Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 134: Sư thúc thật dũng mãnh



Những vu binh đó, đều là do Quỷ Đồng Tử đoạt được trong Đồng Lô cốc, vượt xa vu binh bình thường, mặc dù lấy Cửu chuyển nguyên công của Diệp Húc, cũng không dám ngạnh kháng.

Lúc này tám kiện vu binh đồng loạt đánh tới, Diệp Húc lập tức quát lên một tiếng, huy tay áo khởi Uyên ương long phượng đỉnh, trực tiếp đón lấu, tám kiện vu binh kia ầm ầm nhảy vào trong đỉnh, đánh bay đại đỉnh này đi vài trăm thước, gần như lao ra khỏi Đồng Lô cốc!

Diệp Húc tâm niệm vừa động, ngọc lâu đuổi theo Uyên ương long phượng đỉnh, trực tiếp áp chế, lập tức đem tòa đại đỉnh cùng với cả tám kiện vu binh kia, tất cả thu vào trong ngọc lâu!

Quỷ Đồng Tử núp trong chỗ tối căn bản không có ngờ tới, kinh ngạc không hiểu, một trận thịt đau. Hắn chưa kịp phản ứng lại, tám kiện vu binh đã thay chủ, tất cả biến thành vật trong tay đối phương.

Diệp Húc mở miệng quát lớn, đi về phía trước một bước, một bước này liền đi được ba mươi thước, nguyên công vận chuyển, thân thể khô gầy như cây trúc, năm ngón tay mở ra, bàn tay to như khay đan, nhập vào trong đám thi, đánh thẳng!

Hắn nâng chưởng hạ xuống, phủ lên đỉnh đầu một tên thi binh, chỉ thấy thi binh kia không ngờ bị một chưởng này của hắn ép cho xương cốt vỡ nát thành một đống, thậm chí mặt đất đều bị đánh ra một cái chưởng ấn rộng gần hai mét!

Bảy cụ thi binh còn lại đột nhiên bùng lên, đều tự sử xuất vu pháp, rắc một tiếng liền đánh nát lồng nguyên khí của hắn, đánh thật mạnh lên lưng hắn!

Diệp Húc như không cảm thấy, xoay người quát lớn, hai tay hóa giao, biến thành giao long trảo, dùng sức xé một cái, liền xé một cụ thi binh thành hai nửa.

Hắn nhấc chân quét ngang, lại một khối thi binh nữa bị hắn quét thành hai đoạn, dựng chưởng đánh xuống, nguyên khí như kiếm chém xuống, đem một khối thi binh xông lên bị bổ từ đỉnh đầu xuống tới lòng bàn chân!

Nếu nói đám thi binh này là đàn sói, như vậy hắn chính là man long, rồng nhập bầy sói, đại khai sát giới, trong chốc lát, liền giết sạch tám cụ thi binh này, lưu lại thi thể đầy đất!

"Sư thúc thật dũng mãnh!" Trong đôi mắt hai cô gái tinh thái liên liên, cười giòn giã nói.

Diệp Húc đứng thẳng, đi đến sáu cụ thi binh còn lại, cười dài nói: "Quỷ Đồng Tử, làm gì mà ẩn ẩn nấp nấp thế, hay là ngươi bộ dạng quá xấu, không dám gặp người? Để ta nhìn xem, đâu là chân thân của ngươi!"

Hắn đứng lại giữa không trung, tế xuất Đao nguyệt đại trận, kết hai mươi bốn thanh loan đao thành một hình cầu thật lớn, bất luận là sáu cụ thi binh hay đám người Ân Nguyệt Nhi, đều bao lại trong đó!

Lần này ngay cả hai vị cô nương Ân Nguyệt Nhi cũng sợ tới mức thất sắc, Diệp Húc ra tay tàn nhẫn, dường như cả các cô cũng muốn trừ bỏ, một kẻ lạt thủ tồi hoa!

