Ngọc Tiêu vui vẻ trong lòng, nàng ta vội vàng đứng dậy, cười nói: “Chờ đám hỏi xong rồi thì đó chính là lúc Hoàng Tuyền Ma Tông bị xóa tên khỏi thế gian này. Hai vị sư muội, mau theo ta cùng đi nghênh đón tôn khách!”
Nàng ta vừa dứt lời, bí cảnh Quảng Hàn cung đột nhiên rung lên, trăm núi ngàn sông đều chấn động, giống như có một con cự thú hồng hoang ngủ say ngàn vạn năm dưới lòng đất bừng tỉnh vào giờ khắc này, duỗi thân mình tạo ra động đất.
Lần rung này đến nhanh đi cũng nhanh, nhanh chóng bình ổn xuống.
Ngọc Tiêu nghi hoặc, hạ giọng nói: “Thần Tiêu, mau đi điều tra xem là đã xảy ra chuyện gì.”
Một người phụ nữ trung niên đáp lời, vội vàng bay ra Quảng Hàn cung.
Thái Dương Thần Cung đến đón dâu, Ngọc Tiêu thân là Đại cung chủ không thể bỏ đi, chỉ có thể phái Thần Tiêu nương nương có địa vị gần với Thái Tiêu đi xem xét. Nàng ta vội vàng ra cung nghênh đón cường giả Thái Dương Thần Cung, chỉ thấy lần này đội ngũ đón dâu của Thái Dương Thần Cung cao thủ như mây, đầu sỏ, bá chủ Tam Tương cảnh Tam Bất Diệt cảnh, và cả Thánh chủ Thái Dương Thần Cung, Đông Hoàng Thiên.
“Đông Hoàng thánh chủ tự mình đến đây, Ngọc Tiêu không nghênh đón từ xa, thứ tội thứ tội.” Ngọc Tiêu cung chủ tươi cười đầy mặt, từ xa đã cười khanh khách nói.
“Sao dám làm phiền cung chủ tự mình nghênh đón?” Đông Hoàng Thiên cười ha ha, giọng nói như chuông lớn.
Ông!
Sau lưng Ngọc Tiêu cung chủ xuất hiện một vầng trăng sáng. Mặt trăng và mặt trời thu hút lẫn nhau, quấn vào nhau, âm dương phụ thổ. Ngọc Tiêu và Đông Hoàng Thiên nhìn nhau cười, tất cả đều không cần nói rõ.
Ầm!
Bí cảnh Quảng Hàn cung lại rung lên dữ dội, không ít ngọn núi lớn bị chấn cho cả gốc rễ đều bị nhổ ra. Những linh sơn khổng lồ bị luồng sóng xung kích to lớn đánh cho bay lên cả vạn trượng, ngay cả những con sông lớn cũng bị đánh cho bay lên giữa không trung!
Cảnh tượng này khủng bố vô cùng, khiến cho tân khách của các đại thánh địa đều đứng dậy đi ra khỏi Tam Tiêu điện nhìn hướng bí cảnh Quảng Hàn cung.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Luồng dao động dữ dội này bình ổn lại, từng tòa linh sơn, sông lớn từ trên không rơi xuống, khôi phục nguyên trạng, dường như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Chẳng lẽ là lão ma đầu Ứng Tông Đạo kia không chịu nổi nữa, định ra tay xông vào Trấn Ma Quật để nghĩ cách cứu sư tôn hắn và tên dã tiểu tử họ Diệp kia?”
Ngọc Tiêu cung chủ khẽ biến sắc mặt, lập tức lại khôi phục như thường, cười lạnh trong lòng: “Tùy hắn đi, tự hắn xông vào Trấn Ma Quật chính là tự tìm đường chết!”
Nàng ta cũng cho là không có ai có thể chạy ra khỏi Trấn Ma Quật, chắc hẳn là Ứng Tông Đạo âm thầm lẻn vào Hàn Nguyệt Cung, mở ra Trấn Ma Quật tìm kiếm tung tích của Diệp Húc và Triều Công Thiều.
