Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực

Chương 86: Chuyển nhà



Mưa dần nhỏ lại, tôi bị giội từ đầu đến chân, cả người ướt như chuột lột.

Khi nô tài canh gác mở cổng cho tôi, trên mặt như bị co rút lại, trân trối nhìn tôi cả buổi không nói nên lời. Mãi đến khi tôi vén mái tóc ướt sũng lên, khàn giọng hỏi: "Ta có thể vào không?" Lúc này hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, run cầm cập lùi về sau mấy bước, mạnh mẽ xoay người vội vã chạy đi.

"Về, về rồi——Tiểu phúc tấn đã về rồi——" Tiếng hô gào hưng phấn đến run rẩy, trong nháy mắt truyền khắp cả phủ đệ.

Tôi thở dài, giẫm đôi giày đầy bùn nước, khó khăn bước qua cánh cổng, bất thình lình có một bóng đen ập đến từ phía đối diện, không nói lời nào, đột nhiên kéo tôi vào trong lòng.

Mũi đụng vào ngực người nọ, tôi đau đến cay xòe, ngẩng đầu lên nhìn, gương mặt góc cạnh rõ ràng trong trí nhớ, giờ phút này đã tái nhợt như một trang giấy trắng. Không đợi tôi nhìn kỹ, chàng bỗng dùng sức ôm chặt, tôi bị chàng siết đến sắp không thở nổi.

Chàng......đang run rẩy, tuy đã mạnh mẽ kìm nén, nhưng bắp thịt căng chặt dưới lớp áo mỏng vẫn cứ hơi run rẩy.

Tôi hít mũi, chua xót nói: "Em không phải muốn rời đi......"

Một câu chưa nói hết, chàng đột nhiên cúi đầu, đôi môi lạnh lẽo liều chết triền miên hôn tôi. Tôi nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ từ khóe chảy xuống.

"Ca Linh Trạch! Gọi người chuẩn bị nước ấm......làm việc nhanh lên!" Trong tiếng kêu gào, tôi bị Hoàng Thái Cực bế ngang lên.

Tôi mệt nhoài rã rời co lại trong lòng chàng, chàng căng thẳng ôm tôi chạy nhanh vào nhà. Trong lúc chạy mang theo sự hoảng loạn run rẩy khiến tôi choáng váng, xuyên qua khe hở nơi khuỷu tay chàng, tôi nhìn thấy một loạt bóng người đứng trong màn mưa tí tách.

Nga Nhĩ Hách vẻ mặt ghen tị, hận không thể bổ nhào vào để cắn xé tôi; Triết Triết cố sức duy trì sự bình tĩnh, nhưng vẻ mặt không khỏi có chút cứng đờ; cùng với......Cát Đái mặt mày tái nhợt, vui buồn lẫn lộn, xúc động lau nước mắt.

Tắm rửa xong, tôi thay bộ trường bào tơ tằm sạch sẽ, lặng lẽ ngồi trên tú đôn, để mặt Ca Linh Trạch dùng khăn giúp tôi lau tóc.

Thời điểm Hoàng Thái Cực vào phòng, ánh sáng ngoài cửa kéo dài bóng lưng chàng, chàng đứng tại cửa không nói năng gì, tôi cúi đầu nhìn cái bóng của chàng, ngây người ra.

Ca Linh Trạch thông minh lập tức rời đi, khi cánh cửa vang lên tiếng "Kẽo kẹt", lòng tôi lập tức nhảy dựng, mười ngón tay đặt trên đầu gối chậm rãi thu lại.

Cái bóng ấy đang di chuyển, từng bước đến gần, tim tôi như xoắn lại. Đỉnh đầu vang lên tiếng hít thở rất nhỏ, sau đó mái tóc dài trên vai nhẹ nhàng được vén lên, chàng cầm lược dịu dàng giúp tôi chải tóc.

Người tôi co lại nghiêng sang một bên nhưng bị chàng đưa tay đè lại vai, chàng lập tức quỳ gối ngồi xổm xuống, bốn mắt đột ngột nhìn nhau, tôi bỗng phát hiện thấy gương mặt ấy trở nên tiều tụy hốc hác, đôi mắt ứ viền đen, trong mắt đầy tơ máu.

