Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 459: Thi thể khắp nơi



Cho dù là ngọc thụ nguyên thần của Diệp Húc phát ra sức sống hùng mạnh, nhưng đám người Già La Minh Tôn cũng bị thương rất nặng. Trong thời gian ngắn là khó lòng có thể hồi phục lại như cũ. Tuy nhiên Hạ gia và nhiều cường giả các thánh địa rất nhanh sẽ đuổi theo. Diệp Húc lúc này lại không thể dừng lại, mọi người cùng đỡ nhau dậy, đi sâu vào bên trong Thái Hòa cung.

Phía sau hắn, một vầng đại nhật không ngừng cuồn cuộn tản mát ra sức sống bừng bừng, dũng mãnh vào trong cơ thể của mọi người, trợ giúp mọi người chữa trị thân thể tổn thương. Lúc phá cấm bên trong Thái Hòa cung, Lộ Dao Già, Mạc Tang Tang và Tích Hàn Nguyệt đều tự tế khởi trăng sáng của mình.

Nhật Nguyệt luân hồi, chuyển động, giao ánh rực rỡ, giằng co cùng một chỗ, đây là cảm xúc trước nay chưa từng có.

Diệp Húc và đám người Lộ Dao Già rõ ràng có thể cảm nhận được, Nhật Nguyệt dẫn dắt lẫn nhau, khí cơ giao lưu, thủy nhũ giao hòa, nguyên thần của bọn họ tham lam hấp thu khí cơ của nhau, loại cảm giác này cực kỳ thoải mái. Thậm chí nguyên thần của bọn họ thỉnh thoảng rung động một chút, dường như là kích động run rẩy, run rẩy, hận không thể tiến thêm một bước nữa là giao lưu.

Diệp Húc trong lòng không khỏi sinh ra cảm xúc khác thường. Mạc Tang Tang và Tích Hàn Nguyệt sắc mặt lập tức đỏ lên, chỉ có Lộ Dao Già sắc mặt như thường, tuy nhiên hơi thở từ lỗ mũi của nàng khép mở, hô hấp có chút dồn dập, thậm chí cái cổ trắng nõn cũng hiện ra vệt ửng đỏ.

"Lão đệ, ba vi cô nương, nghệ hoàng hành cung này khẳng định là chỗ Nga Hoàng và Nghệ hoàng mây mưa thất thường, đại tôn ta đi tìm giúp các ngươi nhé?" Già La Minh Tôn cười ha hả nói.

"Lưu manh!" "Biến thái!" "Sắc ma!" Ba vị thiếu nữ nhất tề mở miệng mắng.

Diệp Húc ấp a ấp úng trong cổ họng nói: "Minh Tôn chớ nói giỡn, hiện tại làm chuyện chính quan trọng hơn…"

Mạc Tang Tang hướng tới hắn trợn mắt nhìn, cười lạnh nói: "Hay là khi không có chính sự gì, Diệp sư huynh có thể đi làm…loại chuyện này? Vô sỉ!"

Tích Hàn Nguyệt cúi đầu, nắm góc áo, dịu dàng nói: "Diệp sư huynh, ngươi…không được….xấu như vậy…"

Lộ Dao Già cũng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, Diệp Húc trán toát mồ hôi, lúng ta lúng túng nói: "Ba vị sư tỷ, đó là một hiểu lầm…"

Nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì Thái Hòa Cung dường như không lớn, nhưng bên trong lại không khác gì một động thiên, không gian cực kỳ rộng, phức tạp vô cùng, giống như một mê cung vậy. Đây là thủ đoạn cao siêu của nghệ hoàng, biến nơi này giống như thành không gian bảo hồn giới của vu bảo vậy.

Trên hành lang tràn ngập một cỗ thuần dương linh khí, nồng đậm vô cùng, làm cho người ta bừng tỉnh như tiến vào tiên cung.

Đi tới nơi này, Diệp Húc dám khẳng định, Thái hòa cung khẳng định có thuần dương linh mạch, chỉ có bực linh mạch này mới có thể chống đỡ được cho toàn bộ nghệ hoàng hành cung vận chuyển.