“Đông Hoàng thánh chủ hãy vào cung nghỉ ngơi một lát, bản cung đã phái người đi mời tân nương.” Ngọc Tiêu cung chủ cười nói.
Oành!
Đột nhiên bí cảnh Quảng Hàn cung lại rung lên thật dữ dội. Vô số linh sơn bị sóng xung kích đánh cho bay lên trời cao, ầm ầm vỡ rơi đi, hóa thành hư ảo, những con sông lớn trong chớp mắt bốc hơi đi. Hư hại bởi lần chấn động này gấp những lần trước cả trăm lần!
Mặt đất nứt ra, lộ ra những vết nứt sâu vạn trượng, trông khủng bố như rãnh trời!
Một luồng hơi thở Vu Hoàng đột nhiên phóng lên cao, uy áp thật lớn bao phủ cả trời đất. Hơi thở Vu Hoàng mấy vạn năm qua chưa từng xuất hiện nay lại đột nhiên hiện ra trong bí cảnh Quảng Hàn cung!
“Vu Hoàng! Không ngờ trong Quảng Hàn cung lại có Vu Hoàng!” Có người thất thanh kêu lên.
Ngọc Tiêu cung chủ không nhịn được biến sắc mặt: “Chẳng lẽ Ứng Tông Đạo đã trở thành Vu Hoàng? Không thể nào, không thể nào, hắn vốn chẳng thể qua nổi một cửa nhân kiếp!”
Mọi người đứng trên không trung Quảng Hàn cung, cùng nhìn xuống dưới. Chỉ thấy những nơi mặt đất vỡ ra, một mặt trăng một mặt trời quấn quanh nhau gào thét phóng lên cao, loại uy thế này khiến cho lòng người phát lạnh: “Chẳng lẽ Thái Dương Thần Cung và Hàn Nguyệt Cung sớm đã liên kết, tạo ra một vị Vu Hoàng. Lần này bọn họ dùng chuyện đám hỏi mời chúng ta đến, thực tế là muốn vị Vu Hoàng này ra tay, một lưới bắt hết chúng ta lại?”
Trên khoảng không những kẽ hở, Thần Tiêu nương nương nhìn nhật nguyệt song luân đang dâng lên kia, không biết phải làm sao, đột nhiên một bàn tay to ầm ầm hạ xuống chỗ bà ta.
Thần Tiêu nương nương cũng là một vị Nhân Hoàng, là bá chủ còn lại của Hàn Nguyệt Cung, đối mặt với loại công kích này cũng chẳng hề sợ hãi chút nào. Bà ta lập tức quát to một tiếng, Thiên Địa Pháp Tướng mọc lên sau lưng, trông như tiên tử đầu đội trời chân đạp đất, hai tay nâng một vòng trăng sáng, nghênh hướng bàn tay kia.
Bốp!
Mặt trăng của bà ta trực tiếp bị bàn tay này ép cho tan biến như bọt khí. Thiên Địa Pháp Tướng cấp Nhân Hoàng cũng bị nghiền nát, Thần Tiêu nương nương không kịp rên tiếng nào thì đã bị bàn tay này chụp cho tan xương nát thịt!
Thân thể, nguyên thần, Thiên Địa Pháp Tướng của Nhân Hoàng đều là bất diệt, rất khó chơi, có thể chết mà sống lại. Nhưng bàn tay này dùng sức bắt lấy liền ngưng tụ một lần nữa Thiên Địa Pháp Tướng và nguyên thần của bà ta, sau đó quăng vào trong một cái đại đỉnh bốn chân hai tai.
Một bóng dáng màu trắng từ từ bay lên từ trong khe nứt, hơi thở độc hữu của Vu Hoàng truyền đến.
Một mình hắn đứng giữa không trung trông như một người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất, hơi thở bao phủ cả bí cảnh Quảng Hàn cung khiến cho mọi người như cảm thấy bị một luồng áp lực vô cùng trầm trọng đánh úp lại, ép cho nguyên thần, Thiên Địa Pháp Tướng thậm chí là thân thể bọn họ đều nhanh chóng thu nhỏ lại.
