Chỉ mới vài tháng ngắn ngủi, Mạnh Cổ Tỷ Tỷ đã bị bệnh tật dày vò đến không ra hình người, nàng ăn rất ít, trên cơ bản chỉ có thể uống chút thức ăn lỏng gì đó, chỉ cần ăn vào chút thịt mặn là lại nôn mửa.
Nàng chẳng hề ho khan, cũng không phát sốt, chỉ là toàn thân vô lực, ngay cả nói chuyện nàng cũng phải nói chậm lại, âm thanh nhỏ nhẹ, hoàn toàn không có sức lực.
Giữa hè, hai tay nàng gầy gò lạnh lẽo như nước giếng.
"Đã uống thuốc chưa?" Tôi ôn nhu hỏi.
"Vừa mới ăn, nhưng lại nôn ra phân nửa......." Hải Chân bên cạnh bất lực trả lời, "Đại phu kê thuốc cũng quá khó uống, hiện tại mỗi ngày cách cách uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm."
Mạnh Cổ Tỷ Tỷ nằm trên giường mỉm cười, tuy nói sắc mặt tái nhợt, xương gò má vì gầy yếu mà gồ lên, hốc mắt trũng sâu, nhưng trong con ngươi đen sẫm kia lại lộ ra vẻ cực kỳ sâu sắc, vẻ thanh nhu uyển chuyển chỉ có trên người nàng toát ra.
"Cô cô, mấy ngày trước toàn bộ hoa sen đều đã nở, ta đã sai người hái đến mấy đóa......" Tôi ý bảo Cát Đái bê bình hoa sen đến trước giường, "Đặt ở trong phòng, xem như là trong lành."
Mạnh Cổ Tỷ Tỷ nhìn thấy, mỉm cười: "Thật là......đã phiền Đông Ca phí tâm rồi."
"Cô cô sao lại nói vậy." Nghe thấy hơi thở mong manh của nàng, lòng tôi không khỏi đau xót.
Mạnh Cổ Tỷ Tỷ xem như là người thân duy nhất của Đông Ca thật lòng yêu thương tôi, cho tôi cảm giác rất giống với viện trưởng Viện phúc lợi kia, thấy nàng bị bệnh yếu ớt như vậy, tôi thật không chịu nổi.
"Hoàng Thái Cực đâu?" Mạnh Cổ Tỷ Tỷ yếu ớt hỏi.
Mặt tôi hơi nóng lên, không hé răng. Vẫn là Cát Đái bên cạnh lanh lợi lập tức trả lời: "Bẩm phúc tấn, bát gia vừa mới dậy, lúc này đang dùng bữa sáng......"
Mạnh Cổ Tỷ Tỷ mỉm cười nhìn tôi: "Nha đầu ngươi dạy dỗ quả nhiên ai cũng lanh lợi, nhưng......Hoàng Thái Cực còn nhỏ, ta sợ hắn phúc bạc, gánh không nổi cái danh gia này, về sau nhớ là hãy cứ gọi hắn bát a ca được rồi......"
Nhỏ? Không còn nhỏ đâu!
Lòng tôi thầm nói một câu, nhớ đến vừa rồi bị hắn trêu chọc, trong lòng lại không được tự nhiên. Đang muốn phản bác vài câu, chợt nghe ma ma ngoài cửa cao giọng hô: "Bát a ca đến!"
Sau màn cửa vang lên tiếng lạch tạch, tôi không tự chủ mà đứng lên.
"Nhi tử thỉnh an ngạch niết!" Hoàng Thái Cực tinh thần phấn chấn hành lễ.
Mạnh Cổ Tỷ Tỷ mỉm cười, từ trên giường gắng gượng giơ tay lên: "Mau đứng lên đi." Liếc thấy tôi đang khờ dại đứng bên giường, liền kỳ quái hỏi, "Có chuyện gì vậy Đông Ca?"
"A......không, không, không có gì......" Tôi hoang mang vội vàng ngồi xuống, lại nghe thấy phía sau có tiếng phì cười.
Hoàng Thái Cực kề sát đến sau tôi, ghé vào tai tôi nói: "Biểu tỷ, tỷ vì sao không giúp ta thay quần mà đã đi rồi?"
Tôi hơi hít thở, hắn sao lại không có chút ý tứ nào mà nói mấy câu đó ở đây?
Nhịn không được quay đầu hung hăn trừng hắn.
