*Giải thích về tựa đề chương: "Tuyệt luyến" đại ý là chỉ một tình yêu tuyệt vọng, yêu đến tuyệt đối, yêu đến chết vẫn yêu.
Vị Lưu Quân lão y quan này cũng xem như là tận trung chức trách, ngày thứ năm kể từ khi kê ra phương thuốc mới, ông ta lại đến bắt mạch xem bệnh, hỏi thăm tình hình thuốc thang của tôi. Ca Linh Trạch cùng Tát Nhĩ Mã theo hầu bên cạnh, Tát Nhĩ Mã vội giúp lão y quan trải giấy mài mực, Ca Linh Trạch đứng bên cạnh tôi, lanh lẹ thay tôi trả lời một số câu hỏi của Lưu Quân.
Qua một lúc lâu, Lưu Quân gật gật đầu, chòm râu bạc ở cằm hơi run run, im lặng không nói lời nào đi đến trước bàn, đề bút viết phương thuốc. "Đây là phương Xuyên Liên Bạch Cập Hoàn, nếu tứ bối lặc gia muốn xem, thì hãy đưa cái này cho y." Nói xong đưa đến tay Tát Nhĩ Mã, "Về phần thuốc, chờ nô tài về điều phối cho thật tốt, sẽ lập tức đưa tới cho phúc tấn."
"Làm phiền ngài tốn sức rồi." Không chờ tôi mở miệng, Ca Linh Trạch đã mỉm cười ngọt ngào, cầm một thỏi bạc chừng bốn năm lượng nhét vào tay áo Lưu Quân.
Ông ta sửng sốt một lúc, khuôn mặt già nua hơi ửng đỏ, nhưng giây lát vẻ mặt lại khôi phục như thường, khom người hướng tôi hành lễ. "Đa tạ phúc tấn. Thang thuốc ban đầu xin phúc tấn tiếp tục dùng, chớ gián đoạn, hôm khác nô tài sẽ lại tới khám."
Tôi khẽ gật đầu: "Đã làm phiền rồi. Tát Nhĩ Mã, tiễn Lưu đại phu."
Tát Nhĩ Mã đáp lời, dẫn Lưu Quân ra cửa. Tôi xuống giường, bước chân có chút phù phiếm đi đến trước bàn, cầm lấy phương thuốc mỏng nọ nhẹ giọng đọc lên: "Xuyên Hoàng Liên bảy lạng, rết một trăm hai mươi con, ba bò cạp nguyên con, đông trùng hạ thảo một lạng, A Giao hai lạng, Miết Giáp châu ba lạng, Huyền Sâm hai lạng, Hà Thủ Ô một lạng. Đầu tiên lấy A Giao, Miết Giáp cùng mấy vị thuốc trên nghiền thành bột vụn, đun đến khi A Giao, Miết Giáp sắp thành thuốc bột thì đem đổ vào trong. Khuấy đều cho nhão ra như bùn, quan sát độ mềm cứng mà thêm lượng mật thích hợp vào, vo thành viên đậu. Mỗi ngày chia ra dùng ba lần, mỗi lần mười viên."
Chữ viết coi như cũng ngay ngắn, không quá cẩu thả, thế nhưng......tầm mắt đảo trở lại mấy hàng trước, dừng ở chỗ "rết một trăm hai mươi con", cánh tay nhất thời nổi da gà. Ghê quá mẹ ơi! Thứ này mà cũng ăn được hả? Tuy là làm thành viên để uống, nhưng mà......
Đang do dự nên uống hay không uống thuốc mà Lưu Quân đưa đến, cánh cửa nửa khép bỗng bị đá văng ra. Tôi giật mình quay đầu, nghe thấy Ca Linh Trạch thấp giọng sợ hãi hô: "Thỉnh an bối lặc gia."
Vẻ mặt Hoàng Thái Cực đầy giận dữ, một chân đạp trên cánh cửa, một tay hung hăng chụp trên ván cửa. Chuyện gì đã chọc giận chàng thế? Từ trước đến giờ vui buồn chàng không thể hiện ra mặt, thế mà về thành được mấy ngày, hôm nay mới đến liền bộc phát lửa giận như vầy.
"Hoàng......"
"Nàng gạt ta! Vì sao phải gạt ta?" Chàng gầm nhẹ vọt vào, nắm lấy hai bả vai tôi.
Ca Linh Trạch thấy tình hình không ổn, vội kêu lên: "Gia! Thân thể chủ tử yếu đuối, ngài đừng......"
"Cút đi!" Hoàng Thái Cực nghiến răng, "Cút......"
