Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 486: Hóa thân Tam Bất Diệt cảnh



Diệp Húc không ngừng thúc giục Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát Đại Trận, liên tục đem từng đợt Thái Dương Chân Hỏa cuồn cuộn ép vào trong thân thể vị Đại Minh Tôn Vương này.

Qua bảy ngày tám đêm, hắn mới luyện hóa xong vị Đại Minh Tôn Vương này, hạ xuống những ấn ký tinh thần vào mỗi một hạt nhỏ trong thân thể ông ta.

Hiện giờ, hắn đã hoàn toàn luyện thân thể Đại Minh Tôn Vương kia thành thân ngoại hóa thân, người khác cũng không thể đoạt đi được, chỉ có thể bắt giữa lấy vị Đại Minh Tôn Vương này, từ từ luyện hóa, hủy diệt đi ấn ký tinh thần của hắn!

Diệp Húc thở phào một hơi, lau đi mồ hôi trên trán. Một thời gian dài liên tục thúc giục Đô Thiên Thần Sát Đại Trận, dù tu vi hắn vô cùng thâm hậu nhưng suýt nữa cũng không chống đỡ được.

Thân thể vị Đại Minh Tôn Vương này thật quá mạnh, tuy đã chết không biết bao lâu, nhưng vẫn é cho hắn phải dùng toàn lực mới có thể luyện hóa được.

Hắn động tâm niệm, thu hồi thần điện ma hỏa trấn áp sau đầu Đại Minh Tôn Vương và Di La Thiên Địa Tháp.

Chỉ thấy trong Thiên ma thần quốc trong điện thờ ma hỏa kia, vô số ma khí chen chúc hóa thành dòng nước cuồn cuộn, tuôn vào trong thân thể Đại Minh Tôn Vương.

Mà ở trong Tử Phủ của ông ta, một đám luân hải được những dòng ma khí lao đến hóa thành mây đen phía trên luân hải, mây đen tụ tập, tiếng sấm chớp vang lên, tiếp theo là mưa to trút xuống, hóa thành nước biển màu đen, làm tràn đầy luân hải vốn đã khô cạn.

Luân hải thứ nhất nhanh chóng tràn đầy. Trên mặt biển cuồng phong gào thét, hắc phong thổi qua nhấc lên những đợt sóng, hóa thành một đám thiên ma hình dạng kỳ lạ, hữu hình vô chất, có ba đầu sáu tay, có đầu người thân thủ, có mọc cả cánh chim, bay lượn tứ phía trên luân hải, quỷ khóc thần sầu, thanh âm thê lương vô cùng.

Ngay sau đó, luân hải thứ hai cũng tràn đầy, sau đó là luân hải thứ ba, thứ tư…

Ma khí chất chứa trong điện thờ kia quả thật nhiều đến không thể tưởng tượng được, một đường đổ đầy bảy đại luân hải phía trước, lập tức chảy về phía luân hải thứ tám!

Luồng ma khí này chỉ đổ được một nửa luân hải thứ tám thì không thể tiếp tục được nữa.

"Luân hải thứ tám của ma tộc tương ứng với vu sĩ Tam Bất Diệt cảnh!"

Diệp Húc khiếp sợ vạn phần, vị Đại Minh Tôn Vương này đã chết nhiều năm như vậy, không ngờ tu vi vẫn còn là Tam Bất Diệt cảnh, quả thực có thể nói là khủng bố!

Mà ông ta khi còn sống đã gần tiếp cận cảnh giới Nhân hoàng, chết đi rồi tu vi còn sót lại lại khủng bố như này, như vậy khi ông ta ở trạng thái toàn thịnh lúc còn sống, Diệp Húc gần như không thể tưởng tượng được!

"Đây chẳng phải nghĩa là, ta có được một hóa thân có pháp lực Tam Bất Diệt cảnh sao?"

Diệp Húc ngẩn ra, lập tức cất tiếng cười to, tiếng cười vang vọng trong ma động dưới lòng đất này.

Giờ đây cho dù là hắn cũng không nhịn được mà đắc ý dào dạt, cười ha ha nói: "Thân ngoại hóa thân của ta có được tu vi Tam Bất Diệt cảnh, giờ đây ta còn phải sợ ai nữa chứ?"

