Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 517: Hoàn thiện tâm pháp



"Thiếu Bảo, ngươi còn có thể xấu xa hơn nữa không?" Ma La Dư chớp chớp mắt, nhìn về phía Diệp Húc, vừa tức giận lại buồn cười, nói.

Trong nháy mắt khi Thạch Tinh Hải và đám đệ tử Tinh Cung quay đầu lại kia, lập tức ánh mắt kinh động đến âm hồn vị Nữ vu hoàng không đầu kia.

Đám người bọn họ từ bên ngoài mai cốt chi địa này một đường bình an đi đến nơi đây, chứng tỏ thực lực của bọn họ cực kỳ hùng mạnh. Suy cho cùng thì đường Diệp Húc và Ma La Dư đi là thông đạo an toàn mà Ma hoàng đã mở ra, Bình Đẳng Vương Thái tử cũng có con đường an toàn riêng, Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương thì tu luyện tâm pháp Lục Đạo Luân Hồi bảo quyển tương đồng với mảng thế giới này.

Chỉ có đám người Thạch Tinh Hải không có những ưu thế đó, nhưng những người này lại dựa vào hai tòa trận pháp là Đại Chu Thiên Tinh Đấu đại trận và Tinh Không Trụ Quang đại trận một đường đi đến nơi đây, cứng rắn đánh ra một con đường đi, có thể thấy được những người này chỉ e là tinh anh trong tinh anh của Chu Thiên Tinh Cung!

Mặc dù là Diệp Húc cũng không dám nói mình có thể xông vào nơi mai cốt chi địa này, đánh ra một con đường bình an đi qua.

Nhưng trước mặt âm hồn không đầu của vị Vu hoàng này, cái gọi là tinh anh kia dường như giống giấy kẹp, bị nữ tử không đầu kia nhẹ nhàng nhấc lên, liền hái lấy cái đầu đi, đột tử tại chỗ, không hề có chút sức phản kháng!

Trong chớp mắt liền có năm sáu người chết, biến thành những thi thể không đầu!

Đám đệ tử Chu Thiên Tinh Cung giận dữ, bọn họ đến từ Tinh Cung, trước nay chỉ có ta giết người, không người giết ta, kiêu ngạo ngang ngược. Mặc dù ở Hằng Cổ Ma Vực, thậm chí cả Ma La Dư, con gái của Ma hoàng, cũng không để vào mắt, dĩ nhiên là một bộ dáng ông trời thứ nhất ta đứng thứ hai.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nếm mùi đau khổ lớn như thế, liên tiếp bị tiêu diệt đi mấy người, nhưng vẫn không hề loạn trận tuyến, mà tế các loại vu bảo lên, thi triển các loại vu pháp, tế trận đồ, đều đánh tới nữ tử áo trắng không có đầu kia!

Thế công của bọn họ không thể nói là không linh hoạt sắc bén, công kích công thể nói là không mạnh, nhưng chưa đi đến trước người âm hồn vị Nữ vu hoàng không đầu kia, tất cả vu bảo, tất cả vu pháp, tất cả trận đồ đều sụp đổ, hóa thành tro bụi, không còn tồn tại nữa.

Âm hồn Nữ vu hoàng không đầu tuy không thi triển bất cứ vu pháp vu bảo gì, nhưng hư không quanh cô ta như có một loại sức mạnh kỳ lạ, đủ để phá nát tất cả những vu pháp vu bảo nào đánh tới cô ta!

Cô ta ở trong rất nhiều công kích vẫn giống như một vị tuyệt thế nữ tử bước ra từ trong tranh, không nhanh không chậm, giơ đôi bàn tay trắng muốt lạnh lẽo ra bóp lấy cổ của một gã đệ tử Chu Thiên Tinh Cung, hái đầu xuống, cố gắng lên đầu mình, một lần tiếp một lần, lại bóp nát ba cái đầu, khẽ thở dài nói: "Không phải đầu của ta…"

"Đầu của ta ở đâu…" Cô ta thở dài, theo ánh mắt bắt tới những người khác.

"Đây là con quái vật gì vậy?"

Những đệ tử Tinh Cung còn lại trong tâm đều là tuyệt vọng, thậm chí cả ba lão già mặc áo bào xám Tam Tương cảnh Địa Tương kỳ còn lại trong chớp mắt đã có hai lão bị âm hồn không đầu hái đầu đi, biến thành thi thể không đầu ngã vào trong sông Hoàng Tuyền.

