm, nàng ta đã trút đi nét trẻ con trên người, nhưng còn vẻ thanh tú nhã nhặn thì lại chẳng có cách nào thay đổi được.
Đã nhận ra Mục Khố Thập, thì hai vị còn lại cũng sẽ không khó đoán------Vị động thủ đánh tôi chính là con gái của Thư Nhĩ Cáp Tề, tỷ muội của Nga Ân Triết và Ngạch Thực Thái.
"Ngươi rất thông minh, tiếc là khuôn mặt quá mê hoặc......" Nàng ra lệnh đám ma ma kéo tôi lên, tôi vặn vai rất phối hợp đứng thẳng dậy. Hai tay bị trói sau lưng, cổ tay rất đau, nút thắt dây quá chặt, da mỏng thịt mềm không thể chịu nổi, sợ là đã bị ma sát đến chảy máu rồi.
Vẻ mặt Ngạch Thực Thái thản nhiên, không nhìn ra hỉ nộ, tùy ý để muội muội càn quấy, thế cũng giống như là nàng đã ngầm cho phép đấy thôi. Nhưng trái lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mục Khố Thập trở nên trắng bệch, cả người phát run, cứ như người đang chịu khổ lúc này không phải tôi, mà là nàng!
Tôi cười lạnh, vốn biết nữ nhân có lòng ghen tị, nhưng bị sự ghen tuông thêu đốt đến độ này, sợ là sẽ không tránh khỏi tự chuốc họa vào thân, khó mà thoát nổi. Tôi rất muốn khuyên răng ăn ủi nàng vài câu, tiếc là miệng bị bịt kín, đầu lưỡi còn không thoát ra khỏi miệng, sao có thể nói chuyện đây?
Vì thế chỉ có thể thờ ơ nhìn các nàng đùa nghịch, chúng ma ma nâng tôi dậy, không chút lưu tình ném tôi lên chiếc án kỷ dài, để tôi nằm ngửa. Bởi vì tay tôi đặt dưới người, vừa đau vừa khó chịu, mới thoáng động đậy, Nga Ân Triết há mồm nói một câu: "Vả miệng!"
Hai tiếng chát chát sau đó, hai má tôi trở nên nóng bừng, cảm giác bên tai đã sưng rát lên. Đám ma ma phụng phịu, nghiêm nghị thối lui. Sau đó một trận chuông vang, tôi thoáng ngẩng đầu nhìn, da đầu lập tức run lên.
Ba bốn tát mãn đeo mặt nạ đang vây quanh tôi, không ngừng lẩm bẩm, đầu tôi đau như sắp nổ tung. Tát mãn......lại là tát mãn! Kẻ tôi phản cảm và chán ghét nhất chính là mấy tên vu sư mộ đạo chuyên hù dọa người này!
Ào------Một chậu chất lỏng không biết là thứ gì hất lên người tôi, mùi ấy vừa khai mà vừa thối, tôi ghê tởm muốn nôn ra. Trời ạ, không phải là các nàng lấy sản phẩm bài tiết mà xối lên người tôi ấy chứ? Dù tôi có là nữ quỷ thế kỷ hai mươi mốt mượn xác hoàn hồn đi nữa, cũng không nhất thiết phải đối xử với tôi như vậy!
Lòng kìm nén cơn tức, tôi căm phẫn giãy giụa, nếu ánh mắt có thể hóa thành thanh kiếm sắc để giết người, thì những nữ tát mãn này đã tức khắc bị tôi giết chết.
"Phụt------" Nữ tát mãn đưa miệng đến gần mặt tôi, phun một ngụm nước, tôi nhắm chặt mắt, chất lỏng ngấm vào mắt, đau rát nóng bừng, nước mắt liền đau xót chảy xuống.
"Tỷ tỷ......muội sợ!" Mục Khố Thập sợ hãi khẽ gọi, "Đừng......đừng tra tấn nàng ấy nữa......nàng đáng thương quá. Tỷ tỷ......chúng ta buông tha cho nàng đi......"
"Sao có thể tha?" Nga Ân Triết cười lạnh, biểu tình trên mặt thoạt nhìn vô cùng dữ tợn, "Bằng mọi cách phải bức ả hiện nguyên hình mới được."