Trong lòng Diệp Húc, một luồng hào khí bộc phát ra. Ở Hoành Đoạn sơn mạch, hắn bị Hạ gia cùng các cường giả trẻ tuổi của các đại thánh địa vây công, đuổi giết. Tuy số người chết trên tay hắn không phải là ít, nhưng Diệp Húc cũng bị đánh cho trọng thương, nếu không có Nghệ Hoàng Kim Tiễn, e là hắn đã sớm mất mạng rồi.

Thậm chí Hạ gia và đám cao thủ kia còn không buông tha cho hắn, vẫn truy sát tới Hằng Cổ Ma Vực!

"Mùi vị bị người đuổi giết thật khó chịu, nhưng hiện giờ thì đã khác! Ta lại muốn nhìn xem, là các người đuổi giết ta, hay là ta đuổi giết các người!"

Diệp Húc đứng ở trên đầu vai Đại Minh Tôn Vương, ý niệm nhập chủ thân thể Đại Minh Tôn Vương, lập tức tám đôi mắt trên bốn cái đầu kia lập tức cùng mở ra, thần quang bắn ra bốn phía, gần với thần quang trong mắt hắn, liền có thể so được với Kim Tinh Đồng Tử!

Thị giác của Đại Minh Tôn Vương cực kỳ rộng lớn, cao thấp xung quanh thân đều bao phủ trong tầm mắt, không cần quay đầu cũng biết chuyện gì xảy ra sau lưng.

Ầm!

Diệp Húc thao túng vị Đại Minh Tôn Vương này đứng dậy, chỉ thấy không gian bị cửu đỉnh gia cố rung lên dữ dội, cửu đỉnh chấn động không ngừng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị khí thế của hắn đánh bay!

Ở sau đầu hắn, con ma long xoay quanh Thiên ma thần quốc trong điện thờ ma hỏa kia như tỉnh lại, phát ra tiếng rồng ngâm, trầm thấp du dương.

"Sức mạnh…"

Diệp Húc mở một bàn tay ra, nắm chặt lại, bốp một tiếng vang lên, hư không trong bàn tay bị hắn bóp vỡ!

"Đây là sức mạnh của lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh!"

Hắn cất tiếng cười to, tiếng cười như sấm đánh vào động huyệt dưới nền đất này. Một tiếng ầm ầm vang lên, một cái nham tương nham thạch cực cứng đánh xuyên qua một cái hố lớn, xuyên qua vạn trượng, đánh thẳng lên mặt đất!

Diệp Húc nhún chân bay lên trời, xuyên qua thông đạo, ngay lập tức đi đến trên không trung Úc Đan Vô Lượng Địa.

Hắn đứng giữa không trung, những tiếng vang răng rắc răng rắc không ngừng vang lên từ dưới chân, chỉ thấy hư không dưới chân vị Đại Minh Tôn Vương này bị đôi chân của hắn giẫm ra từng vết nứt, giống như một cái mạng nhện đen bao phủ vài dặm!

"Pháp lực hùng mạnh như thế này đủ đề đè sập hư không! Như vậy thực lực của ông ta khi còn sống hơn xa cả Già La Minh Tôn!"

Diệp Húc vừa mừng vừa sợ, hắn cảm nhận được tu vi sung mãn giống như đại dương mênh mông bên trong cơ thể, vô cùng vô tận, mặc cho hắn sử dụng!

Tu vi Diệp Húc cũng có thể coi là khủng bố, có thể sánh với bao tuấn kiệt trẻ tuổi khổ tu không biết bao nhiêu năm như Thiên Bằng Đại Thánh, Trang Đạo Cổ. Nhưng so với tám đại luân hải của vị Đại Minh Tôn Vương này, tu vi của hắn chẳng đáng là bao.

Vị Đại Minh Tôn Vương này thật quá mạnh mẽ, khi còn sống tuyệt không thua kém Điện chủ Diêm Ma Thần Điện là bao. Thân thể nửa bước Nhân hoàng, có thêm tu vi Tam Bất Diệt cảnh, giờ dù là tuyệt đại cao thủ Tam Bất Diệt cảnh, hắn cũng có niềm tin đấu một trận với kẻ đó!