"Đừng tranh thua nữa, được không?" Chàng vô lực thì thầm, "Chúng ta......tội gì phải cứ tra tấn lẫn nhau như thế?"

Hốc mắt tôi nóng lên, nghẹn ngào không lên tiếng.

Chàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi, si mê lưu luyến quan sát tôi, ánh mắt mơ màng như sương mù bao phủ: "Đừng rời xa ta! Nàng biết rõ ta không thể không có nàng......"

Tôi hít vào một hơi thật sâu.

Hoàng Thái Cực......một người có nội tâm kiêu ngạo như thế! Tôi vốn tưởng rằng chàng sẽ không nguyện ý cúi đầu trước tôi——Có những lúc tôi thấy mình rất hiểu chàng, lại có những lúc tôi cảm thấy thật ra mình không có cách nào chạm đến được nội tâm của chàng......chàng từng bước tiếp cận mục tiêu của mình, từng bước hướng về lý tưởng của bản thân, đây vốn là sự thật đã định, nhưng lại làm cho tôi bất đắc dĩ rơi vào nỗi bàng hoàng cùng bất an cực độ.

Người ta thường nói: Chẳng ai vô tình bằng đế vương!

Tôi sợ lắm......sợ sau cùng chàng sẽ thật sự ngày càng rời xa tôi.

"Có thể đồng ý với em một chuyện không?"

"Nàng nói đi."

Tôi chua xót nở nụ cười, dù hiện tại là thời khắc xúc động như vậy, chàng cũng tuyệt không bao giờ tùy tiện nhận lời theo kiểu "Vô luận nàng muốn gì, ta đều đồng ý với nàng.".

"Có thể......bỏ qua cho Đại Thiện lần này được không?"

Con ngươi chàng chợt lóe lên, tuy chỉ lướt qua trong giây lát, nhưng vẻ sắc bén lạnh thấu xương đó vẫn làm cho tôi phát run.

Vẻ mặt chàng phức tạp khó dò, sau khi trầm mặc rất lâu, ngay lúc tim tôi sắp trầm xuống, chàng bỗng khàn giọng mở miệng: "Được!"

Một chữ "Được" vô cùng đơn giản lại làm cho tôi như trút được gánh nặng, dường như đã buông xuống được tảng đá lớn trong lòng. Tôi nhịn không được rưng rưng mỉm cười, ngón tay thoáng động đậy, vật cứng trong lòng bàn tay nóng lên, tôi nắm đến các khớp xương phát đau.

Tôi đưa tay kéo lấy bàn tay phải của chàng, duỗi phẳng nó ra, sau đó nhẹ nhàng chậm rãi đặt cái vật nắm chặt trong bàn tay trái vào tay chàng.

Chàng cúi đầu thoáng nhìn qua, đột nhiên chấn động, mí mắt nhanh chóng nâng lên, sắc mặt lộ ra vẻ sửng sốt. Tôi mỉm cười, hai tay kéo căng chuỗi hạt bích tỉ ấy, dùng hết sức kéo sang hai bên, chỉ nghe thấy một tiếng vang, sợi tơ của chuỗi hạt đã bị đứt đoạn, châu ngọc xanh biếc văng tứ tung trên mặt đất.

Chàng bình tĩnh quan sát tôi, ánh mắt thâm thúy sáng ngời, trông rất đẹp mắt, phảng phất như có một bầu trời tinh tú trong đêm đen đã sa vào đôi mắt ấy, huyễn hoặc đến kẻ khác mê say.

Nhẹ nhàng ôm lấy chàng, tôi tựa lên đầu vai chàng, khẽ thì thầm: "Em là của chàng, chỉ là của chàng......"

Tại một chữ sau cùng, khi chàng cúi đầu xuống cuồng nhiệt hôn tôi, chốc lát hóa thành tiếng nỉ non.