Đổi lại là kinh khí khác, cho dù là linh mạch bậc tám cũng không thể chống đỡ cho hành cung vận hành lâu như vậy.

Lộ Dao Già lấy bản đồ ra xem xét, nếu không có khả năng lạc trong mê cung Thái Hòa Cung này mất.

"Thuần Dương linh mạch bậc chín, chính là chống đỡ căn cơ của một thánh địa. Một thánh địa, ngoại trừ có cấm bảo, còn cần phải có linh mạch bậc chín, như vậy mới có thể đào tạo ra được vu hoàng!"

Già La Minh Tôn trầm giọng nói: "Nghệ hoàng không ngờ lưu lại một linh mạch như vậy, thật sự là nhiều tiền thế lớn, không hổ là thượng cổ vu hoàng dám cướp lấy quốc vận Đại Hạ hoàng triều!"

Diệp Húc tới lúc này, cũng kiến thức được khí độ của nghệ hoàng rồi, không khỏi bị vị tiền nhân này thuyết phục. Những người có khí phách và thủ đoạn giống như nghệ hoàng, lịch sử không thấy qua nhiều lắm, cho dù là Thủy hoàng đế bực kiêu hùng này, so với hắn cũng phải kém hơn nhiều.

"Lộ sư tỷ, năm đó Nga Hoàng tổ sư quý phái vì sao lại đoạn tuyệt với nghệ hoàng?"

Bạch Nam Hiên hiếu kỳ nói: "Nếu nga hoàng không rời khỏi nghệ hoàng, thành lập Hàn nguyệt cung, chỉ sợ Đại Hạ vu hoàng Thiếu Khang căn bản là không thể giết chết được hắn, đoạt lại ngôi vị hoàng đế. Đúng là bởi vì Nga hoàng rời khỏi, lúc này khiến cho Hạ hoàng Thiếu Khang mới thừa cơ hội."

Lộ Dao Già chần chừ một chút, lắc đầu nói: "Chuyện này, ta cũng không rõ?"

Diệp Húc nhìn ở trong mắt, không khỏi thầm nghĩ: "Lộ sư tỷ hơn phân nửa là biết loại bí tân này, tuy nhiên liên lụy tới tổ sư mình, không muốn nói thôi. Không biết nghệ hoàng và nga hoàng lúc trước xảy ra chuyện gì… loại chuyện này, Lộ sư tỷ không nói, ta cũng không thể biết được. Sau này đi Hàn Nguyệt Cung hỏi Kiều Kiều là rõ thôi."

Hắn nhớ tới Tô Kiều Kiều, lại nghĩ tới nhật nguyệt tương giao, âm dương giao thái, trong lòng không khỏi lửa nóng.

Vô tình, thương thế của bọn họ cũng khôi phục lại bảy tám phần. Có những thiếu nữ Hàn Nguyệt Cung bên người, bọn họ tiết kiệm đi rất nhiều thời gian đường vòng, thẳng tới trung tâm của Thái Hòa Cung.

"Phía trước không xa đó là đại điện thái hòa, trung tâm của toàn bộ Bắc Hải bí cảnh này." Lộ Dao Già trên mặt lộ ra thần sắc kích động, lập tức che dấu đi nói.

"Bên trong Thái Hòa điện, bảo tàng vô cùng, không chỉ có linh mạch bậc chín, thậm chí nói không chừng còn có nghệ hoàng Xạ Nhật cung!" Mạc Tang Tang cõi lòng đầy khao khát, cười khanh khách nói.

Con chó đen nhỏ trên vai Già La Minh Tôn hừ lạnh một tiếng nói thầm: "Bên trong cái gì cũng không có, chỉ là một đống thi thể, lão tổ mẫu ta trước khi chết, từng chấn vỡ thiên linh cái, phóng thích nguyên thần vào bên trong xem qua…"

Bạch Nam Hiên nghe vậy, tò mò cười nói: "Hạo Thiên Khuyển…"

"Xin gọi ta là Long Khiếu Thiên!" con chó đen nhỏ này rối rắm vạn phần, không hài lòng nói.