Hai cô gái áo đỏ vội vàng tế khởi dị thú, yêu thú các nàng tế khởi là hai con Hổ văn đại mãng dài gần mười thước, tu luyện thành yêu, cùng cấp với vu sĩ Dung Nguyên kỳ.

Hai con đại mãng này thực lực cực kỳ mạnh, thân thể cuộn tròn lại, đem hai cô gái hộ ở bên trong.

Xuy! Xuy! Xuy!

Hai người chỉ thấy vô số ánh đao thoáng hiện bên ngoài, gần như trong nháy mắt chặt hết đầu của sáu cụ thi binh kia, thi thể đồng loạt ngã xuống!

"Họ Diệp, ngươi không giết được ta!" Đột nhiên một thi thể không đầu nhảy lên, nhanh chân lao đi, cỗ thi thể này đã không có đầu, vậy mà vẫn mở miệng nói chuyện được, âm trầm quỷ dị.

"Giả thần giả quỷ!"

Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, đi nhanh đuổi theo, Đao nguyệt đại trận lại tế khởi, chụp xuống thi thể không đầu kia, mặc kệ Quỷ Đồng Tử có quỷ dị bao nhiêu, hắn cũng phải diệt cỏ tận gốc!

Đao nguyệt đại trận chưa hạ xuống, liền thấy bụng thi thể không đầu kia đột nhiên vỡ ra, một thằng bé cao hai thước chui ra, một luồng hắc khí sinh ra dưới chân, nâng nó lên chạy như lao đi, quay đầu lại cười khanh khách nói: "Họ Diệp, lần này coi như Quỷ Đồng Tử ta gặp hạn, lần sau sẽ tìm ngươi tính sổ!" Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Thằng nhóc này thân thể tuy nhỏ, nhưng khuôn mặt lại cực kỳ già, giống như da quýt phơi nắng, nhiều nếp nhăn làm tai mũi miệng xoắn lại một chỗ, xấu xí không nói nổi.

"Không có lần sau đâu!"

Trong đan điền của Diệp Húc, một đám giao long ùn ùn chui ra, bay nhanh đến gần Quỷ Đồng Tử, đàn giao long loạn vũ trên không, bao vây Quỷ Đồng Tử lại, tùy ý xông tới!

Sau một lúc lâu, trong đàn giao long đó đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm, một cái đầu bay lên không trung, lập tức bị một con ác giao niết cho vỡ nát!

Diệp Húc phất tay thu hồi tất cả những thứ có trong ngọc lâu của Quỷ Đồng Tử, cười lạnh nói: "Ta nói phải lưu ngươi lại, tuyệt đối sẽ không để ngươi chạy!"

Hai người Ân Nguyệt Nhi liếc nhau, vội vàng tự thu yêu thú lại, lòng còn sợ hãi: "Diệp sư thúc, thật sự quá mạnh, nhưng nam tử như vậy, là phu quân có thể phó thác…"

Khuôn mặt hai người đột nhiên đỏ ửng lên, cùng nhổ một cái, hai người là chị em song sinh, tâm ý tương thông, lập tức biết được tâm tư của đối phương.

"Hai người các ngươi, ai mới là Ân Nguyệt Nhi?" Diệp Húc đi đến trước mặt hai người, quan sát từ trên xuống dưới, hai cô gái này mắt sáng răng trắng, bộ dạng gần như giống nhau như đúc, trắng nõn xinh đẹp, thậm chí cả quần áo cũng cùng kiểu dáng, chỉ có má lúm đồng tiền là khác vị trí thôi. Tuy nhiên Diệp Húc cũng không nhớ rõ Ân Nguyệt Nhi có má lúm bên phải hay bên trái, chỉ phải mở miệng hỏi.

"Sư thúc người nhanh như vậy đã quên người ta rồi, người ta lúc trước còn bảo người ôm chặt một chút đó…" Cô gái có má lúm đồng tiền bên trái mở miệng, có chút u oán nói.

Diệp Húc xấu hổ, cô gái này miệng thẳng, hoàn toàn không có tâm cơ, nghĩ gì đều nói hết ra, cũng không sợ người khác hiểu lầm.