Đây là Vu Hoàng chân chính. Dáng người hắn cũng không cao lớn, chỉ tầm như người thường, nhưng hơi thở của hắn lại như vực sâu không thể lường được. Đứng trước mặt hắn, thân thể mọi người đều bị ép cho rung lên, thu nhỏ lại nhanh chóng, làm cho người ta cảm thấy bản thân thật nhỏ bé và yếu ớt.
“Ngọc Tiêu, đệ đệ của ta ở đâu? Nhanh thả đệ đệ ta ra!” Ở mi tâm của Vu Hoàng áo trắng, một mặt trời một mặt trăng quấn lấy nhau. Hắn mở miệng hét lớn, âm thanh truyền khắp nơi.
“Đệ đệ?”
Ngọc Tiêu cung chủ cũng không rảnh thương tâm cái chết của Thần Tiêu nương nương, vội vàng cao giọng nói: “Hàn Nguyệt Cung ta từ trước đến nay không thích gây chuyện thị phi, chắc chắn là có hiểu lầm, có khi là kẻ gian đang âm thầm quấy phá, châm ngòi ly gián! Xin hỏi tiền bối, đệ đệ của ngài là ai?”
“Hiểu lầm?”
Vu Hoàng áo trắng cười lạnh một tiếng: “Hiểu lầm chó má! Đệ đệ của bản hoàng chính là Diệp Thiếu Bảo, hắn đến đây cầu hôn lại bị ngươi nhốt lại, còn dám nói là hiểu lầm sao?”
“Vị Vu Hoàng này là ca ca của Diệp Thiếu Bảo sao?” Cường giả các đại thánh địa ngẩn ra, liếc nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Sao ta chưa từng nghe nói tên Diệp Thiếu Bảo kia còn có một vị ca ca đã trở thành Vu Hoàng?”
“Khó trách Diệp Thiếu Bảo kiêu ngạo ương ngạnh, giết người vô tính, hóa ra hắn còn có một vị ca ca đã trở thành Vu Hoàng! Đây chỉ sợ là một vị Vu Hoàng nhân tộc duy nhất ở trên đời này đi?”
…
Mọi người ai cũng nghị luận, Ngọc Tiêu cung chủ không nhịn được mà khiếp sợ, trên trán toát ra mồ hôi tinh mịn. Nàng ta một bên thì liếc mắt ra hiệu cho đám người Cảnh Tiêu Quỳnh Tiêu thúc giục các cấm bảo của Hàn Nguyệt Cung, mặt khác lại vừa cười vừa nói: “Vị tiến bối này, trong đó quả thật là có hiểu lầm. Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo chưa từng tới Hàn Nguyệt Cung ta, về phần cầu hôn lại là giả dối hư ảo. Xin hỏi tiền bối, ngài là?”
Vu Hoàng áo trắng khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: “Đệ đệ của ta tên là Diệp Thiếu Bảo, bản hoàng lớn tuổi hơn hắn, đương nhiên tên là Diệp Đại Bảo.”
“Diệp Đại Bảo?”
Phía sau Đông Hoàng Thiên, một lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh của Thái Dương Thần Cung nghe thấy tên này không nhịn được bật cười: “Sao có người lại lấy cái tên kỳ lạ như Diệp Đại Bảo vậy nhỉ?”
Bốp!
Vu Hoàng áo trắng lắc mình xuất hiện ở trước mặt hắn, một chưởng hạ xuống ép chết hắn. Nguyên thần thân thể Thiên Địa Pháp Tướng đều vỡ nát, chết thật sạch sẽ. Hắn lạnh lùng nói: “Cái tên Diệp Đại Bảo này là ngươi có thể gọi sao? Ngươi niệm tên của bản hoàng, bản hoàng liền tâm sinh cảm ứng! Ở ngay trước mặt bản hoàng mà lại gọi tên bản hoàng, ngươi chết cũng chưa hết tội! Tên bản hoàng có một chữ Ngọc, tên Đại Bảo, ngươi gọi bản hoàng là Ngọc Hoàng là được.”