"Hạo Thiên Khuyển, tổ mẫu ngươi…"

"Con bà ngươi thì có!" Con chó đen nhỏ này ánh mắt không tốt, nhe răng nhếch miệng với Bạch Nam Hiên.

Bạch Nam Hiên lắp bắp giải thích nói: "Ta muốn hỏi là, tổ mẫu ngươi làm sao sinh ra được mẫu thân ngươi, sau đó mẫu thân người làm sao sinh hạ ra được ngươi, không phải là mắng ngươi…"

"Ai cần ngươi lo?" Con chó đen nhỏ này tiếp tục giương nanh múa vuốt với hắn.

Diệp Húc không khỏi lắc đầu, thế gian này chủng tộc nhiều, rất nhiều chủng tộc sinh sôi nảy nở chưa chắc dựa vào âm dương giao cấu. Ví dụ như những tuyết thú sống trong bắc hải băng nguyên, chúng dựa vào máu huyết của mình, khiến cho các sinh vật khác mang thai dùm. Thậm chí ngay cả nam nhân nếu không may giẫm lên dấu chân chí dính máu của tuyết thú, đều có thể bị cảm ứng dựng dục ra một đầu tiểu tuyết thú.

"Nơi này có một cỗ thi thể!" Già La Minh Tôn mắt sắc, chỉ có điều phát hiện ra không khỏi run giọng nói.

Diệp Húc không khỏi khó hiểu, Già La Minh Tôn bực Đại Minh Tôn Vương này luôn luôn không sợ trời không sợ đất, không ngờ khi phát hiện ra một cỗ thi thể lại bị dọa tới thanh âm phát run. Chẳng lẽ thi thể này so với lão xác ướp bên trong linh cữu thanh đăng còn muốn lợi hại hơn sao?

Hắn ngẩng đầu hướng lên hành lang nhìn lại, chỉ thấy một khối thi thể thật lớn đính trên vách tường. Đây là một xác chết của cường giả thượng cổ, thân thể bao phủ khải giáp, vạn cổ bất hóa.

Mi tâm của hắn bị xuyên thủng, bị người đóng đinh trên tường, lúc này đã qua chục vạn năm…xác chết không mục.

Người này giống như được đúc bằng hoàng kim, kim quang chói mắt, thỉnh thoảng trong làn da còn bắn ra những phù văn yêu dị đặc biệt, ba ba rung động, hiển nhiên thân thể mạnh mẽ vô cùng, đạt tới một độ cao không thể tưởng tượng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hắn tuy rằng đã chết hơn mười vạn năm, nhưng khí thế vẫn còn tồn tại, giống như một tòa núi lớn dựng thẳng ở một chỗ, làm cho người ta khó có thể tiếp cận được.

Già La Minh Tôn sắc mặt tái nhợt nhỏ giọng nói: "Đây là tuyệt đại cao thủ của tiểu Quang Minh thánh địa, thấp nhát là cường giả tam bất diệt cảnh, tu vi còn thâm hậu hơn ta vài phần…Hắn đã luyện thành bất tử kim thân, bất diệt bất phôi, thân thể mạnh mẽ, hơn ta không biết bao nhiêu lần! Nhân vật hùng mạnh bực này không ngờ bị người đóng đinh ở trên tường…"

"Cường giả tam bất diệt cảnh tiểu quang minh thánh địa?"

Diệp Húc trong lòng không khỏi nghiêm nghị, uy lực cửu chuyển nguyên công của tiểu quang minh thánh địa, hắn tràn ngập nhận thức. Môn tâm pháp này chí dương chí cương, người ngoài chỉ biết nguyên công này luyện thân thể trứ danh, lại không biết tu luyện cửu chuyển nguyên công, tu vi ngang cấp thì thâm hậu hơn người khác mấy chúc lần!

Cao thủ bị đóng đinh trên vách tường, đã tu thành bất tử kim thân, bất diệt bất phôi, so với hắn còn muốn cao hơn không kể xiết. Hắn lại mặc một kiện áo giáp bất phàm nữa. Nhân vật bực này không ngờ bị đóng đinh trên tường, có thể thấy được người giết hắn tu vi khủng bố ra sao.