Tháng bảy, Minh Vạn Lịch đế băng hà, trưởng tử Chu Thường Lạc sau hai mươi chín ngày đăng cơ, vì ăn hồng hoàn mà đi đời nhà ma. Hai tháng sau, Thiên Khải đế Chu Do Hiệu ngồi lên long ỷ tại Kim Loan điện trong Tử Cấm Thành.

Tháng mười, Đại Kim quốc dời đô đến Giới Phiên thành.

Trong mấy ngày chuyển từ Hách Đồ A Lạp thành đến phủ bối lặc mới, dù rằng trong phủ có gần trăm nô tài để sai bảo, nhưng cả nhà vẫn cứ đảo qua đảo lại đến người ngã ngựa đổ.

Rương hòm của tôi là nhiều nhất, trừ của bản thân tôi ra thì đồ dùng hằng ngày của Hoàng Thái Cực hầu hết đều ở trong phòng tôi, nên khi chuyển nhà, chẳng khác nào tôi chuyển cả đồ trong phòng chàng.

Tôi bận rộn ở nhà, còn cái người đứng đầu nhà này, trước khi chuyển đã cùng với Nỗ Nhĩ Cáp Xích và đám bối lặc đi đến Giới Phiên thành rồi, chẳng ngó ngàng gì đến đám nữ quyến ở nhà lộn xộn cả lên.

Cát Đái bụng mang dạ chửa, đi lại không tiện, thân mình còn lo chưa xong, mà Nga Nhĩ Hách là một chủ nhân ngoài việc hay kêu gào ra, thì chỉ biết ăn chứ không biết làm, cả ngày chỉ nghe thấy tiếng nàng quát nạt nô bộc trong vườn. Cát Đái có lòng muốn để tôi lo liệu, nhưng trước khi nàng kịp mở miệng tôi đã viện cớ nói mình thân phận thấp kém, không thể thuyết phục được bọn họ, hoàn toàn đùn đẩy hết thẩy.

Tôi lười đi quan tâm bọn họ lăn qua lăn lại như thế nào, chỉ lo quản cái ổ thỏ của mình......dưới tình trạng không hề được quản lý trật tự như thế, chủ tử trong phủ Tứ bối lặc đều phải tự mình chiến đấu, bên dưới, đám nô tài loạn đến gà bay chó sủa, làm việc rối tung hết cả lên.

Tôi mặc định nghĩ thân ai nấy lo, xem mọi chuyện không liên quan đến mình, chỉ đứng ở ngoài xem kịch vui, thậm chí tâm tình có chút vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Mất công sức cả ngày trời ở trong phòng để soạn và lấy những thứ mình cần, tất cả những thứ cần chuyển đều đã chuẩn bị xong, thời gian còn thừa đang dự định sẽ luyện lại đao pháp đã có chút lạ tay, bỗng đại nha đầu của Cát Đái chạy đến, nói là Đại phúc tấn vì mệt nhọc nên đã động thai, đại phu yêu cầu nàng nghỉ ngơi, không thể làm việc vất vả, việc nhà đã nhờ Triết Triết để ý một phần, cầu xin tôi đến nhà lớn giúp thêm một tay.

Việc trông nom nhà cửa mấy năm nay Hoàng Thái Cực đều ủy nhiệm cho Cát Đái, Cát Đái không dám chậm trễ, mọi chuyện cũng không nhờ người khác mà tự mình làm. Gia nghiệp của Hoàng Thái Cực càng ngày càng lớn, số nô lệ cũng ngày một nhiều, đất đai thôn trang, tiền trong sổ sách cũng nhiều gấp mấy lần trước kia. Cát Đái quản lý việc nhà vô cùng gọn gàng, tài chính và nội vụ đều làm không tồi. Lúc này đột nhiên cần đến Triết Triết, tuy mọi chuyện đều có nguyên nhân, nhưng rốt cuộc vẫn không yên lòng buông tay ủy quyền cho nàng ta.

Tâm tư của Cát Đái tôi hiểu, cho đến giờ dù tôi là con sâu gạo chỉ biết há miệng chờ sung, nhưng chuyện liên quan đến gia nghiệp của Hoàng Thái Cực, trước đây tôi có lười nhác đến mức nào, cũng sẽ không thật sự nhẫn tâm mà buông tay không quản. Nàng cũng không phải muốn tôi giúp gì, chỉ bảo tôi ngày ngày đến ngồi ở minh gian, dán mắt vào mấy khoản tiền thu chi hằng ngày, về việc thu xếp nhân công đều do Triết Triết đi lo liệu.