Ca Linh Trạch bất đắc dĩ hướng ánh mắt với tôi, tuy rằng tôi cảm thấy Hoàng Thái Cực tức giận có chút không đạo lý lắm, nhưng trong lòng không hề thấy sợ hãi, đơn giản là vì chàng trông như đang nổi trận linh đình, nhưng trên thực tế đôi tay nắm lấy vai tôi lại cực kỳ ôn nhu, không hề dùng một chút sức nào trên người tôi.
"Bình tĩnh chút đừng nóng nảy." Chờ sau khi Cơ Linh Trạch rời khỏi, tôi nhẹ giọng trách, "Chàng đã là tứ bối lặc của Đại Kim, vốn anh minh lãnh tĩnh được người đời ca tụng ngưỡng mộ, sao lại......"
"Vì sao lại muốn gạt ta?" Giọng chàng mềm đi, đột nhiên ôm lấy tôi vào lòng, khẽ run rẩy, "Nàng rõ ràng......rõ ràng bệnh nặng thêm, nhưng vì sao lại muốn giấu ta? Nàng cho rằng giấu ta, ta sẽ vì thế mà vui vẻ sung sướng sao?"
"Nhưng......không giấu chàng, chàng sẽ càng không vui vẻ, càng không sung sướng."
Chàng làm sao lại biết được nhỉ? Tôi không khỏi có chút ưu tư. Lẽ nào là đại phu nói với chàng? Không giống lắm, có muốn nói là nói lâu rồi......
"Đời này kiếp này, không xa không rời!" Chàng thoắt chắc nịch mà thốt ra những từ ấy, ánh mắt không chút ngượng ngùng nhìn thẳng vào tôi, "Nàng cho rằng ta đang nói giỡn với nàng à?"
Tôi bị ánh mắt rét lạnh sắc bén của chàng dọa cho sợ hãi, nghĩ đến trước kia mỗi khi chàng có loại ánh mắt như thế thì đều sẽ có chuyện không hay xảy ra. Ý nghĩ này chưa kịp tản khỏi đầu tôi, hai má bỗng nhiên lạnh lẽo, khăn mỏng che mặt đã bị chàng tháo xuống.
Tôi kinh ngạc mở to mắt, tôi chưa kịp phản ứng, hơi thở nóng bỏng của chàng đã nhanh chóng áp sát đến, đôi môi mềm mại đè xuống cánh môi khô nứt của tôi.
Tôi dồn dập hít thở, đầu lưỡi của chàng đã tiến vào trong dò xét, nóng rực mà điên cuồng.
Một cảm giác mê muội mãnh liệt chỉ trong phút chốc nuốt chửng tôi, bắp chân không ngừng run rẩy, nếu không có lực của chàng đỡ lấy eo, chỉ sợ tôi đã sớm tê liệt ngã xuống mất rồi.
Không biết choáng váng được bao lâu, rốt cuộc thần trí mê thất hỗn độn cũng kéo lại chút tỉnh táo, tôi không nén nổi rùng mình, một cỗ khí lạnh từ dưới chân xộc thẳng lên đầu.
Mạnh mẽ dùng sức đẩy chàng ra, tôi run rẩy muốn ra sức hét chói tai------Điên rồi! Chàng điên rồi! Chàng......nhất định là điên mất rồi!
Tôi hoảng sợ nhìn chàng hai giây, chàng lại bình tĩnh nhìn tôi cười, trong con ngươi lấp láy một loại điên cuồng không chút do dự! Tay chân tôi phát run, bỗng nhìn lướt qua ấm trà trên bàn phía đối diện, tôi lảo đảo vọt qua đó, ôm lấy, sau đó quay lại.
Tay trái nắm lấy cằm của chàng, tay phải không chút lưu tình nhét miệng ấm vào miệng chàng, chàng cũng không phản kháng, chỉ mỉm cười nhìn tôi, trong vẻ tươi cười đó có quá nhiều nỗi tuyệt vọng cùng thê lương khiến lòng tôi run sợ.
"Nhổ ra, không được nuốt xuống, mau lên, súc......miệng! Chàng, mau mau súc miệng......" Tôi nói năng lộn xộn, tay run rẩy không cách nào khống chế được, "Chàng......chàng nhổ ra cho ta------" Trông thấy trái cổ chàng chậm rãi di lên di xuống, hoàn toàn nuốt hết nước trà vào bụng, tôi hóa rồ thét lên chói tai, dùng sức ném ấm trà xuống đất.