"Đúng thế!" Ngạch Thực Thái chưa hề lên tiếng bỗng nhiên nói, "Muội muội không thể để vẻ ngoài đáng thương của ả lừa gạt. Phải biết là vì ả, đã có bao nhiêu nam nhân phải chết? Xa không nói, chỉ nói về Kiến Châu chúng ta, năm đó chính muội cũng đã tận mắt nhìn thấy, đại ca và nhị ca muội đã vì ả mà huynh đệ tương tàn, suýt chút nữa tranh giành đến đầu rơi máu chảy......hiện giờ đại ca muội đã lĩnh mệnh phụ tá chính vụ, như thế có nghĩa a mưu kỳ đã quyết tâm giao Kiến Châu vào tay huynh ấy. Cho nên chỉ riêng vì tiền đồ sau này của đại ca muội, nên sớm diệt ả yêu nữ này mới đúng."
Nàng ta căn bản là đang chọn bừa một lý do như quang minh chính đại, kỳ thực lại buồn cười để kích động mê hoặc lòng người, chỉ tiểu nữ tử không hề có tâm cơ hiểu biết như Mục Khố Thập mới có thể bị nàng ta lừa.
Nhìn thấy Mục Khố Thập vốn do dự nay dần chuyển thành kiên định, trên mặt chậm rãi lộ ra vẻ mặt kiên quyết như một tráng sĩ cắt máu ăn thề, lòng tôi phát lạnh, hoàn toàn tỉnh ngộ, hôm nay chỉ sợ ba người các nàng không phải chỉ muốn nhờ tát mãn đến trừ tà, mà sợ là các nàng hoàn toàn muốn trừ sạch tôi mới yên lòng dừng tay.
Tôi cũng không phải là sợ chết, chính là tự biết thời cơ chưa đến, chỉ sợ không chết được, lại bị các nàng tàn phá mất tay mất chân, cuối cùng rơi vào kết cục sống dở chết dở đầy thảm thương.
"Ô------" Tôi liều mạng giãy giụa, hai chân dùng sức đạp, cả người nghiêng sang, từ trên án kỷ ngã xuống, ngực lập tức đau đớn.
"Yêu nữ!" Nga Ân Triết nổi giận quát một tiếng, tay ngọc phất tại chỗ, ba ma ma tựa như cột sắt tiến lên, mạnh mẽ đè ép tay chân tôi.
Tôi quả nhiên khóc không ra nước mắt, chỉ nghe Ngạch Thực Thái lạnh lùng hung hiểm cười lạnh: "Nên gọn gàng dứt khoát tiễn ả đi đi, cũng đỡ cho ả phải thống khổ."
Chết tiệt! Nô tài trong viện này chết đâu hết rồi? Không dám lên tiếng, thì tốt xấu gì cũng đi ra ngoài lén thông báo, tìm cứu binh đến đây đi chứ.
Vào lúc đang tuyệt vọng, chợt nghe thấy ngoài cửa có người hổn hển kêu to: "Nguy rồi, phúc tấn......đại a ca đến rồi......"
Đại a ca! Đại a ca......đại a ca nào vậy? Lòng tôi vốn đang cầu sống, nào thèm quan tâm đến đại a ca tiểu a ca gì đó, chỉ nhìn thấy sắc mặt ba người Nga Ân Triết các nàng đại biến thì biết chắc vị này là cứu tinh của tôi.
Thừa dịp đám ma ma đang thất thần, tôi xoay người từ trên đất lăn ra khỏi cửa, kệ! Thoát được bao nhiêu thì bấy nhiêu......
Quả nhiên không lăn được mấy vòng, liền nghe thấy Ngạch Thực Thái thét chói tai: "Bắt lấy ả!"
Tôi đã sức cùng lực kiệt, xiêm y vì lăn mà đã thấm đầy bụi đất, rất chật vật. Trong lúc đầu căng não trướng, chỉ cảm thấy có bàn tay chạm vào người tôi, tôi nghĩ cũng không muốn nghĩ, khom người trực tiếp đưa đầu đâm sang kia.
Chỉ nghe một tiếng hô nhỏ, một bàn tay đỡ sau đầu tôi, sau đó là một âm thanh giễu cợt cười nói: "Đây là đang làm trò xiếc gì thế?"
Tôi chật vật ngẩng đầu, sau khi bị thứ nước cổ quái kia phun vào, mắt kịch liệt đau nhức, chỉ cảm thấy bóng dáng nam nhân trước mắt mơ hồ nhoáng lên. Tôi dùng sức chớp mắt nhìn, đôi mắt ngấn nước ứa ra từng giọt, trước mắt đột nhiên sáng ngời. Lúc này tôi mới chân chính nhìn rõ được người trước mặt, quả là một công tử diện mạo tuấn tú.
