Diệp Húc đắm chìm trong sức mạnh, đi đến chỗ sau trong chiến trường này. Hắn định dùng loại sát khí hung hiểm hơn để thúc giục Bàn Vương Khai Thiên Kinh lấy tốc độ càng nhanh càng mạnh hơn, mau chóng nâng cao tu vi cảnh giới của mình.
Ở trên đỉnh đầu hắn, ngọc lâu treo cao không ngừng buông xuống nhưng dòng thuần dương linh khí nồng đậm. Linh khí như rồng tuôn vào trong khí thế sau lưng hắn, bị thanh ngọc thụ miêu hấp thu.
Bàn Vương Khai Thiên Kinh trong cơ thể Diệp Húc càng lúc càng vận chuyển nhanh hơn, giống như một con ngựa hoang thoát cương, mỗi một giây sau đều nhanh hơn giây trước mấy lần, không ngừng phun ra nuốt vào linh khí, khiến nguyên thần hắn điên cuồng sinh trưởng, cao lên từng thước một.
Diệp Húc bất thình lình xông vào trong một mảng sát phạt khí, chỉ thấy sát khí vô cùng nồng đậm ngưng tụ thành hình, hóa thành một vị vương tộc họ Bà ba đầu bốn cánh tay, cầm trong tay ảo ảnh của sáu món vu bảo là trượng, phủ, xử, luân, bổng, nghiệp hỏa kim liên. Sáu cánh tay vung vẩy, ảo ảnh từng món tam tương chi bảo đè sụp hư không, ép sương mù dày đặc ra, đánh tới Diệp Húc!
Âm hồn này là do tinh khí của một gã đại vu Tam Tương cảnh Địa Tương kỳ chết đi để lại, thực lực cũng không khủng bố như Tam Bất Diệt cảnh, nhưng tinh khí còn sót lại cùng ảo ảnh sáu món Tam Tương chi bảo kia, uy thế đủ để tranh cao thấp với đại vu Tam Tương cảnh!
"Muốn chết!"
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, Di La Thiên Địa Tháp bay ra, rung một cái. Âm hồn vị vương tộc họ Bà này bị Di La Thiên Địa Tháp ép vỡ ngay tại chỗ, ảo ảnh sáu món Tam Tương chi bảo cũng bị nghiền nát, hóa thành những luồng tinh khí mênh mông. Tinh khí lại lập tức mấp máy, ngưng tụ thành hình, đánh tới Diệp Húc.
Diệp Húc không khỏi nhíu mày, nếu những âm hồn đại vu cổ đại chết ở trong chiến trường này đều có thể sống lại, e là hắn sẽ phải chém giết không ngừng không nghỉ, chẳng có bất cư cơ hội ngừng lại.
"Âm đỉnh, thu!"
Diệp Húc lại nghiền nát âm hồn vị vương tộc họ Bà kia, lập tức tế Âm đỉnh lên, chỉ thấy những luồng tinh khí ầm ầm chảy vào trong Âm đỉnh của hắn. Âm hồn vương tộc họ Bà kia cùng tinh khí Tam Tương chi bảo rơi vào trong đỉnh liền bị luyện hóa ngay lập tức, trên vách tòa đại đỉnh này liền xuất hiện ảo ảnh vị vương tộc họ Bà kia, thao túng sáu món vu bảo trượng, phủ, xử, luân, bổng, nghiệp hỏa kim liên, hung thần ác sát.
Luyện hóa xong âm hồn vị vương tộc họ Bà này, Diệp Húc có thể cảm thấy uy lực của Âm đỉnh lại tăng lên không ít, uy năng càng mạnh hơn trước, tâm niệm khẽ động: "Nơi đây tuy nguy hiểm trùng điệp, nhưng cửu đỉnh của ta có thể dùng tinh khí âm hồn Ma tộc nơi đây để tăng lên phẩm bậc và uy lực…"
Hắn xông vào trong chiến trường cổ này, đột nhiên một đội quân Ma tộc xuất hiện, có chừng ba mươi âm hồn vương tộc Ma tộc, khí thế ngút trời, tạo thành đại trận.