"Thiếu chủ, cậu đi trước đi, tôi sẽ ngăn cản nó lại!"

Tên lão già cuối cùng kia lấy lại tinh thần, tế tất cả Tinh Quân Địa Tương chân thân của mình lên, liên tục quát lớn, thúc dục Đại Chu Thiên Tinh Đấu đại trận vầ Tinh Không Trụ Quang đại trận, không hề chùn bước, đánh tới âm hồn không đầu của vị Nữ vu hoàng kia, hét to: "Ta không tin, ngay cả trấn cung trận pháp của Chu Thiên Tinh Cung ta cũng không thể gây thương tổn cho con quái vật này!"

Ngay sau đó, âm hồn không đầu xuyên qua tầng tầng lớp lớp trận pháp, không đếm xỉa đến bất cứ công kích nào, đi đến bên người lão ta, hai tay đặt lên cỗ lão, nhẹ nhàng hái cái đầu của lão xuống.

"Thiếu chủ mau đi!"

Thêm nhiều đệ tử Tinh Cung lao lên, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, biết rõ phải chết nhưng cũng không hề chùn bước lại.

Thạch Tinh Hải run run đôi tay, nhìn thoáng qua nơi đệ đệ Thạch Tinh Vân rơi xuống, chỉ thấy lực ném của Diệp Húc thật lớn, trực tiếp ném Thạch Tinh Vân đến bờ bên kia sông Hoàng Tuyền, trong lòng thoáng yên tâm, xoay người lao đi dọc theo Hoàng Tuyền lộ.

"Các vị sư huynh sư thúc, mối thù lớn của các người này, ta nhất định sẽ báo, phải làm cho Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo nợ máu trả bằng máu!"

Trong tâm hắn đã tức giận tới cực điểm rồi, lấy tài trí của hắn đương nhiên có thể nghĩ ra, Diệp Húc ném Thạch Tinh Vân ra xa, chỉ sợ là để dẫn nữ tử áo trắng không đầu kia ra tay, đối phó đám người Chu Thiên Tinh Cung.

"Vì sao Diệp Thiếu Bảo ném Tinh Vân qua đó, sau đó ả đàn bà không đầu kia lập tức ra tay đối phó chúng ta?"

Tốc độ hắn cực nhanh, lao vụt qua Hoàng Tuyền lộ, đột nhiên trong đầu lóe lên một suy nghĩ, nghĩ đến điểm quan trọng: "Diệp Thiếu Bảo chính là muốn khiến chúng ta quay đầu lại!"

"Ả đàn bà không đầu kia chắc chắn không thể nhìn thấy chúng ta, nhưng khi chúng ta quay đầu, ả liền có thể cảm ứng được ánh mắt của chúng ta!"

Thạch Tinh Hải mừng rỡ, vội vàng dừng bước chân lại, xoay người quát lớn: "Tất cả mọi người nhắm mắt lại…"

Hắn đứng tại chỗ, cũng chưa kịp nói cho hết lời, bởi vì trên Hoàng Tuyền lộ trống không, chỉ có sông lớn mênh mông, sóng từng trận ào ào, vị nữ tử áo trắng không đầu kia đang bay tới chỗ hắn.

Mà tất cả đệ tử Tinh Cung trong nháy mắt đã chết hết, không còn ai sống.

Thạch Tinh Hải im lặng đứng trên Hoàng Tuyền lộ, đột nhiên thét to một tiếng, nhắm hai mắt lạo, xoay người đi đến cuối Hoàng Tuyền lộ.

Diệp Húc và Ma La Dư đang trên con đường đi đến chỗ sâu trong mai cốt chi địa, hai người dần dần cảm giác được những làn hơi thở của Vu hoàng truyền đến, loại hơi thở này cực kỳ trầm trọng, từ khoảng cách của bọn họ tới trung tâm mai cốt chi địa càng gần, hơi thở lại càng ngày càng nặng.

Không chỉ như thế, trên đường dần dần tràn ngập đủ loại ma khí, có U Minh, A Tị, Nê Lê, Liệt Hỏa, Hàn Băng, Huyết Trì, Hắc Thằng…, ma khí nơi này chính là sau khi Vu hoàng chết, nguyên thần của mình phân giải ra, đem tu vi của mình khi còn sống trả lại cho thiên địa.