"Hạ gia dùng Thiên Địa Nhân tam đỉnh truy sát ta, đưa ra ba lão đại vu Tam Bất Diệt cảnh, thêm vô số cao thủ khác, giờ ta muốn tất cả các ngươi có đến mà không có về!"

Diệp Húc thao túng thân thể vị Đại Minh Tôn Vương này, khí thế long trời lở đất, tám con mắt chớp động, thầm nghĩ: "Nếu có thể đoạt lấy tam đỉnh kia, dung nhập vào trong cửu đỉnh của ta…"

"A…"

Diệp Húc khẽ a một tiếng, đột nhiên phát hiện ra một chỗ cổ quái. Thì ra pháp lực trong cơ thể vị Đại Minh Tôn Vương này đang không ngừng suy kiệt, tốc độ tuy chậm, nhưng thực lực của khối thân ngoại hóa thân này đang không ngừng giảm đi.

"Không xong, ta quên mất một điểm cực kỳ quan trọng, chính là ta không có nguyên thần thứ hai thao túng cái hóa thân này, bổ sung pháp lực tiêu hao!" Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Thân ngoại hóa thân cũng có thể tu luyện, gia tăng pháp lực tổn thất, nhưng lại cần nguyên thần thứ hai mà vu sĩ luyện ra nhập chủ hóa thân.

Thúc giục một thân ngoại hóa thân hùng mạnh như thế, tiêu hao cực khủng bố. Nếu dùng nó để chiến đấu, chỉ sợ một chiêu của vị Đại Minh Tôn Vương này cũng sẽ dùng hết sạch tu vi của Diệp Húc!

"Nếu ta biết được phương pháp tu luyện của Ma tộc, sau đó tìm được nguyên thần của một lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh luyện thành nguyên thần thứ hai, như vậy ta không cần phải lo lắng cái hóa thân này tiêu hao hết pháp lực."

Diệp Húc thầm nghĩ: "Phương pháp tu luyện của Ma tộc thì có thể hỏi Già La Minh Tôn, với giao tình giữa ta và lão, lão tất sẽ không keo kiệt. Chỉ là nguyên thần pháp tướng của đại vu Tam Bất Diệt cảnh, cái này thì khó rồi…"

Đại vu Tam Bất Diệt cảnh đều là những lão quái vật sống trăm ngàn năm, tu vi vô cùng thâm hậu. Hiện giờ muốn bắt nguyên thần pháp tướng của bọn họ, với Diệp Húc mà nói thì đúng là một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành được.

"Pháp lực trong hóa thân này, dùng một phần sẽ ít đi một phần, xem ra chỉ có thể dùng ít nhất có thể. Thép tốt phải dùng ở trên lưỡi dao, dùng pháp lực của cái hóa thân này, ta có thể thu hoạch được càng nhiều thứ tốt!"

Diệp Húc thu hồi nguyên thần và ý niệm của mình, lại thu hồi vị Đại Minh Tôn Vương này cất vào trong ngọc lâu, lập tức vận chuyển Bàn Vương Khai Thiên Kinh, khí thế hoàn toàn buông ra, hóa thành cảnh tượng thiên địa mới mở ngọc thụ chống trời.

Ngọc thụ nguyên thần của hắn trú nhập vào trong khí thế, Bàn Vương Khai Thiên Kinh vận chuyển, nguyên thần hấp thu thuần dương linh khí, không ngừng lớn lên.

"Không biết đám người Hạ gia đuổi giết ta và đám người Trang Đạo Cổ đi đâu rồi…"

Hiện giờ hắn không hề sợ hãi, không hề che dấu khí thế của mình, bay sâu vào trong Úc Đan Vô Lượng Địa.

"Vu sĩ nhân loại lạc vào đây…"

Diệp Húc chưa bay được xa thì bỗng thấy ở trong ngọn núi phía dưới có một tòa thành trì, bên trong có không biết bao nhiêu thiên ma cổ ma sinh sống.