Nói trắng ra đó là, tôi quản về tài vụ, Triết Triết quản về nhân sự, còn Cát Đái làm CEO ẩn sau màn.

Mấy ngày này tôi ngoảnh mặt làm thinh, mới phát hiện Triết Triết là một người rất có năng lực lãnh đạo, hơn nữa tư duy cực kỳ tốt, ở hiện đại nàng tuyệt đối là một quản lý thuộc thành phần tri thức cấp cao——Cơ hội lần này với nàng mà nói hiếm có biết bao, trong nhà nàng là một người không được sủng ái nhất, nếu có thể mượn cơ hội lần này để phơi ra năng lực làm việc của bản thân, có lẽ sẽ có một phen chuyển biến tốt.

Mặc dù tôi không thích nàng, nhưng vẫn không thể không bội phục vẻ bình tĩnh cơ trí của nàng, đối mặt với hàng trăm nô tài trong nhà, nàng phân giao công việc đều vô cùng rành mạch phân minh. Từng việc một, từng chuyện một đều được xử lý vô cùng dứt khoát và chỉnh tề, tuyệt đối không chậm trễ dài dòng.

Tôi ngồi trên ghế suốt hai ngày, tận mắt chứng kiến nàng quản lý chuyện nhà loạn như ma, thật sự rất cẩn thận, trật tự rõ ràng, tư duy nhanh nhẹn khiến người khác không thể không nhìn bằng đôi mắt khác, cực kỳ bội phục.

Sau hai ngày thờ ơ, tôi lại lần nữa đánh giá kỹ nàng, bề ngoài nhàn tĩnh đoan trang, vị cách cách trẻ tuổi đến từ Mông Cổ Khoa Nhĩ Thấm này, rốt cuộc còn có bao nhiêu tiềm lực có thể khai thác đây? Thậm chí đôi khi trong đầu tôi bật ra một ý nghĩ kỳ quái, nếu Triết Triết không phải thê tử của Hoàng Thái Cực, có phải lòng tôi liệu có còn mang khúc mắc đối với này giống bây giờ? Có lẽ......tôi và nàng có thể trở thành bạn bè với nhau.

Công đoạn chuyển nhà tốn thời gian, tốn tiền của cho đến ngày chính thức xuất phát ấy, cả một sóng người Hách Đồ A Lạp bắt đầu khởi động. Đoàn xe của các thành viên trong gia đình quý tộc sẽ đi trước, người lao động sẽ đi sau cùng.

Hàng trên cùng nhất là lá cờ của Chính Hoàng kỳ, mui xe vàng, lá cờ tung bay, chỉ nhìn vào nghi trượng đi theo cũng khiến kẻ khác phải líu lưỡi——Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nữ quyến trong nhà Hãn vương ra ngoài, quả nhiên sau khi dựng nước, sự phô trương và khí thế đã bỏ xa khi vẫn còn là bộ lạc Kiến Châu.

Hàng của chúng tôi thuộc Chính Bạch kỳ, phía sau Lưỡng Hoàng kỳ là Lưỡng Hồng kỳ của Đại bối lặc, sau đó là Tương Lam kỳ của Nhị bối lặc, Chính Lam kỳ của Tam bối lặc......Tương Bạch kỳ của Thập nhị a ca đi sau hàng ngũ của chúng tôi.

"Ô Cát Hắc* ngạch niết, chúng ta chuyển sang nhà mới, a mã và ngạch niết có đi cùng không? Sau này con còn có thể gặp họ không?" Lan Khoát Nhĩ bám hai tay lên khung cửa xe, quay đầu lại nhỏ giọng hỏi tôi.

*Nghĩa là "nuôi", theo như trên là "mẹ nuôi".

Tôi sờ trán con bé, cười nói: "Cùng đi mà......sau này con vẫn có thể gặp lại họ."