Khí thế những âm hồn đó liên kết thành một vị Ma thần trăm cánh tay, cầm đủ loại ảo ảnh Tam Tương chi bảo, ầm ầm nện xuống người Diệp Húc, đánh bay hắn đi.
Hơn ba mươi tên vương tộc này có họ Bà, họ Nhân, họ La, cũng có họ Bì, tu vi khi còn sống hẳn là Tam Tương cảnh Địa Tương kỳ, liên hợp lại mạnh gần bằng một chiêu toàn lực của cường giả Địa Tương kỳ. Dù là Diệp Húc cũng bị đánh thân thể suýt vỡ, thậm chí cả Di La Thiên Địa Tháp với ngọc lâu suýt nữa cũng bị đánh bay!
"Giết!"
Hơn ba mươi âm hồn vương tộc cùng tiến lên một bước, giống như một đội quân chỉnh tề, chỉ thấy ma thần do khí thế bọn chúng ngưng tụ thành lại vọt tới Diệp Húc, trăm cánh tay vung lên, ảo ảnh các loại Tam Tương chi bảo đánh tới Diệp Húc.
"Sao trong cái chiến trường này lại có lắm cao thủ Ma tộc chết vậy?"
Sát niệm bùng lên trong lòng Diệp Húc, hắn cũng chẳng thèm tránh né, xông lên chống lại trăm cánh tay của ma thần.
Ở trong cơ thể hắn, Bàn Vương Khai Thiên Kinh điên cuồng vận chuyển, tu vi hắn tăng nhanh. Thân thể hoàng tộc Đế Thích của Diệp Húc lại càng mạnh hơn trước, tám cánh tay múa may, mỗi một bàn tay đều thúc giục một thức Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn, đại khí ào ạt, lấy cứng chọi cứng với hơn ba mươi âm hồn vương tộc kia, lấy mạnh phá mạnh.
Hiện giờ, hắn mới biết được chỗ dũng mãnh của hoàng tộc Đế Thích, bốn đầu tám con mắt, không hề có góc chết nào, nách mọc tám cánh tay, lực công kích tăng lên mấy lần.
Cùng lúc đó, đôi cánh thịt sau lưng hắn vỗ lên nhanh như điện, cho dù thực lực mà ba mươi âm hồn vương tộc kia liên thủ lại có thể sánh với đầu sỏ Địa Tương kỳ, nhưng Diệp Húc cũng không hề xuống hạ phong.
"Cửu đỉnh trấn Thần Châu!"
Cửu đỉnh của Diệp Húc hợp làm một, cưỡng ép trấn áp thiên địa âm dương phong sơn hỏa thủy lôi. Đầu đính ngọc lâu, hắn tế Di La Thiên Địa Tháp lên tạo ra hai tầng bảo vệ. Hắn xông vào trong âm hồn vương tộc, tám cánh tay đồng loạt đánh ra, bổ nát âm hồn một gã vương tộc, hóa thành tinh khí nồng đậm, lập tức bị hút vào luyện hóa trong đỉnh, trở thành chất dinh dưỡng cho cửu đỉnh của hắn.
Oanh!
Tên ma thần do khí thế âm hồn biến thành kia giơ tay đồng thời đánh tới Diệp Húc, chỉ thấy Di La Thiên Địa Tháp chấn động không ngừng, bị tên ma thần trăm cánh ta kia đánh bay đi!
Ma thần trăm tay không tiếng động cười to lên, các loại Tam Tương chi bảo đều đánh tới Diệp Húc. Cùng lúc đó, âm hồn vương tộc khác đều thi triển công kích với hắn, muốn đánh cho kẻ xâm lấn tan xương nát thịt.
"Nguyên thần nhập chủ!"
Diệp Húc kêu lên một tiếng đau đớn, ngọc thụ nguyên thần của hắn từ trong khí thế bay ra, nhập vào trong ngọc lâu, cùng ngọc thụ trong ngọc lâu tương dung, lập tức kích phát sức mạnh chất chứa trong tòa ngọc lâu này.
"Chết hết cho ta!"
Ngọc lâu không ngừng xoay tròn, không ngừng chấn động, khiến cho hư không phạm vi vài dặm bị chấn cho sụp đổ, hóa thành một mảng không gian hỗn độn.