Cô gái kia tên là Ân Tuyết Nhi, cũng giống Ân Nguyệt Nhi, tâm tư đơn thuần, chớp chớp mắt, suy nghĩ đều viết hết trên mặt, khâm phục vạn phần nói: "Sư thúc, người thật khỏe mạnh, làm cho người ta nhìn mà tim đập loạn lên…"

"Đâu có đâu có."

Diệp Húc khiêm tốn vài câu, nói: "Con bạch hạc của các ngươi sao không mang đến?"

Ân Nguyệt Nhi cẩn thận giải thích với hắn: "Tiểu hạc của người ta không thể vào được, nếu không sẽ bị Vu Hồn giới loại bỏ, cho nên chúng ta chỉ mang đến hai con tiểu xà, nếu có tiểu hạc bên người, chắc chắn sẽ không bị Quỷ Đồng Tử ức hiếp."

Diệp Húc nhìn nhìn hai con Hổ văn cự mãng dài gần mười mét này, không biết nói gì, hai con cự mãng này, nhìn thế nào cũng không thấy có bộ dáng nên có của tiểu xà.

"Các ngươi thực lực quá yếu, đừng có chạy loạn khắp nơi, nhất là loại cấm địa như Đồng Lô cốc này, hiện giờ chỉ có mấy người chúng ta, chút nữa nhân số chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều, là vùng giao tranh của nhiều vu sĩ. Các ngươi tốt nhất là tránh ra nơi này, an tâm tìm những bảo vật khác đi." Diệp Húc khuyên nhủ.

Hai cô gái liếc nhau, nói ra bí mật nhỏ của mình: "Cung chủ trước khi đến, cho chúng ta mỗi người một lô Quy nguyên đan, đủ để khiến chúng ta tu luyện đến Chân Nguyên kỳ, đáng tiếc chúng ta nhìn đến Đồng Lô cốc có nhiều vu binh như vậy, liền động lòng tham, tính toán thu một ít vu binh trước, chưa kịp tu luyện đến Chân Nguyên kỳ. Hiện giờ xem ra, quả thật là chúng ta liều lĩnh quá."

Diệp Húc thở dài, hai cô gái ngây thơ hồn nhiên này, không ngờ lại nói chuyện Quy nguyên đan với hắn, không chút đề phòng, nếu đổi lại kẻ khác, hơn phân nửa sẽ động sát niệm, giết hết các nàng, cướp đoạt Quy nguyên đan.

Ở Vu Hồn giới nơi tràn ngập sát khí này, Quy Nguyên đan - loại linh đan diệu dược có thể nâng cao tu vi rất nhanh này, liền có vẻ quý báu, đủ để cho người ta động sát khí.

Đồng thời, Diệp Húc cũng cảnh giác vài phần trong lòng, thầm nhủ: "Bách Hoa cung chủ thật sự nhiều tiền, không ngờ chuẩn bị mỗi đệ tử tiến vào Vu Hồn giới một lô Quy Nguyên đan, để tất cả các đệ tử tăng lên Chân Nguyên kỳ, có thể nói là đa mưu túc trí, lão gian cự hoạt! Các tông chủ, môn chủ những môn phái khác, hẳn là cũng không phải dễ bắt nạt, hơn phân nửa cũng chuẩn bị hậu chiêu. Chỉ sợ hành trình Vu Hồn giới này của ta, càng đến mặt sau liền càng nguy hiểm, phải nhanh chóng nâng cao thực lực, tuyệt đối không thể lơ là!"

Hắn cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt, giục hắn nhanh chóng đề thăng thực lực.

Hiện tại mới chỉ là ngày đầu tiên hắn tiến vào Vu Hồn giới, gặp không nhiều cao thủ, nhưng mỗi tên vu sĩ đều rất xuất sắc, thủ đoạn chồng chất, vượt xa những vu sĩ tầm thường hắn thấy.