"Thật là tốt quá đi!" Con bé hoan hô nhảy nhót, cười khúc khích nhích sang ôm cổ tôi, "Nhưng con vẫn thích ở cùng Ô Cát Hắc ngạch niết nhất......" Tiểu nha đầu này có cái miệng vô cùng ngọt, liên tục chọc tôi cười không khép miệng được.

Dọc đường có con bé bầu bạn, trái lại đỡ phải cô quạnh. Mấy ngày sau đến nhà mới thì phát hiện thấy nơi ở sắp tới được chọn không tồi chút nào. So với tòa trạch viện trước đó ở Hách Đồ A Lạp thì kiên cố hơn gấp hai lần, đồng thời điều này cũng cho thấy một khía cạnh khác, đó là địa vị của Hoàng Thái Cực trong lòng Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã ngày một nâng cao.

Sau khi cùng Triết Triết lần nữa hoàn thành nốt mấy việc vụn vặt, rốt cuộc Hoàng Thái Cực đã đầy phong trần mỏi mệt trở về nhà mới.

Vừa nhìn thấy mặt tôi, chàng lập tức kích động kéo tôi thẳng về phòng. Tàng thư trong phòng vẫn chưa hoàn toàn chất lên giá, xếp chồng thành đống để tán loạn.

"Hoàng đế Đại Minh đã bãi chức Hùng Đình Bật......Du Nhiên, nàng nói không sai chút nào, tân đế Đại Minh lần này ngu ngốc, vô năng. Hắn lại có thể cách chức Liêu Đông Kinh Lược sứ của Hùng Đình Bật, để Viên Ưng Thái thế chức, có thể thấy tên hoàng đế trẻ tuổi ấy thật không có mắt nhìn người."

À, Thiên Khải đế......

Tôi trầm mặc không nói gì.

Minh Hi Tông Chu Do Giáo, vị hoàng đế mù chữ không yêu giang sơn, lại thích làm thợ mộc nổi danh trong lịch sử, dùng những từ "ngu ngốc vô năng" để hình dung hắn đã là dễ nghe rồi, thật ra nói hắn "hại nước hại dân" cũng không ngoa chút nào. Tiểu hoàng đế ấy mù quáng tin lời tên hoạn quan Ngụy Trung Hiền, cuối cùng khiến Đại Minh rơi vào chướng khí mịt mù, tiếng oán than của dân chúng dậy cả đất trời, sau cùng trực tiếp dẫn đến cuộc khởi nghĩa nông dân của Lý Tự Thành......

"Đang nghĩ gì vậy?"

"À......không." Tôi đột nhiên tỉnh lại, cắn môi dưới mỉm cười, "Không nghĩ gì hết......"

Đối với lịch sử khai quốc cùng gây dựng cơ đồ của Quan ngoại Đại Thanh thì tôi đây thật sự biết rất ít, trừ mấy cái tên còn nhớ rõ ra, về cơ bản là đều trống rỗng. Thật ra cuối thời Minh có một số sự kiện lịch sử nổi tiếng, từng học qua trong sách giáo khoa trung học, tuy trí nhớ tôi không tốt lắm nhưng ít nhiều cũng vẫn nhớ một tí. Chỉ là......nhớ thì nhớ, mấy chuyện lịch sử này không tiện đề cập quá kỹ trước mặt Hoàng Thái Cực.

Chàng rất thông minh, cũng rất nhạy bén, nếu không cẩn thận lắm mồm tiết lộ một số chuyện không nên, chỉ sợ chàng sẽ gặng hỏi tôi một cách triệt để từ trong ra ngoài.

Cũng giống như lần trước lỡ miệng nhắc đến Liêu Đông Kinh lược sứ Hùng Đình Bật——Tôi chỉ biết Hùng Đình Bật là một người biết đánh giặc——Đáng thương thay tôi còn biết một cái tên nữa, việc này phải vái lạy tạ ơn cuốn tiểu thuyết võ hiệp《Bích Huyết Kiếm》ấy. Trong lời cuối cuốn sách, tác giả Kim Dung từng đề cập đến Viên Sùng Hoán, tuy thời gian qua lâu lắm rồi, hiện tại tôi không còn nhớ rõ nữa, nhưng có hai cái tên của hai người lại khắc sâu trong đầu tôi.