Ma tộc tu luyện khác với vu sĩ loài người. Vu sĩ loài người dựa vào nguyên khí thiên địa để tu luyện, nguyên khí thiên địa bao gồm ba loại là Chu Thiên Tinh Lực, Thái Dương Nguyên khí và linh khí, mà Ma tộc thì lại tu luyện bằng ma khí. Bởi vậy nơi này tuy nhiều ma khí, nhưng với Diệp Húc mà nói thì chẳng hề có chút tác dụng nào, ngược lại hắn còn phải ngăn cản ma khí xâm nhập, miễn cho mình bị ăn mòn tu vi cùng thân thể.

Nhưng đối với Ma La Dư mà nói thì nơi đây đúng là một thánh địa tu luyện vô thượng, hô hấp thổ nạp những ma khí đó sẽ giúp cô nhanh chóng trị liệu thương thế, khôi phục tu vi.

"Vị Nữ vu hoàng này chết trận ở biển Oan Hồn, khí thế hóa ra mảng thiên địa này, mỗi một bông hoa ngọn cỏ đều ẩn chứa hơi thở của nàng ta, thâm tàng bất lộ. Mà ở trong này, chúng ta có thể cảm nhận được hơi thở Vu hoàng, chứng to ở chỗ sâu trong mai cốt chi địa có thi hài của nàng ta!" Diệp Húc chớp động ánh mắt, cười nói.

Ma La Dư ừ một tiếng, đôi mắt đẹp tiếp tục nhìn khuôn mặt Diệp Húc, có chút không yên lòng, đột nhiên cười khanh khách nói: "Ngươi nói, những tên Chu Thiên Tinh Cung đó bị ngươi âm có thể toàn quân bị diệt hay không?"

Diệp Húc lắc đầu cười nói: "Những người khác có lẽ sẽ chết, nhưng Thạch Tinh Hải chắc là sẽ sống sót. Kẻ này tâm trí bất phàm, tốc độ phản ứng không chậm, nếu hoảng loạn có khi sẽ loạn trận tuyến, nhưng chỉ cần hán định tâm thần lại, chắc chắn sẽ phát hiện ra các phá giải Hoàng Tuyền lộ."

Hắn có chút kiêng kỵ với rất nhiều cường giả Chu Thiên Tinh Cung. Nếu là một mình Thạch Tinh Hải, hắn còn có tin tưởng để đấu một trận. Nhưng lần này cao thủ tiến vào biển Oan Hồn rất nhiều, những người này liên thủ lại, thúc dục Chu Thiên Tinh Đấu đại trận và Trụ Quang đại trận, thậm chí cả nhân vật như Bảo Nguyên Đại Thiền sư đều ăn mệt lớn, bị nhốt ở trong trận, thân thể lập tức liền lão hóa đi cả trăm năm!

Bằng không với thực lực của Bảo Nguyên Đại Thiền sư cũng sẽ không dễ dàng bị Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương vây khốn, hóa thành heo, bị phá vỡ kim thân.

Với lại, đám đệ tử Tinh Cung hợp lực tế Đại Chu Thiên Tinh Đấu đại trận lên, những Tinh quân nguyên thần trong trận đều hóa thành Pháp tướng chân thân, thực lực cực kỳ hùng mạnh, lực công kích mạnh đến mức có thể tạo thành tổn thương lên thân thể Nhân hoàng của Bảo Nguyên Đại Thiền sư.

Cho nên, bất kể là như nào đi chăng nữa, Diệp Húc cũng phải loại bỏ vây cánh của Thạch Tinh Hải trước, nếu không bị đám người này vây công, hắn sẽ không có mấy phần thắng.

E rằng chỉ có tế Liệt Hỏa Minh Tôn lên mới có thể chống lại hai đại trận pháp, đánh chết những người này.

"Thiếu Bảo, khuôn mặt thật của ngươi đến tột cùng là dạng gì? Ta không tin ngươi thật sự có được huyết thống của hoàng tộc Đế Thích."

Ánh mắt của Ma La Dư tiếp tục dừng trên khuôn mặt Diệp Húc, đôi mắt đẹp chớp động, cười khanh khách nói: "Cùng ngươi ở một chỗ lâu như vậy, ta còn không biết diện mạo thật của ngươi. Nếu chẳng may ngày nào đó ở bên ngoài gặp ngươi, tỷ không cẩn thận chém phải ngươi, chẳng phải là ngươi sẽ bị chết oan uổng sao?"