"Sư thúc, không bằng chúng ta cùng nhau tu luyện đi?"

Hai cô gái bàn bạc một hồi, Ân Tuyết Nhi lộ ra vẻ khao khát, chờ mong nói: "Người ta có thể chia một phần Quy Nguyên đan cho sư thúc."

Diệp Húc chần chừ một chút, ba người cùng tu luyện một chỗ, quả thật có thể hỗ trợ lẫn nhau, tránh bị người ta đánh lén, tuy nhiên hắn luôn thích độc lai độc vãng, hơn nữa hai người Ân Nguyệt Nhi Ân Tuyết Nhi thật sự quá đơn thuần, mang theo các cô nàng chính là mang hai đứa con riêng, liền nói ngay: "Ta thử xem có thu được vu bảo hay không, hai người các ngươi tốt nhất nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không vu bảo bạo động, ta cũng không bảo vệ được các ngươi. Sau khi xuất cốc, các ngươi liền đi tìm các tỷ muội Bách Hoa cung, nếu gặp những người khác, không cần nói gì, trực tiếp giết chết đối phương!"

Ân Nguyệt Nhi Ân Tuyết Nhi cùng thè lưỡi, đi ra ngoài cốc, thấp giọng nói: "Sư thúc thật hung ác tàn nhẫn, động một tí là muốn giết người…"

Diệp Húc chờ các cô rời khỏi, lập tức đánh giá xung quanh, tìm vu bảo có thể xuống tay, Thất thải lưu ly chung và cự hình đồng đỉnh hắn đều thèm, chẳng qua uy năng của hai kiện vu bảo này, còn khủng bố hơn cả con cự mãng tu vi đã đạt tới Hạo Nguyệt kỳ ở Hắc Thổ lĩnh kia, nhất là Thất thải lưu ly chung, dễ dàng liền luyện hai gã vu sĩ Chân Nguyên kỳ thành tro tàn.

"Hai kiện vu bảo này, lấy tu vi hiện tại của ta, tuyệt đối không thể chống được, nếu không chính là tìm chết!"

Đôi mắt hắn tuần tra mọi nơi, chỉ thấy một cái lam sắc đại kỳ tung bay trên không trung, nổi lên từng dòng nước cuồn cuộn, sóng nước sục sôi, đánh nát vu binh bốn phía, những mảnh vỡ vu binh kia bị dòng nước cuốn nhập vào trong mặt cờ kia, là nhờ cắn nuốt những vu binh đó để đề thăng phẩm giai của bản thân.

Đột nhiên lam kỳ gặp phải đồng đỉnh cổ xưa kia, dòng nước lập tức tăng vọt lên, ùn ùn đè đến cái đồng đỉnh kia.

Đồng đỉnh rung lên, miệng đỉnh toát ra ngọn lửa vô biên, lập tức làm lũ lụt bốc hơi, tiện thể đốt tới lam sắc đại kỳ kia. Lam sắc đại kỳ bị đại hỏa thiêu qua, ánh sáng ảm đi vài phần, vù một tiếng bay đi ra xa.

Diệp Húc ánh mắt sáng lên: "Thừa dịp ngươi bệnh lấy mạng ngươi, chính là nó!" Mũi chân hắn khẽ động, đuổi theo lam sắc đại kỳ kia.

So với những vu bảo khác, lam sắc đại kỳ bị Cổ phác đồng đỉnh đánh thương, uy năng giảm đi, là thời cơ tốt nhất để thu, tính nguy hiểm khá thấp. Mà vu bảo khác uy năng cực thịnh, lấy thực lực hiện tại của Diệp Húc, căn bản không có khả năng thu được.

Diệp Húc bước nhanh đuổi theo, chỉ thấy lam kỳ này tung bay không theo hướng nào, linh hoạt cực điểm, dường như cảm giác Diệp Húc muốn bắt nó, đại kỳ thổi qua, một dòng nước như thác từ trên trời giáng xuống, nện xuống đầu Diệp Húc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.