"Xoảng" một tiếng, ấm trà vỡ nát trên mặt đất.
Tôi thở phì phò, ngực bị đè nén đau đến không chịu nổi.
"Du Nhiên......" Chàng ôn nhu gọi tôi, nâng cằm tôi lên, khiến tôi phải ngẩng đầu nhìn chàng, hai mắt tôi đẫm lệ, nước mắt tựa như hạt châu bị đứt dây nối, nhao nhao mà rơi xuống, "Đời này kiếp này, không xa không rời......" Ngón cái của chàng dịu dàng lau đi nước mắt của tôi, ngữ khí vô cùng kiên định nhưng cũng cực kỳ bình tĩnh, "Cho nên, chết ta cũng muốn đi theo nàng------Nàng chính là cả đời của ta"
Tôi nức nở, run bần bật, cuối cùng không kìm chế nổi mà khóc lớn lên: "Ta không chết! Ta sẽ không chết......ta sẽ luôn bên chàng! Đời này kiếp này đều sẽ luôn bên chàng!"
Khóc đến tê liệt, khàn cả họng, rốt cuộc tôi phát tiết hết thẩy những tình cảm mà tôi đã che dấu suốt ngần ấy năm......nếu không còn kỳ vọng trở về, vậy thì toàn tâm toàn ý mà kỳ vọng vào cả đời này!
Tôi vẫn chưa muốn chết! Không muốn cứ như thế mà mất đi chàng......không muốn chết đi một cái bi ai bất lực......trời cao hỡi! Tôi chưa bao giờ cầu xin ông, nhưng lúc này! Tôi cầu xin ông......cầu ông cho tôi hy vọng sống! Cho tôi một hy vọng được sống......!
Tuy rằng Lưu Quân nhiều lần cam đoan với tôi, tứ bối lặc gia thân thể cường tráng, hơn nữa trong khoảng thời gian này dùng thuốc phòng ngừa, tuyệt đối sẽ không đến nỗi bị lây bệnh, nhưng tôi vẫn lo lắng không yên.
Mãi đến khi trông thấy mùa nóng nhất trong năm chậm rãi qua đi, thể xác và tinh thần của Hoàng Thái Cực vẫn khỏe mạnh, ngay cả hắt hơi cũng chưa đánh một cái, chứ đừng nói đến loại bệnh trạng như ho khan đau đầu gì đó, lòng tôi lúc này mới từ từ hạ xuống.
Kể từ đầu năm sau khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích kiến quốc, việc nước bộn bề, Hoàng Thái Cực thụ phong chức tứ đại bối lặc của Đại Kim, kiêm thêm chức kỳ chủ Chính Bạch kỳ, mấy ngày này phê duyệt quân vụ, thường xuyên thấy chàng thức thâu đêm. Tôi rất đau lòng cho chàng, chỉ tiếc cái thân này quá mức vô dụng, không thể san sẻ cùng người, chàng lại phải thường xuyên bận lòng chăm sóc tôi.
Đảo mắt hè đi thu đến, thu đi đông đến, mỗi ngày chàng đều cưỡi ngựa tới lui trong ngoài thành, tôi mơ hồ cảm thấy thời gian sắp tới sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện. Đâu cần nói chi việc khác, chỉ nhóm gia quyến phủ tứ bối lặc trong thành này, nói riêng thôi chứ chỉ sợ là sắp hỗn loạn rồi. Trước kia mấy chuyện tranh giành ghen tuông, đấu đá lẫn nhau giữa mấy bà vợ lớn vợ nhỏ trong Hãn cung thành rào gỗ của Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã làm tôi mở mang biết bao là kiến thức. Có điều là, lúc đó tâm tôi quá vững vàng, ở trong một đám nữ nhân đó, tôi lấy thân phận người qua đường không đếm xỉa mà trông chuyện náo nhiệt. Cho nên mặc kệ các nàng làm ầm làm ỉ thế nào, đấu đá ra sao, tôi cũng đều có thể cười nhạt mà xem.
Nhưng hôm nay......thân phận tôi đã không còn như trước, tâm tính cũng không như xưa. Tôi sao có thể khờ dại hy vọng xa vời rằng còn có thể đặt bản thân bên ngoài?
"Ca Linh Trạch!"
"Đây ạ! Chủ tử có gì phân phó sao?" Nàng giòn giã đáp lời, khi chạy vào đến cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh đến đỏ bừng.
Tôi thấy tuyết rơi trên đầu vai nàng, bỗng giật mình, vui vẻ nói: "Tuyết rơi rồi?"