Diệp Húc không biết làm sao, lúc này tán đi chân thân hoàng tộc Đế Thích, khôi phục tướng mạo vốn có, vẫn là quần áo lam như trước, cùng một gương mặt thanh tú.

Ánh mắt Ma La Dư sáng lên: "Bộ dáng cũng không xấu, tàm tạm, tỷ nhận ngươi tên đệ đệ này."

Diệp Húc lắc đầu bật cười, cô ma nữ này đến nay vẫn còn nhớ mãi không quên chuyện khi mới gặp nhau.

Hai người tiếp tục đi, Diệp Húc yên tĩnh tâm thần, bộ não nhanh chóng vận chuyển, không ngừng suy diễn Bàn Vương Khai Thiên Kinh, dung nhập Đại Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu Cấm Pháp vào trong đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nguyên là hắn chỉ lấy được Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu Vi Trần Cấm Pháp cuốn thứ nhất, và Đại Chu Thiên Tinh Đấu Cấm Điển cuốn thứ hai, sau khi dung nhập vào Bàn Vương Khai Thiên Kinh, hai loại cấm pháp không trọn vẹn này căn bản chỉ như muối bỏ biển, bé khỏ không đáng kể.

Nhưng lúc này hắn lấy được Đại Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu Cấm Pháp đủ bảy cuốn, đủ để tu đến Tam Tương cảnh Thiên Tương kỳ đỉnh phong, bổ sung vào trong Bàn Vương Khai Thiên Kinh, khiến tâm pháp hắn khai sáng ra càng thêm đầy đủ, khiếm khuyết cũng giảm đi rất nhiều.

Qua thật lâu sau, Diệp Húc cuối cùng cũng đem Đại Tiểu Chu Thiên Cấm Pháp dung nhập vào trong Bàn Vương Khai Thiên Kinh. Hắn vận chuyển tâm pháp, mượn áp lực của hơi thở Vu hoàng khiến Bàn Vương Khai Thiên Kinh càng có hiệu suất, không ngừng cắn nuốt thuần dương linh khí, dung nhập vào trong nguyên thần.

Cùng lúc đó, hắn tế Di La Thiên Địa Tháp lên, mượn bảo tháp chi uy dắt Chu Thiên Tinh Lực, chỉ thấy trong thế giới do khí thế của Diệp Húc mở ra phía sau lưng hắn, trên bầu trời dần dần xuất hiện những điểm nhỏ ngôi sao, phủ kín bầu trời.

Những ngôi sao càng lúc càng lớn, tạo thành vũ trụ rộng lớn, vô số ngôi sao tinh đấu kết hợp lại, vận hành dựa theo chu thiên, theo mặt trời lên thì lặn đi, không ngừng vận chuyển.

Những tinh đấu đó tổ thành Đại Chu Thiên trận thế, khiến thế giới do khí thế của Diệp Húc mở ra xuất hiện một không gian bao la hùng vĩ, những ngôi sao dày đặc, hóa thành tinh không trụ quang, khiến thế giới của hắn đó xuất hiện thời gian trôi qua.

Vũ đại diện cho không gian, trụ đại diện cho thời gian, vũ trụ xuất hiện, thế giới do khí thế của Diệp Húc mở ra càng thêm toàn vẹn, rộng lớn vô cùng, vô cực vô lượng.

"Khiếm khuyết của Bàn Vương Khai Thiên Kinh vẫn còn, nhưng hiện giờ tâm ma đã không dễ quấy nhiễu được ta nữa."

Diệp Húc nhẹ nhàng thở ra, không ngừng thúc dục Bàn Vương Khai Thiên Kinh, luyện hóa Chu Thiên Tinh Lực và Thuần Dương linh khí, nhanh chóng khôi phục tu vi.

"Mùi máu tanh thật nồng! Cận thận, nơi đây quá nửa có cổ quái." Ma La Dư cau mũi, dừng chân lại.

Diệp Húc cũng ngửi được mùi máu tanh nồng đặc truyền đến, trong lòng rùng mình. Hai người liếc nhau, thật cẩn thận đi đến phía trước, đột nhiên nhìn bên đường phía trước bọn họ không xa có một bộ hài cốt thật lớn nằm đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.