Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 496: Thu Trảm Tiên Đài



Cùng là bất diệt chi bảo, uy lực cũng có chênh lệch cực lớn, thí dụ như cửu đỉnh và Kiếm Hoa Kim Luân do Hạ Trung Đường luyện chế, còn chưa tế lên đã bị Diệp Húc thao túng Liệt Hỏa Minh Tôn đánh ra khỏi cơ thể, trực tiếp bị bắt lấy trấn áp.

Đây là bởi vì Hạ Trung Đường chẳng qua chỉ là lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh nguyên thần bất diệt, tuy tu vi thâm hậu nhưng cũng chỉ có thể luyện chế ra bất diệt chi bảo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Mà Trảm Tiên Đài lại là bất diệt chi bảo do vị Vu hoàng thời thượng cổ là Tây hoàng luyện chế, hơn nữa mặc dù là Tây hoàng cũng tham chiếu Trảm Tiên Đài của Thiên đình cổ tiên khi viễn cổ lục đạo chưa tan vỡ, mới luyện chế ra, tuy chỉ là bất diệt chi bảo nhưng uy lực còn xuất sắc hơn cả một số nhân hoàng chi bảo!

Tuy rằng thời nay không còn Tiên nhân, nhưng tòa Trảm Tiên Đài này chém giết đại vu quả thật dễ dàng, thậm chí cả Già La Minh Tôn Tam Bất Diệt cảnh cũng suýt bị chém dưới đao trảm tiên.

Tòa Trảm Tiên Đài này không ai tế khởi đã lợi hại như thế, nếu vào trong tay một gã đại vu Tam Bất Diệt cảnh, phát huy uy năng của nó đến lớn nhất, có khi còn có thể chém được cả Nhân hoàng!

"Muốn chém ta sao? Không dễ thế đâu!"

Diệp Húc thò tay vào ngọc lâu nắm Liệt Hỏa Minh Tôn ra, che ở trước người mình. Chỉ thấy kim long lách qua Liệt Hỏa Minh Tôn, vù một tiếng cuốn lấy Diệp Húc, sau đó kéo hắn bay tới Trảm Tiên Đài.

Trên Trảm Tiên Đài, Trảm Tiên Đao giơ lên, gông xiềng rầm một tiếng mở ra, chỉ chờ bắt Diệp Húc vào liền khóa hắn lại, ép hắn quỳ trên bồ đoàn, đao chém xuống, trảm nguyên thần, giết thân thể, chiêu tàn hồn, khiến hắn hồn phi phách tán!

Trán Diệp Húc toát mồ hôi lạnh, hắn vốn nhìn thấy Già La Minh Tôn suýt bị Trảm Tiên Đài chém, từng cảm thấy khá buồn cười, nhưng giờ loại chuyện này xảy ra trên người mình thì chẳng thể cười nổi nữa, mà thành khủng bố!

"Ngay cả Hạ gia tam lão, Thiên Địa Dương tam đỉnh cũng chẳng thể làm gì ta, ta sẽ không bị một món vu bảo kỳ quái này chém chết đâu!"

Diệp Húc quát lên liên tục, dùng hết pháp lực toàn thân giãy ra khỏi Khốn Tiên Thằng, nhưng sợi dây này chính là do Tây hoàng luyện chế bằng một con kim long đã tu luyện đến Tam Bất Diệt cảnh đỉnh phong, dù là Già La Minh Tôn cũng không giãy ra nổi, huống chi là Diệp Húc?

Khốn Tiên Thằng hóa thành kim long trói hắn bay lên Trảm Tiên Đài, Cùm Khóa Tiên răng rắc một tiếng tách ra, chụp chặt vào cổ Diệp Húc, một luồng sức mạnh khó có thể tưởng tượng được truyền từ gông xiềng đến, trấn áp nguyên thần, thân thể hắn, khiến Bàn Vương Khai Thiên Kinh của hắn cũng không thể vận chuyển được.

Bộ Cùm Khóa Tiên này cũng không phải chỉ đơn giản là khóa Diệp Húc lại, mà là một món dị bảo trấn áp tù phạm, trấn áp nguyên thần thân thể, thậm chí là tâm pháp, khiến cho tù phạm không còn thần thông, không cách nào phát huy pháp lực, chỉ có thể trở mắt nhìn Quỷ Đầu đao hạ xuống, chém nguyên thần, thân thể cùng hồn phách!