Khóe miệng hắn cong lên, ba phần tàn ác, ba phần vui đùa, nhưng trong chốc lát bắt gặp tôi rơi lệ, sắc mặt chậm rãi thay đổi, thu hồi nụ cười, vẻ mặt nghiêm nghị nghiêng đầu: "Phòng trong* há để ngươi tự ý làm càn? Cho dù nô tài có phạm sai lầm, thì cũng sẽ bị trừng phạt. Vì sao lại thi hành cách hung ác tàn bạo này? Thể diện mà phúc tấn các người vốn hay chú ý mất đâu hết rồi?"
*Phòng trong: nơi ở của người phụ nữ. Chủ yếu được sử dụng bởi các quý tộc trong cung hoặc các gia đình quyền thế to lớn, thuật ngữ này không được dùng trong các gia đình nhỏ.
Ngạch Thực Thái nhất thời ngậm miệng, nô tài quỳ đầy cả sân.
Nhìn tình huống này, không khỏi khiến tôi nhớ đến Chử Anh. Quả nhiên không hổ là đại a ca! Uy nghiêm không giống người thường, mặc dù là thê tử của bậc cha chú, trước mặt đại a ca cũng phải thấp hơn một bậc.
"Cô không sao chứ?" Hắn ngồi xổm xuống, đại khái là chê người tôi bẩn, thoáng nhíu mày, cố nhịn gỡ miếng vải trên miệng tôi.
Tôi phun vật thô cứng đó ra, nhìn thứ đó rơi xuống xoay tròn trên đất, thì ra là quả hạch đào lớn. Hắn lại giúp tôi cởi dây trói, tôi xoa cổ tay cùng mắt cá chân, động đậy liền đau đến khớp hàm run lên, loạng choạng bò khỏi mặt đất.
"Cô là......"
"Đa tạ đại a ca."
"Chẳng lẽ cô là......"
Tôi ngoáy đầu liếc hắn, đại a ca này có chút ngốc. Nếu hắn có thể đến tiểu viện này, chẳng lẽ không biết người đứng đầu ở đây là ai ư?
"Ta là Diệp Hách Na Lạp thị......"
"Cô là Bố Hỉ Á Mã Lạp!"
Cơ hồ là trong tức khắc, hắn liền kinh ngạc bật thốt ra.
Tôi gật gật đầu, không chịu nổi mệt mỏi, quay đầu đánh giá Nga Ân Triết, đúng là một vẻ mặt đầy hận ý đang nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt Ngạch Thực Thái không chút thay đổi, nhưng trái lại Mục Khố Thập đang sợ hãi, bụm mặt không nức nở, thương tâm không ngớt.
"Bố Hỉ Á Mã Lạp cách cách, vì sao cô......"
Tôi phất tay, cắt ngang lời hắn, thẳng thừng nói: "Không có gì, các phúc tấn chỉ đang đùa giỡn với ta mà thôi......"
"Không cần yêu nữ ngươi giả mù sa mưa ra vẻ người tốt!" Nga Ân Triết thẹn quá hóa giận, khuôn mặt trở nên vặn vẹo đáng sợ. Nếu như có thể, có khi nào nàng ta thật sự muốn bổ nhào sang, tàn ác cắn xé tôi, để trút hết hận thù cá nhân không?
"Đại a ca không cần để ý đâu." Tôi thản nhiên gật đầu với hắn, xoa xoa cánh tay đau, chuẩn bị trở về phòng.
Thật là một đêm hè lạnh lẽo, bị quấy rối đến tối tăm mù mịt như thế, tôi thở dài một hơi.
"Bố Hỉ Á Mã Lạp cách cách, xin dừng bước." Đại a ca từ sau đuổi theo. Người tôi chật vật như thế này, sao còn có tâm tư mà dong dài với hắn, nếu không niệm tình vừa rồi hắn kịp thời xuất hiện cứu tôi, tôi đã sớm đuổi người.
"Mời đại ca trở về, thuận tiện......cũng đưa mấy vị phiền toái đó rời khỏi." Ngoáy đầu xem xét các nàng, lòng bỗng mềm nhũn, cuối cùng ma xui quỷ khiến vòng trở lại, đi đến trước mặt các nàng nói: "Chớ quên, họ mà các người mang là gì, trong đám con cháu nhà Ái Tân Giác La, ta thấy ba người các người là kém cỏi nhất!"
Sắc mặt ba nàng đại biến, rõ như là bị tôi tát một cái. Qua một lúc, Mục Khố Thập run rẩy bả vai, ngã ngồi xuống đất gào khóc.