Xuyên thủng mi tâm của hắn là một ngón tay, hẳn là có người vươn một ngón tay, giết hắn ngay tại chỗ, đóng đinh trên tường.

"Áo giáp này là thứ tốt, bất tử kim thân cũng dũng mãnh, không thể lãng phí." Diệp Húc chống lại áp lực của thi thể, đi tới phía trước, gỡ thi thể từ trên tường xuống.

Bạch Nam Hiên không kìm nổi nói: "Diệp huynh người chết là lớn nhất ngươi làm như vậy chỉ sợ có chút không ổ đi."

Diệp Húc giải thích nói: "Bạch huynh hiểu lầm, ta gỡ thi thể này xuống, chính là muốn cho vị tiền bối này một nấm mồ an bình, tới bên ngoài tiểu đệ sẽ an táng hắn."

"Diệp huynh cao thượng, tiểu đệ khâm phục." Bạch Nam Hiên tán thưởng nói.

Diệp Húc sắc mặt có chút đỏ lên, ho khan một tiếng che dấu, đi về phía trước.

Đi không bao xa, bọn họ lại phát hiện ra một cỗ thi thể, thi thể này bị người một quyền đánh nát, cả người hóa thành thịt vụn, dính ở trên vách điện Thái Hòa.

Căn cứ vào khí tức của người này lưu lại thì hẳn cũng là một đại vu tam bất diệt cảnh.

Khoảng cách tới Thái Hòa Điện càng gần, xuất hiện càng nhiều thi thể, không chỉ như vậy, trên hành lang, thậm chí còn nhiều tàn phiến của bất diệt chi bảo. Hết thảy bị người một chiêu đánh nát, thậm chí bất diệt chi bảo uy năng cũng bị đánh tan, biến thành những mảnh vỡ không chút linh tính.

Người ra tay xử lý những cường giả này, tuyệt đối là nhân vật khủng bố tới cực điểm. Hắn giết hại những cường giả tam bất diệt cảnh này tuyệt đối chỉ một chiêu, thậm chí ngay cả vu bảo cũng không vận dụng.

"Người nào lợi hại như thế này, không ngờ khiến cho những cao thủ này không có chút sức phản kháng…"

Diệp Húc tế khởi ngọc lâu không ngừng thu hồi những tàn phiến vu bảo này, tuy rằng chúng không có bất luận uy năng gì, nhưng tài liệu chế tạo lại là thượng thừa.

Mọi người nơm nớp lo sợ, dọc theo thông đạo mà đi. Bọn họ giống như đi trong một khu đồ sát thật lớn vậy. Những cao thủ chết ở đây chỉ sợ còn nhiều hơn số lượng tam bất diệt cảnh ở bất kỳ một thánh địa ma đạo nào.

"Đây là một vị nhân hoàng, không ngờ cũng bị giết bằng một chiêu…" Hai chân Già La Minh Tôn như nhũn ra, cái đuôi bọ cạp phía sau không tự chủ được mà không thể giơ thẳng lên trời, bị dọa mềm nhũn xuống rồi. Hạo Thiên Khuyển trên đầu vai hắn cũng vậy.

Diệp Húc tiến tới nhìn lại, chỉ thấy vị tuyệt thế bá chủ nhân hoàng kỳ này bị người ta dùng dao chém thành hai nửa. Nhân hoàng chi bảo của hắn là một đại đồng lô, đồng lô cũng bị mở ra, trong lô xuất hiện một đoàn huyền quang ngũ sắc, cực kỳ chói mắt, cực kỳ mê người.

"Đồng Lô này không ngờ là nhân hoàng chi bảo được chế tạo bằng ngũ hành khí."

Diệp Húc không khỏi mừng rỡ, tế khởi ngọc lâu thu cả ngũ hành khí đồng lô với hai nửa xác chết của vị tuyệt thế bá chủ nhân hoàng kỳ kia.

Bạch Nam Hiên há mồm muốn nói, Diệp Húc hiểu ý cười nói: "Bạch huynh yên tâm, tiểu đệ sẽ mai táng lão tiền bối cùng cái lô này với nhau, khiến hắn nhập thổ vi an(mai táng bình an). Người chết là lớn nhất, tiểu đệ hiểu mà…"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.