Diệp Húc giờ mới biết, lúc trước khi Già La Minh Tôn quỳ gối trên Trảm Tiên Đài đã gặp phải áp lực lớn cỡ nào, nguy hiểm cỡ nào.

Uy năng của Trảm Tiên Đài cũng không đơn giản như hắn tưởng tượng. Hắn đi lên tòa ngọc đài này, Chiêu Hồn Phiên bay phất phới khiến hồn phách hắn rục rịch, trong Tử Phủ hỗn độn một mảnh, hồn phách gần như đều bị tấm đại phiên này chiêu đi!

Tác dụng của Tử Tù Bồ Đoàn lại là khiến tù phạm quỳ xuống, áp chế tâm chí tâm linh, mất đi ý chí phản kháng, khoanh tay chịu chết. Diệp Húc tuy còn chưa quỳ lên Tử Tù Bồ Đoàn, nhưng tâm linh đã bị tấm bồ đoàn kia áp chế, gần như không nhấc nổi lòng phản kháng lên.

Mà Trảm Tiên đao cũng đã dựng lên ngang trời, đao khí ngút trời, cắt cho hư không xuất hiện từng cái khe tối đen.

Thanh Trảm Tiên đao này ngay cả Già La Minh Tôn cũng không dám để nó hạ xuống, nếu không một đao chém xuống, đầu rơi máu chảy, thân thể bị hủy, nguyên thần bị trảm, Thiên Địa Pháp Tướng cũng bị chém vỡ, thân tử đạo tiêu!

Mắt thấy Diệp Húc sắp phải quỳ lên cái Tử Tù Bồ Đoàn này, đột nhiên Liệt Hỏa Minh Tôn hiện ra sau lưng Diệp Húc, mở bàn tay ra nắm lấy Diệp Húc, nhấc lên không trung, không cho hắn quỳ xuống bồ đoàn.

Cùng lúc đó, tám cánh tay của Liệt Hỏa Minh Tôn mở ra, một tay bắt lấy Diệp Húc, một quyền đánh xuống Quỷ Đầu đao, một quyền đánh tới Chiêu Hồn Phiên, một tay rút đi Tử Tù Bồ Đoàn, hai tay kéo lấy Khốn Tiên Thằng, kéo rút nó ra, hai bàn tay cuối cùng thì nắm lấy Cùm Khóa Tiên, ép mở nó ra!

Hiện giờ hắn lâm vào hiểm cảnh, dù dùng Liệt Hỏa Minh Tôn sẽ hao tổn tu vi nó, nhưng Diệp Húc cũng mặc kệ!

"Nguy hiểm thật! May mà Liệt Hỏa Minh Tôn đã bị ta luyện thành thân ngoại hóa thân, nếu không hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi…"

Hắn rốt cuộc thoát khỏi Khốn Tiên Thằng, lập tức nguyên thần thoát thể mà ra, bay vào tử phủ Liệt Hỏa Minh Tôn, nhập chủ luân hải thứ chín, điều khiển vị Đại Minh Tôn Vương này, tám con mắt mở ra, ánh mắt như điện.

"Muốn chém ta sao? Ta thu mi luôn!"

Diệp Húc quấn Khốn Tiên Thằng quanh hông Liệt Hỏa Minh Tôn, Cùm Khóa Tiên thì hắn cài lên trên một cái cổ tay, kẹp Tử Tù Bồ Đoàn dưới nách, hai tay lập tức ôm lấy Chiêu Hồn Phiên, vung phiên quét về phía Trảm Tiên đao!

Trảm Tiên đao bơi ở trên không trung như cá, đẩy Chiêu Hồn Phiên ra, một đao chém xuống cổ Liệt Hỏa Minh Tôn, để lại một vết đao trắng toát.

Thanh đao này tuy mạnh, nhưng dù sao cũng là tự hành động, không ai tế lên, tuy có thể làm Già La Minh Tôn bị thương, nhưng thân thể Liệt Hỏa Minh Tôn cũng là thân thể Nhân hoàng, còn mạnh hơn Già La Minh Tôn rất nhiều, dù là Trảm Tiên đao cũng không thể chặt đứt đầu ông ta.