Cả đêm tắm tới tắm lui ba lần, nhưng thấy cổ mùi vị khác thường trên người vẫn chưa được loại sạch, lòng càng hoảng hốt, cuối cùng nằm trên giường, trằn trọc nửa mơ nửa tỉnh cảm giác được chính mình đang ngâm trong nước không ngừng tẩy rửa.
Không dễ gì chịu đựng đến hừng đông, tôi bị tiểu a hoàn nhẹ giọng lay tỉnh, không ngừng cảm thấy thân thể đau nhức, không muốn gượng nhúc nhích nhiều. Chỉ là tiểu nha đầu đó lại nói vào giờ Mẹo Bố Chiếm Thái đã phái người đến gọi ba lần, vì thế vội vàng dùng chút điểm tâm, không tình nguyện chạy đến nhà chính.
Mới vừa đến cửa viện, đã nghe thấy một đạo âm thanh bén nhọn vang lên không ngớt, tiếng huýt vang dội, tựa như là quỷ đang khóc, sói đang tru, thập phần chói tai.
Qua vài giây âm thanh đó tạm dừng, một tiếng nghẹn ngào kêu thảm vang lên.
Trong phút chốc lòng tôi liền run rẩy, vội vàng mở cửa bước vào, thị giác vì chấn động quá mãnh liệt mà trở nên cứng đờ. Tay vịn vào khung, chậm rãi kinh ngạc ngồi xuống bậc cửa.
Trong viện, Bố Chiếm Thái với sắc mặt ngưng trọng lạnh lẽo, lòng bàn tay trái đang cầm một cung thiết cực lớn, cài một mũi tên với đầu tên xanh được chế tạo từ kim loại. Chỉ thấy hai ngón tay phải hắn khẽ buông lỏng, vang lên một tiếng, mũi tên nhọn đã mang theo âm sáo sắc bén bắn ra.
Lòng tôi run lên, một tiếng "Không" vẫn chưa kịp hô ra khỏi miệng, tiếng kêu thảm thiết đã vang lên. Giữa hai cọc gỗ phía đối diện, Nga Ân Triết vai trần, thân trên chỉ mặc độc chiếc yếm, hai tay thê thảm bị treo trên cọc gỗ.
Bố Chiếm Thái lại cài tên kéo cung, Mục Khố Thập sắc mặt trắng bệch rốt cuộc không chịu được nữa, người khẽ run rẩy, mắt khẽ đảo, cuối cùng ngã vào lòng Nga Ân Triết. Ngạch Thực Thái không phát ra tiếng nào, nhưng khuôn mặt lại tiều tụy, quả thực cách biệt một trời với khí độ ung dung quý phái của hôm qua.
"Hoét------" Mũi tên xanh mang âm sáo lại tiếp tục bắn ra.
Mũi tên trụi lũi xuyên qua da thịt trắng noãn của Nga Ân Triết, lưu lại một ấn ký màu đỏ trên lưng nàng, sau đó rơi xuống.
Tên rơi đầy trên đất, lưng Nga Ân Triết chồng chất đầy vết thương, ấn ký đỏ tròn mang theo máu trải rộng khắp vai lưng. Tiễn pháp của Bố Chiếm Thái rất có kỹ xảo, mỗi lần bắn đều ở vị trí khác nhau, khiến nàng đau đớn không chịu nổi, nhưng tuyệt không tra tấn đến mức chết đi.
Tôi che miệng, run rẩy.
Đây là gì thế này? Khẩn trương cố ý cho người đến gọi tôi, chỉ là vì muốn nói tôi biết, muốn cho tôi xem cái này như là để báo thù thay tôi đấy sao? Hắn đang làm cái gì thế? Dùng thủ pháp tàn nhẫn như vậy để tra tấn nữ nhân thể chất yếu đuối, mà nữ nhân đó cũng chính là thê tử của hắn------Tàn bạo với vợ mình! Rốt cuộc......hắn có phải là nam nhân không vậy?!
"Hoét------cạch!" Mũi tên rơi xuống, Nga Ân Triết vẫn không hé răng, nàng cúi đầu, nơi cổ tay bị dây thừng trói đã trở nên đỏ ửng, cơ thể mảnh khảnh tựa cành lá hương bồ phiêu đãng trong gió hè nóng bức.
"Đủ rồi......đã đủ rồi......" Hơn nửa ngày, tôi mới tìm lại được giọng nói của chính mình, run rẩy kêu gào: "Đủ rồi!"