Hắn cười lên xấu xa, sau đó bày ra loại biểu tình hồn nhiên đầy đau khổ cùng bất mãn: "Nha đầu này tay chân vụng về......" Hắn từ phía sau ôm lấy tay tôi, "Ta vẫn thích biểu tỷ mặc quần áo cho ta nhất......"
Ôi! Ôi! Ôi!
Tôi suýt chút nữa từ trên ghế con cắm đầu xuống đất! Hắn thật là biết giả ngu! Trước mặt ngạch niết mình mà lại dám trắng trợn tính toán với tôi như thế!
Tôi xoay người lại, vươn hai tay mạnh mẽ nựng mặt hắn, kéo hai khóe miệng bụ bẫm của hắn hướng sang hai bên. Hắn thều thào mở miệng kêu to, khoa tay múa chân: "Ngạch niết! Ngạch niết! Biểu tỷ ức hiếp con......"
Hải Chân che miệng cúi đầu khúc khích cười trộm, Cát Đái cũng ngượng ngùng quay mặt đi, nhưng bả vai lại đang run nhè nhẹ.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Mạnh Cổ Tỷ Tỷ hiện lên một ý cười hòa nhã: "Nhìn tình cảm giữa hai tỷ đệ thân thiết như vậy, khiến ta rất vui mừng." Nàng đưa tay run rẩy kéo lấy góc áo tôi, tôi sửng sốt, buông Hoàng Thái Cực, cúi người xuống.
"Cô cô?"
"Về sau......bát a ca nhờ vào ngươi rồi......"
Nội tâm tôi rung động, khuôn mặt yếu ớt tối tăm của nàng bị che phủ bởi một vẻ suy đồi mờ mịt, sâu trong đôi mắt đầy u ám lộ ra vẻ chờ mong.
"Ngạch niết." Hoàng Thái Cực cầm lấy tay phải nàng.
Mạnh Cổ Tỷ Tỷ gượng gạo giãy ra, mạnh mẽ giơ lên, tay trái run rẩy giơ về phía tôi, tôi sợ hãi, vội đưa tay chủ động nắm lấy tay nàng.
"Đông Ca! Đông Ca......" Miệng nàng run run, nước mắt từ trong khóe không chút tiếng động chảy xuống, "Người thân của ta......người thân của ta......" Nàng nói hai tiếng, thân mình nhanh chóng run rẩy, bỗng nhiên trong cổ họng phát ra một tiếng, cuối cùng từ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Máu bắn tung tóe từng chấm nhỏ lên mặt tôi, nóng nóng......
Tay Mạnh Cổ Tỷ Tỷ buông lỏng, khuôn mặt trắng bệch kia cách tôi chừng nửa thước, nhưng tôi chỉ có thể mang nhiên vô thố [kinh ngạc đến ngây người] nhìn hai mắt nàng khẽ đảo, cổ cứng ngắc ngửa về sau.
"A!" Hoàng Thái Cực kêu lên một tiếng đau đớn, tay phải hắn cầm lấy cổ tay phải của Mạnh Cổ Tỷ Tỷ, tay trái nhanh chóng nhét vào sau đầu nàng. Cuối cùng đầu của Mạnh Cổ Tỷ Tỷ cũng vừng vàng ngã vào tay hắn, nhưng khuỷu tay hắn lại bị đập thật mạnh vào gối kê đầu cứng rắn.
"Cô......cô cô——-" Tôi thét chói tai, nhìn thấy trên vạt áo tuyết trắng của nàng dính đầy vết máu đỏ tươi, tim như bị đao cắt, lã chã rơi lệ.
"Ngạch niết! Ngạch niết......" Sắc mặt Hoàng Thái Cực trắng bệch, trán nổi đầy gân xanh dữ dội, "Truyền đại phu——Truyền đại phu——"
Hai chân Hải Chân run rẩy mềm nhũn, cuối cùng tê liệt ngã xuống, chết ngất đi, cuối cùng vẫn là Cát Đái lảo đảo chạy ra ngoài.
Trong chốc lát hai gã đại phu vội vàng đi đến, tình cảnh đầy hỗn loạn.
Chẩn đoán, xem xét, châm cứu......sau một phen hoảng loạn căng thẳng, Mạnh Cổ Tỷ Tỷ mới bật ra một tiếng rên rỉ, hô hấp dần trở nên vững vàng.