Một là Hùng Đình Bật, hai chính là Viên Sùng Hoán.

Phút chốc tôi nhớ đến một chuyện, vội ngẩng đầu nhìn thẳng chàng.

"Sao vậy?" Chàng tiện tay rút ra một tấm bản đồ da dê, vừa mở vừa không chút để ý hỏi.

"Chúng ta đã thống nhất với nhau, chàng đưa em theo cùng nhé!"

"Cái gì?"

"Không được giả bộ!" Tay phải tôi nhẹ đè lên tấm da dê, liếc chàng rồi mỉm cười đầy ẩn ý, "Hùng Đình Bật không còn ở đó, các người sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này? Chàng đi đâu em cũng đi đó, cho dù là Thẩm Dương cũng không ngoại lệ."

Chàng kinh ngạc nhìn tôi, qua một hồi lâu, đáy mắt hiện lên ý cười: "Quả nhiên không gạt được nàng." Nói xong cánh tay kéo tôi ôm vào lòng.

Tôi tựa trên lồng ngực chàng, hai người rất lâu không nói lời nào, qua một lúc sau, cánh tay ôm tôi của Hoàng Thái Cực trở nên căng chặt: "Còn một chuyện nữa, ta đã cân nhắc rất nhiều lần, cảm thấy hay là nên nói với nàng một tiếng."

"Chuyện gì thế?" Tôi nghe ra sự thận trọng trong lời chàng, không khỏi nở nụ cười.

"Muội muội của nàng......"

Lòng tôi cả kinh, dù tôi không hay rời khỏi nhà, nhưng trước đó trong lúc vô ý tôi đã dò xét ra bí mật tư thông của Tế Lan với Nhạc Thác, ngày thường cũng từng nhiều lần nghe ngóng, bên ngoài chỉ truyền rằng Nhạc Thác không chịu đựng được sự ngược đãi của a mã và mẹ kế, dự định trốn sang Minh quốc tìm chỗ dựa, kết quả sự việc bại lộ. Sau khi biết được, Nỗ Nhĩ Cáp Xích lập tức chất vấn Đại Thiện, Đại Thiện bảo vệ thê tử, chỉ chứng con trai đã có hành vi mất kiểm điểm, nhưng Nỗ Nhĩ Cáp Xích không tin......

Chuyện nhà lần này đã gây nên ồn ào, trái lại thu hút rất nhiều người xem náo nhiệt.

"Tế Lan nàng ta cũng có lỗi, hy vọng bị giáo huấn lần này, về sau có thể sống hòa thuận với Đại bối lặc......"

"Đã không còn về sau, nàng ta chết rồi."

Cả người tôi cứng đờ, kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoàng Thái Cực.

"Sao lại như thế?"

"Nàng tuyệt đối không ngờ rằng, là Nhị ca tự mình ra tay. Hãn a mã tin chắc rằng Nhạc Thái vô tội, bắt Nhị ca cho ông một công đạo, cho nên......" Chàng cười lạnh, "Huynh ấy thật sự đã ra tay được."

Tôi bỗng run lên.

"Sau này nàng còn có thể cầu xin ta tha cho huynh ấy? Nếu sau này ta chết trong tay huynh ấy......"

"Nói bậy!"

Tôi bắt đầu vùng vẫy, chàng vẫn siết chặt lấy tôi, ôn nhu dỗ dành: "Thôi được, thôi được, ta không nói huynh ấy nữa. Tế Lan là muội muội của Đông Ca, còn nàng là Bộ Du Nhiên, Diệp Hách đã vong rồi, bất luận là Đại Thiện hay Tế Lan, đều đã không còn liên quan tới chúng ta nữa. Du Nhiên, ta sẽ đối xử tốt với nàng. Những uất ức mà nàng chịu, sau này ta đều sẽ bù đắp cho nàng. Nàng chính là thê tử của ta, thê tử độc nhất vô nhị của Hoàng Thái Cực ta......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.