Bố Chiếm Thái ngừng tay, đem cung thiết đổi sang tay phải, rồi nhẹ nhàng thổi hơi vào lòng bàn tay trái: "Đông Ca, đây là chuyện trong nhà. Gia có gia quy......nàng đừng nhúng tay vào."
Rốt cuộc Ngạch Thực Thái cũng động dung biến sắc, xiêu vẹo lao ra, quỳ gối trước mặt Bố Chiếm Thái, ôm lấy hai chân hắn, cực kỳ bi thương kêu lên: "Gia! Không bằng ngài dùng dây cung treo cổ muội muội, mũi tên tay phải muội ấy đã chịu không nổi, nếu ngài đổi thành tay trái, không bằng trực tiếp ban chết cho muội ấy, miễn cho muội ấy phải chịu khổ!"
"Cút mau------" Bố Chiếm Thái phẫn nộ nhấc chân đá Ngạch Thực Thái ra xa, "Chính là do ả tiện nhân ngươi ngày ngày xúi giục, ngươi cho là ta sẽ không trừng trị ngươi à?" Tay trái cầm dây cung kéo căng, mũi tên xanh trực tiếp nhắm thẳng vào ót nàng.
Tôi sợ đến mức toàn thân ứa mồ hôi lạnh. Xưa nay đã biết tiễn pháp của Bố Chiếm Thái tựa như thần, còn được gọi là "Hà Sất Nhĩ", ý chỉ là tả cung. Nói cách khác hắn không chỉ giương cung bắn tên bằng tay phải như người thường, mà còn có thể trái phải kéo cung, tay trái của hắn càng mạnh mẽ linh hoạt hơn cả tay phải.
Nếu đổi thành cách nói ở thời hiện đại, thì chín mươi chín phần trăm Bố Chiếm Thái là người thuận tay trái.
"Bối lặc gia!" Không biết từ lúc nào Mục Khố Thập đã tỉnh lại, vừa nhìn đến một màn kinh tâm động phách ấy, nhịn không được thét chói tai, té bò sang, "Gia! Van xin ngài! Chúng thiếp biết sai rồi! Cầu xin ngài tha cho các tỷ tỷ lần này đi! Gia, ngài có phạt hãy phạt thiếp đi!"
"Các ngươi một người cũng đều không thoát được!" Bố Chiếm Thái đầy uấn giận.
Tôi phát giác thấy lần này hắn không đơn thuần là vì tôi phát tiết lửa giận, nhìn vào góc độ nào đó mà nói, thật ra là hắn đang nương vào ba nữ nhân nhà Ái Tân Giác La này để mà phát tiết oán giận và bất mãn mãnh liệt với Nỗ Nhĩ Cáp Xích cùng Kiến Châu. Giống như......năm đó bị giam cầm trong vườn mai thành Phí A Lạp, lòng hắn tất nhiên đã lưu lại một bóng ma sâu sắc, trở thành nỗi đau xót nhục nhã mơ hồ nhất cả đời hắn.
Bất quá là hắn đang tùy thời tìm lý do cổ quái này để mà trút hết hận thù cá nhân mà thôi!
Cung tên đang hướng vào trán Nga Ân Triết được thu lại, bỗng mũi tên liền chuyển, rốt cuộc bay "Vút" vọt đến Nga Ân Triết đang hôn mê. Lúc ấy tôi cách Nga Ân Triết rất gần, chuyện xảy ra bất ngờ, tôi không kịp nghĩ ngợi rõ ràng, tay chân hành động nhanh hơn não, liền xoay người nhào lên lưng Nga Ân Triết.
"A!" Tôi cúi đầu hô, đau đến độ nhe răng nhếch miệng, trực tiếp kêu gào.
"Đông Ca------" Bố Chiếm Thái từ phía sau kích động quát to một tiếng, vội vã ném cung tên xuống, vọt nhanh đến phía tôi, "Đông Ca! Sao lại kích động như thế, nàng muốn chắn tên thay tiện nhân ấy sao? Vừa rồi quá nguy hiểm, nàng có biết không hả? Thật là khiến ta sợ chết đi được."
Có bao nhiêu nguy hiểm tôi không rõ lắm, nhưng tôi rất rõ mũi tên vừa rồi đã bắn trúng vào xương bả vai tôi, chỗ vết thương vào lúc này đã lâm râm co rút, đau thấu tim gan phèo phổi. Tôi cũng chỉ còn chút sức để há miệng hít thở, căn bản đến một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra nổi.