Chỉ thấy tên ma thần kia tan rã đầu tiên, bị ngọc lâu của hắn trực tiếp chấn nát, những âm hồn vương tộc khác cũng ầm ầm vỡ nát, bị ngọc lâu trấn thành bột mịn!
Diệp Húc thở hổn hển, vội vàng tế cửu đỉnh lên, thu hết đám tinh khí vỡ nát kia vào trong đỉnh rồi luyện hóa, tránh cho đám âm hồn kia sống lại.
Trong chớp mắt, không gian hỗn độn khép lại, sương trắng tràn tới, bao phủ chiến trường. Loại sương mù này vô cùng thần bí thần ký, một trận chiến vừa rồi, Diệp Húc gần như dùng hết tất cả thực lực của mình, không ngờ còn không thể xua tan loại sương mù này.
Oành! Oành! Oành!
Bên trong sương mù đột nhiên truyền đến tiếng chấn động vô cùng dữ dội, thậm chí quét mở sương mù ra, lờ mờ lộ ra không gian chiến trường bên trong. Diệp Húc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy sâu trong chiến trường, dãy núi tung hoành, cẩm tú như họa.
Có hai âm hồn lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh đang chém giết nhau, đánh cho trời sụp đất nứt, từng ngọn núi lớn bị hai người kia phá hủy.
Hai âm hồn kia một thuộc Nhân tộc, một thuộc hoàng tộc Ma La, thao túng đều là ảo ảnh bất diệt chi bảo, uy thế mạnh, tuy kém cường giả Tam Bất Diệt cảnh như Hạ Trung Đường, nhưng có thể nói là khủng bố, ít nhất có thể sánh với đầu sỏ Tam Tương cảnh Thiên Tương kỳ.
Đột nhiên, Diệp Húc nhìn thấy từ giữa không trung hạ xuống một bàn chân kín đầy vảy, dẫm nát âm hồn hai cường giả Tam Bất Diệt cảnh kia, trực tiếp dẫm nát cho thành tinh khí nồng đậm vô cùng.
Bàn chân này giẫm vỡ hai âm hồn kia, lại có một bàn chân nữa hạ xuống, đi đến chỗ sâu trong chiến trường. Mà sau khi bàn chân kia đi qua, hai luồng tinh khí kia lại vặn vẹo vặn vẹo, hóa thành hai cái âm hồn, tiếp tục chém giết.
Mà giang sơn gấm vóc kia bị bọn chúng phá hủy lại khôi phục nguyên trạng một cách dị thường, những ngọn núi con sông trong sương mù như tồn tại trong tranh vẽ, đều là hư vô, cũng không phải là thật.
"Âm hồn của Nhân hoàng đã chết…"
Diệp Húc hít một hơi khí lạnh, hai bàn chân giáng xuống từ trên trời vừa rồi chính là của âm hồn Nhân hoàng Ma tộc chết đi để lại, mạnh mẽ vô ngần, hoàn toàn có thể sánh với lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh như Hạ Trung Đường!
"Nơi đây rốt cuộc là chiến trường gì, sao cả Nhân hoàng cũng chết ở chỗ này?"
Diệp Húc khiếp sợ không hiểu ra sao, nhíu máy, thầm nghĩ: "Lấy thực lực hiện tại, dù ta có thao túng thân thể Liệt Hỏa Minh Tôn cũng chẳng thể tiến sâu vào trong chiến trường này. Không bằng tu luyện ngay tại nơi đây, luyện hóa xong Thiên Địa Pháp Tướng của Hạ Trung Đường rồi tiếp tục thăm dò huyền bí trong chỗ sâu trong chiến trường này…"
Hắn tế ngọc lâu và Di La Thiên Địa Tháp bảo vệ quanh thân, tránh cho bị âm hồn đột nhiên tới đột kích.
Diệp Húc giơ tay nắm Nam Thiên Môn ra khỏi ngọc lâu, lập tức hít một hơi thật dài, hai tay đặt lên trên cánh cửa, cố gắng đẩy mở Nam Thiên Môn ra.