"Già La Minh Tôn không thể thu ngươi, nhưng ta thì có thể!"

Diệp Húc thấy Trảm Tiên đao không thể chém thương Liệt Hỏa Minh Tôn, trong lòng cực kỳ yên tâm, lập tức từng bước tiến tới thanh Trảm Tiên đao này.

Giờ phút này, cách chiến trường cổ ngàn dặm ngoài, thần niệm hóa thân của Hạ Tường Đường rốt cuộc tìm kiếm dấu vết Liệt Hỏa Minh Tôn để lại trên không gian, cũng đã tìm đến đây.

Khí thế và thân thể Liệt Hỏa Minh Tôn quá mạnh, đè sụp hư không, tuy rằng hư không vỡ tan nhanh chóng phục hồi như cũ, nhưng ở trong mắt lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh Hạ Tường Đường này, vẫn có thể nhìn ra dấu vết để lại.

Không lâu sau, chân thân Hạ Tường Đường giáng đến, lão già này chòm râu tung bay, ánh mắt chớp động, nhìn chăm chú chiến trường cổ bao phủ bởi làn sương mù dày đặc này.

"Biển Oan Hồn? Chẳng lẽ Liệt Hỏa Minh Tôn chạy vào trong chiến trường cổ này?"

Lão chần chừ một lát, dứt khoát đi vào trong màn sương, cẩn trọng dè dặt chứ không lỗ mang như Diệp Húc, đấu đá lung tung trong chiến trường cổ.

"Biển Oan Hồn này chính là do Chu Vũ Mục Vương suất lĩnh đại vu Nhân tộc Yêu tộc tấn công Hằng Cổ Ma Vực, tại đây gặp phải sự chống cự của thập địa ma điện Ma Vực, huyết chiến mấy ngày, mới để lại chiến trường này. Chu Vũ Mục Vương chính là vị Vu hoàng thượng cổ mạnh nhất hơn mười vạn năm qua trong thế giới Vu Hoang. Nơi đây chôn cất không biết bao nhiêu đại vu, nghe nói lúc ấy cả Ma hoàng thập địa ma điện cũng có người chết ở đây, oan hồn qua lại nơi đây hơn mười vạn năm, có thể nói là hung hiểm vô cùng, nên được gọi là tuyệt cảnh Ma Vực, thậm chí cả Ma tộc cũng không dám đặt chân vào…"

Hạ Tường Đường tiến vào biển Oan Hồn không lâu, Đặng Nguyên Giác hồn bay phách lạc từ đằng xa phi tới. Hắn ta bị Diệp Húc dùng một chiêu đánh bại, quỳ gối với Diệp Húc trước mặt mọi người, tất cả vu bảo đều bị Diệp Húc nuốt hết, lại bị Diệp Húc tát cho một cái bạt tai, anh danh một đời đã hủy, mặt mũi mất hết.

Sắc mặt hắn ta xanh mét, không chỉ thực lực bị thương nặng, nội tâm sớm tu luyện đến trời sập cũng chẳng hề sợ hãi đã bị Diệp Húc tàn phá đến vỡ nát.

Hắn ta vốn ngọc thụ lâm phong, giờ phút này lại có vẻ nghèo túng.

"Diệp Thiếu Bảo, ngươi làm nhục ta, cướp đi tất cả của ta, ta muốn trả lại cho ngươi gấp ngàn lần!"

Đặng Nguyên Giác nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt méo mó: "Nhưng nói gì thì nói, giờ đây ngươi đã chết trong tay Hạ gia tam lão. Mối thù này, chẳng lẽ cả đời ta cũng không thể trả lại?"

Hắn ta nán lại giữa không trung một lát, ánh mắt dần khôi phục chút thần thái, rốt cuộc dừng ở trên mảnh đất phủ đầy sương trắng kia.

"Biển Oan Hồn!"