Lúc này tôi mới nhẹ nhàng thở ra, lại phát hiện tay mình không biết từ khi nào đã đang gắt gao nắm chặt tay Hoàng Thái Cực. Mười ngón tay lần lượt xen vào nhau, tay tôi lẫn tay hắn ướt sũng mồ hôi.
"Không sao rồi!" Tôi ôm lấy thân thể đang cứng đờ căng thẳng của hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, "Không sao rồi......nàng ấy không sao rồi......" Nói đi nói lại, không giống như đang an ủi hắn, mà là giống như đang an ủi chính mình.
"Ngạch......ngạch niết......ngạch niết......" Mạnh Cổ Tỷ Tỷ hai mắt vẫn nhắm chặt, lông mi run rẩy, môi trắng bệch run run liên tục nói nhỏ.
Lòng tôi đau đến cực điểm, nắm lại bàn tay gầy khô của nàng, quỳ rạp dưới giường nàng: "Người muốn gì? Người muốn gì?"
"Ngạch niết......ngạch niết......" Nước mắt lặng lẽ từ khóe mắt không ngừng chảy xuống, "Con muốn......về nhà......ngạch niết......đưa con......về nhà......"
Hoàng Thái Cực ghé trước nàng, bi ai gọi: "Ngạch niết! Người tỉnh đi! Người mở mắt nhìn nhi tử này!"
Lòng tôi co rút từng trận đau đớn, tôi nghẹt thở nói không nên lời, hơn nửa ngày, tôi cắn răng, kiên định nói: "Ta đưa người về nhà! Ta đưa người đi tìm ngạch niết!"
Đại phu bên cạnh cuống cuồng nói: "Cách cách chớ lỗ mãng! Thân thể phúc tấn suy yếu, tuyệt không thích hợp để di chuyển, càng không thể đi xa!"
Tôi cắn môi, nhìn Mạnh Cổ Tỷ Tỷ đang hôn mê không ngừng thống khổ nói mê, tâm loạn như ma.
"Được! Để ta đi tìm cách!" Tôi dốc hết quyết tâm, mạnh mẽ dậm chân, xoay người bước đi.
Mới vừa ra khỏi cửa, phía sau có người xông lên giữ chặt cánh tay tôi, đột nhiên quay đầu lại, chính là Hoàng Thái Cực.
"Nàng muốn đi đâu?"
Tôi bình tĩnh nhìn hắn: "Ta còn có thể đi đâu?"
"Đừng đi......" Trong mắt hắn có đau, là một loại đau đớn bi thương, bất lực bi thống.
Tôi mỉm cười nuốt xuống đau khổ, chua chát nói: "Trừ cái này ra, thì còn có thể đi đâu để tìm cách tốt nhất đây?"
"Đông Ca......"
"Đây là tâm nguyện của ngạch niết ngươi, cũng có thể......là tâm nguyện cuối cùng của nàng."
Tay nắm chặt tay tôi đang run lên, tôi nhẹ nhàng đẩy ra, hắn gục đầu xuống, ảm đạm đau thương: "Nàng cũng biết, nàng sẽ phải vì điều này mà trả giá ra sao? Nàng cũng biết......a mã đã chờ nàng mở miệng cầu xin ông bao nhiêu năm? Nàng cũng biết......"
"Ta biết." Bi thương đến cực điểm, tôi vẫn có thể thản nhiên cười, cuối cùng tôi dùng sức ôm cơ thể gầy yếu của hắn, sau đó buông ra, "Ta đều biết cả......không sao, ta không quan tâm, vì cô cô, cái gì ta cũng có thể không cần."
Mạnh Cổ Tỷ Tỷ đối với tôi như người nhà, tôi không thể thờ ơ ngồi yên, không thể nhìn nàng ôm hận mà chết.
Nàng rất nhớ nhà! Nàng rời nhà đã mười lăm năm, nữ nhân đáng thương chưa từng gặp lại người thân mình, nên nàng nhớ ngạch niết nàng đến thế! Người thân của nàng!
Loại tình cảm nhớ nhà này của nàng tôi hiểu chứ! Nỗi nhớ cố hương khắc cốt ghi tâm này, sao tôi không có được?
Có lẽ tâm nguyện của tôi sẽ là vô vọng chẳng thành, nhưng ít ra......ít ra tôi có thể giúp nàng!
Tôi có thể giúp nàng!
Cho dù, nó có phải trả giá vô cùng đắc khiến tôi một đời thống khổ! Nhưng tôi không hề tiếc!