Những thiên ma cổ ma này có hình dạng tuấn mỹ, lại có hình thù kỳ quái, hoặc là đầu trâu thân người, hoặc mặt ngựa thân người. Thực lực của bọn chúng thật hùng mạnh, không ngờ trong một tòa thành nhỏ mà có đến bảy người đã tu thành nguyên thần, chỉ thấy nguyên thần của bảy tên đó phá thể mà ra, bay tới Diệp Húc, không nói lời nào liền ra tay giết người!

"Các ngươi, tìm đường chết sao?"

Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, khẽ động tâm niệm, chỉ thấy trong thiên địa hỗn độn sau đầu kia, một vầng mặt trời từ từ mọc lên, một bàn tay to thò ra, nắm xuống phía dưới, bắt hết nguyên thần của bảy người kia lại!

Trải qua một thời gian khổ tu, thực lực của hắn đã mạnh hơn trước mấy lần. Dù là Ma tộc vốn hùng mạnh, pháp lực so với vu sĩ cùng cấp gấp mấy chục lần, nhưng trong mắt hắn thì đều chỉ là thổ kê ngói cẩu, không chịu được một chiêu!

Keng!

Diệp Húc quăng nguyên thần bảy người kia vào trong một cái đại đỉnh do mình luyện chế, nháy mắt liền luyện hóa, lập tức thò tay ra, mò xuống thành trì trong núi kia.

Sau một lúc lâu, hắn thu tay về, nắm lấy một gã thiên ma đầu trâu thân người.

"Ta dùng hồn phách ngươi nhìn xem, trong thời gian ta bế quan dưỡng thương tu luyện, Hạ gia rốt cuộc đi tới nơi nào!"

Diệp Húc hung quang trong mắt chớp động, đang định sưu hồn tác phách, đột nhiên trong tâm sinh ra linh cảm xấu, vội vàng xoay người, chỉ thấy một tòa miếu cổ xưa dâng cao lên, đánh mạnh tới thân thể hắn.

"Thiên chi đạo, tổn hữu dư nhi bổ bất túc, nhân chi đạo, tổn bất túc nhi ích hữu dư…"

Trong miếu truyền đến tiếng tụng kinh vang to, ý nghĩa sâu xa, khiến người tỉnh ngộ.

Tòa miếu cổ này không ngừng xoay tròn, đè sập hư không. Những luồng hơi thở hùng mạnh từ trong miếu truyền đến, phát ra uy năng mạnh đúng là hiếm thấy!

"Diệp Thiếu Bảo, không ngờ ngươi trốn ở nơi này!"

Lý Tông Sơn cười ha ha, tinh quang lóe lên trong mắt, thao túng cổ miếu nghiền áp đến Diệp Húc, cười lạnh nói: "Xem ra, kho báu Tây hoàng trên người ngươi, cùng với tất cả các loại bảo vật, bí mất khác đều phải thuộc về ta!"

Oành!

Miếu cổ thần bí đánh lên người Diệp Húc, phát a tiếng vang long trời lở đất, dòng khí quét tới mọi nơi, thậm chí còn ép sập một ngọn núi lớn bên dưới!

"Diệp Thiếu Bảo, lần trước Viễn Cổ Thánh Miếu của ta không thể đâm chết ngươi, cũng không phải là do thực lực của ngươi hùng mạnh, mà là ta không dùng hết toàn lực! Hiện giờ, ta xem ngươi chết như nào!"

Lý Tông Sơn mừng rỡ, thấy Diệp Húc ở trong dòng khí xung đãng khắp nơi kia từ từ xoay người lại, vẫn bộ quần áo lam trước kia, thậm chí cả góc áo cũng không bị đánh rách. Nụ cười trên mặt hắn lập tức cứng đờ, trong lòng dâng lên một loại cảm giác bất ổn.

"Lục soát trí nhớ thiên ma chưa chắc có được tin tức liên quan đến Hạ gia, nhưng trong trí nhớ của ngươi nhất định sẽ có…" Diệp Húc nhìn về phía Lý Tông Sơn, mỉm cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.