"Truyền thuyết nói nơi đây hung hiểm vô cùng, chính là một nơi tuyệt cảnh. Lần trước khi ta đi ngang qua, nhìn thấy sát khí ngút trời, nhưng vì thực lực hạn chế nên không dám tiến vào. Hiện giờ tất cả vu bảo của ta đều bị Diệp Thiếu Bảo cướp mất, không bằng vào biển Oan Hồn này, với vận mệnh của ta, có khi lại có một phen gặp gỡ khác, phá rồi lại lập, thành tựu sau này sẽ lớn hơn nữa!"

Trong mắt Đặng Nguyên Giác dần dần có sức sống, hắn đang định tiến vào biển Oan Hồn tìm kiếm bảo vật, đột nhiên dừng ở ngoài chiến trường, cười khanh khách nói: "Hầu sư đệ, ngươi còn định đi theo vi huynh bao lâu nữa?"

Bốp bốp bốp!

Tiếng vỗ tay truyền đến, Hầu Nhân Vực bước ra khỏi hư không, mỉm cười nhìn Đặng Nguyên Giác, nói: "Tứ sư huynh, không ngờ huynh bị Diệp Thiếu Bảo đả kích một trận còn có thể bình phục lại, không hổ là nhân vật Ứng Tông Đạo nhìn trúng, có thể cùng ta nổi danh."

Hầu Nhân Vực mặc tử bào, sắc mặt ấm áp, ánh mắt sáng ngời như sao, hắn ta ngọc thụ lâm phong, đứng cùng Đặng Nguyên Giác dường như một đôi ngọc nhân, đều là những mỹ nam tử cực kỳ hiếm thấy.

Không thể không nói, Ứng Tông Đạo tuyển chọn đệ tử rất có khuôn phép, đệ tử mà hắn lựa chọn đều khí độ phi phàm, như loại nam nhân loại hình sức mạnh như Vinh Lâm Yến Công Thượng, cũng có loại hình mỹ nam tử như Đặng Nguyên Giác Hầu Nhân Vực.

Đặng Nguyên Giác cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "Sư đệ, ngươi bám theo ta hơn mười ngàn dặm tới biển Oan Hồn này, chẳng lẽ mưu toan gây rối?"

Hầu Nhân Vực cười ha ha, thần thái bay lên: "Tiểu đệ đến là để đưa tứ sư huynh ngươi quy thiên."

Hắn ta như đang nói một chuyện chẳng hề liên quan, cười nói: "Tứ sư huynh, ngươi bị Diệp Thiếu Bảo một chưởng đánh bại, bị ép cho quỳ xuống đất, thân là Ma Tông tam kiệt, tiểu đệ thật xấu hổ khi làm bạn với ngươi. Bởi vậy, hãy để cho tiểu đệ thành toàn ngươi, tiễn ngươi ra đi, tránh cho Hoàng Tuyền Thánh Tông ta hổ thẹn!"

Đặng Nguyên Giác thần sắc chuyển lạnh, cười khanh khách nói: "Sư đệ, ngươi muốn giết ta, ta sao lại không nghĩ tới giết ngươi?"

Khuôn mặt hắn vặn vẹo, điềm nhiên nói: "Ngươi quý vì thân thể ngũ hành, chỉ cần lấy được nguyên thần của ngươi, ta cũng có thể trở thành thân thể ngũ hành, tốc độ tu luyện của ta tất sẽ khủng bố khó có thể tưởng tượng được! Lấy được nguyên thần của ngươi, đừng nói Diệp Thiếu Bảo, Vinh Lâm, cho dù là Ứng Tông Đạo, tương lai ta cũng vượt qua ông ta, ép ông ta tốn vị nhượng hiền!"

Hắn tiến lên một bước, khí thế tăng vọt, hóa thành một con sông Hoàng Tuyền, cười to nói: "Sư đệ, tuy ta thua trong tay Diệp Thiếu Bảo, nhưng tu vi của ta chưa từng giảm lấy nửa phần! Theo ta được biết, giờ ngươi mới tiến vào Nguyên Thần kỳ nhỉ? Bản lĩnh của ngươi, tâm pháp ngươi tu luyện, ta đã biết hết! Hôm nay, ta chẳng những lấy được nguyên thần của ngươi, còn muốn cướp hết bảo vật trên người ngươi làm của mình!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.