Ngày trước, hắn không có đủ sức mạnh để mở Nam Thiên Môn ra. Mà hiện giờ tu vi hắn tăng vọt, thực lực tăng mạnh, lại khai sáng ra loại tâm pháp bá đạo như Bàn Vương Khai Thiên Kinh, mở ra Nam Thiên Môn thật dễ dàng.
Cánh cửa này mở ra, Diệp Húc lắc mình đi vào.
Hắn phóng mắt nhìn tới, chỉ thấy trong không gian tầng thứ nhất Nam Thiên Môn, cửu đỉnh, Kiếm Hoa Kim Luân mà Hạ Trung Đường luyện chế, còn có Trảm Tiên Đài và những bất diệt chi bảo khác, còn có hơn mười món tam tương chi bảo, tất cả đều bay lượn xung quanh cánh cửa thứ hai Nam Thiên Môn!
Mà hắn Thiên đỉnh tòa Nhân hoàng chi bảo mà hắn cướp được của Hạ gia kia lại không thấy đâu.
"Chẳng lẽ Thiên đỉnh của Hạ gia bị thu vào trong cánh cửa sâu hơn trong Nam Thiên Môn?"
Diệp Húc không khỏi nhíu mày, lấy tu vi thực lực có hạn của hắn bây giờ, chỉ thăm dò tầng thứ nhất Nam Thiên Môn, vẫn chưa tiến vào tám tầng cánh cửa sau. Nếu Nam Thiên Môn thu Thiên đỉnh vào trong những tầng sâu hơn, chỉ e là dựa vào thực lực bây giờ của hắn còn chưa thể tiến vào để lấy được món Nhân hoàng chi bảo.
"Trước luyện hóa cửu đỉnh của Hạ Trung Đường, dung nhập vào cửu đỉnh của ta đã, sau đó lại đi vào Nam Thiên Môn tầng thứ hai, tìm kiếm bảo vật khác!" Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyenfull.xyz
Diệp Húc nghĩ đến đây, lập tức bay tới trung tâm Nam Thiên Môn.
Vù!
Hắn mở miệng hút một cái, lập tức không trung xuất hiện một cái lốc xoáy thật lớn, dường như một cái lỗ đen không gian. Hơn ba mươi món tam tương chi bảo bay xung quanh cánh cửa tầng thứ hai Nam Thiên Môn đều bay lên, không tự chủ được rơi vào trong miệng hắn.
Răng rắc, răng rắc.
Diệp Húc há miệng cắn vỡ từng món tam tương chi bảo một rồi nuốt vào trong bụng, thúc giục Bàn Vương Khai Thiên Kinh luyện hóa. Hắn dung nhập Chư Thiên Thập Đạo vào trong Bàn Vương Khai Thiên Kinh, khiến chỗ kỳ lạ của môn tâm pháp này còn vượt qua cả Chư Thiên Thập Đạo mà Triều Công Thiều đã khai sáng ra.
Lấy Chư Thiên Thập Đạo mà Triều Công Thiều cắn nuốt những món tam tương chi bảo đó, sớm có thể tu luyện đến cảnh giới đệ thập đạo đại viên mãn. Mà sau khi Bàn Vương Khai Thiên Kinh dung nhập Chư Thiên Thập Đạo rồi, lại dường như một cái động không đáy, có thể cắn nuốt vu bảo không ngừng, nâng cao cường độ bản thân.
Diệp Húc luyện hóa xong tam tương chi bảo, lúc nà mở bước chân đi đến chỗ cửu đỉnh của Hạ Trung Đường.
Trảm Tiên Đài cảm ứng được hơi thở của hắn, tấm Chiêu Hồn Phiên kia hơi hơi lay động, mặt phiên bay phất phới, chữ "Trảm" trên mặt lại càng thêm bắt mắt.
Mà ở dưới chữ Trảm thì tự động hiện ra tên Diệp Húc.
Ông!
Tên của Diệp Húc hiện ra trên Chiêu Hồn Phiên rồi, sợi dây trói tiên trên Trảm Tiên Đài lập tức hóa thành kim long bay tới Diệp Húc, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng được!
Món vu bảo này chính là bất diệt chi bảo mà Tây hoàng luyện chế, công hiệu cực kỳ kỳ lạ, thậm chí Già La Minh Tôn cũng suýt bị Trảm Tiên Đài chém chết!