"Đúng rồi ạ." Nàng tươi cười trả lời, "Đây là trận tuyết đầu trong năm. Mới rơi lúc sáng sớm, vẫn chưa quá lớn, phỏng chừng qua đêm nay, mai là có thể đắp tuyết chơi rồi."
"Cái gì mà đắp tuyết đó......" Từ rất xa đã ngửi thấy mùi gay của thuốc Đông y, Tát Nhĩ Mã bưng bát thuốc sải bước tiến vào cửa, cười nói, "Ca Linh Trạch, muội đã bao nhiêu tuổi rồi? Vẫn còn ham chơi đấy à? Không bằng bây giờ cầu phúc tấn sớm gả muội đi đi."
"Cái miệng thối của tỷ!" Ca Linh Trạch nhảy dựng lên, "Bản thân tỷ đã gả cho người như ý nguyện, giờ lại lấy người khác ra đùa giỡn. Nếu tỷ có rãnh, không bằng mau sinh em bé đi!"
"Xí!" Ca Linh Trạch không sao, Tát Nhĩ Mã da mặt mỏng, trái lại bắt đầu đỏ mặt, tức tối nói, "Muội là một đại cô nương, sao lại nói mấy lời......"
"Sinh con thì sao? Tỷ gả cho người ta, sớm muộn gì cũng phải sinh con thôi."
Lòng tôi khẽ động, nghĩ đến trẻ con, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Hiện giờ gia đã có bao nhiêu người con?" Khi thốt ra lời này, trong lòng không được tự nhiên tựa như mắc phải rễ đâm.
Hai người ngừng đùa giỡn, cả hai nhìn mặt nhau, Tát Nhĩ Mã mặt đỏ bừng, vẫn là Ca Linh Trạch hơi bình tĩnh lại, đứng thẳng người, nhỏ giọng đáp, "Bẩm chủ tử, bối lặc gia tới nay vẫn chỉ có một mình đại a ca......"
Tôi mơ hồ nghe không hiểu lắm, sau khi cân nhắc nửa ngày, mới đột nhiên chấn động, "Một người con?! Thế thì......trong phủ có mấy vị phúc tấn?"
"Trong phủ ngoại trừ Nữu Hỗ Lộc thị, Ô Lạp Na Lạp thị cưới trước đó ra, còn có một vị Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị của Mông Cổ Khoa Nhĩ Thấm bộ."
"Ờ, vậy tiểu phúc tấn thì sao?"
"Tiểu phúc tấn ạ? Nhà gia không có tiểu phúc tấn."
Tôi khẽ hô nhỏ một tiếng, khó tin mà mở to hai mắt------Mấy năm nay, ngoài thê tử mà Nỗ Nhĩ Cáp Xích chỉ cho Hoàng Thái Cực ra, thì chàng chưa hề nạp thiếp sao?
Trái tim mạnh mẽ co thắt lại, thình thịch thình thịch, càng đập càng nhanh......tám năm, kể từ lần đầu chàng cưới vợ đến nay đã tám năm! Vì sao con nối dõi của chàng lại ít ỏi như thế?
Hai gò má dần nóng lên, trong đầu tôi như đang đun một nồi cháo. Sao có thể? Sao có thể vậy chứ? Hoàng Thái Cực tuổi trẻ hừng hực, thể lực cường tráng, sao có thể......
Một màn chuyện cũ năm đó nháy mắt hiện lên trong đầu------Chàng hao tâm tổn sức, vì để được ở bên tôi, đường hoàng thu Cát Đái vào nhà; vì để áp chế phúc tấn Nữu Hỗ Lộc Nga Nhĩ Hách mà Nỗ Nhĩ Cáp Xích chỉ cho, đưa địa vị Cát Đái lên, cuối cùng để Cát Đái quán xuyến chuyện nhà, mà trở thành người vợ đáng tin cậy nhất.
"......Cho nàng! Nhận cho kỹ, đừng......để nó vỡ tan......"
"Đời này kiếp này, không xa không rời......nàng chính là cả đời của ta......"
Lời nói thâm tình đầy tha thiết chân thành của chàng cứ quanh quẩn bên tai tôi, một lần rồi lại một lần......tôi bỗng rưng lệ bắt đầu cười phá lên, nỗi bi thương trong lòng kia dần dần được bao dung bởi sự ấm áp.
Thật là một tên ngốc mà!
Hóa ra nhiều năm như vậy, người giả khờ si dại, không chỉ có mỗi tôi! Mà cả chàng, cũng đều cố chấp làm chuyện ngu ngốc đấy thôi!