Đông Hoàng Thiên khẽ biến sắc mặt, vị Ngọc Hoàng này giết người ngay trước mặt mọi người, ngay trước mặt các đại thánh địa. Không chỉ xử lý một trong cửu tiêu của Hàn Nguyệt Cung là Thần Tiêu nương nương, lại giết chết một lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh Thái Dương Thần Cung, không khác gì ở trước mặt mọi người đánh mặt Hàn Nguyệt Cung và Thái Dương Thần Cung!
Đông Hoàng Thiên và Ngọc Tiêu cung chủ liếc nhau, trong lòng vừa giận lại vừa sợ. Chỉ thấy mi tâm của vị Vu Hoàng áo trắng kia một mặt trời một mặt trăng quấn nhau, giống như Thần Vương giáng thế, uy áp vô cùng. Hắn đi vào không trung Hàn Nguyệt Cung giữa các vị cường giả, coi mọi người như không khí.
“Ngọc Tiêu, giao đệ đệ của ta ra đây. Nếu không thì đừng trách Diệp mỗ đồ sát Hàn Nguyệt Cung các ngươi, hủy hoại thánh địa mà Nga Hoàng đã xây dựng nên này chỉ trong chốc lát!” Vị Ngọc Hoàng này thản nhiên nói.
Biến cố này khiến mọi người không nói ra lời, nơm nớp lo sợ. Bọn họ tuy là cường giả, bá chủ đại diện cho các đại thánh địa, nhưng một vị Vu Hoàng trong truyền thuyết này đột nhiên xuất hiện ở giữa bọn họ, khiến cho bọn họ không dám có bất cứ ý tưởng gì.
“Ngọc Hoàng tiền bối, lệnh đệ Diệp Thiếu Bảo thật sự không ở trong Hàn Nguyệt Cung.” Ngọc Tiêu cung chủ cắn chặt răng, chết cũng không chịu thừa nhận.
Vu Hoàng áo trắng kia khẽ cười một tiếng, lẩm bẩm: “Hay là đệ đệ ta chỉ thuận miệng nói mà cũng không đi tới quý cung cầu hôn… Ta nghe hắn nói, hắn coi trọng thân thể ngũ hành của quý cung tên là Tô Kiều Kiều. Ngươi gọi cô ta tới đây, để bản hoàng xem cô em dâu tương lai này rốt cuộc có bộ dáng gì.”
Ngọc Tiêu cung chủ không dám chậm trễ, đột nhiên nghĩ tới Thái Tiêu nương nương đang ở trong Bích Thủy cung rút đi nguyên thần của Tô Kiều Kiều, đem nguyên thần của Thủy Đức Cộng Công Đại Đế đánh nhốt vào trong cơ thể của Lạc Nhạn Sư, mồ hôi lạnh tuôn đầy trán. Nàng ta vội vàng thả người bay lên, chạy tới Bích Thủy cung.
Trong Bích Thủy cung, Thái Tiêu nương nương giơ tay rút nguyên thần Thủy Đức Cộng Công Đại Đế ra khỏi cơ thể Tô Kiều Kiều. Nguyên thần Thủy Đức Cộng Công Đại Đế tuy mạnh vô cùng, nhưng tu vi Kiều Kiều lại kém xa lão quái vật Thái Tiêu kia.
Thái Tiêu nương nương chính là bá chủ Nhân Hoàng kỳ, đặt ở thánh địa khác chính là nhân vật cấp Thánh chủ, vốn không phải là đại vu Tam Thần cảnh như nàng có thể chống lại.
Đột nhiên một tiếng nổ ầm ầm vang lên, mặt đất rung chuyển một lúc, không lâu sau, mặt đất lại rung lên, sau đó bình ổn lại.
Thái Tiêu nương nương nao nao, cũng không để trong lòng, nhe răng cười gằn: “Kiều Kiều, đừng trách lão thân, muốn trách thì hãy trách ngươi không chịu nghe lời!”
Bàn tay to của mụ bắt lấy nguyên thần Thủy Đức Cộng Công Đại Đế, chặt đứt cảm ứng giữa Kiều Kiều và nguyên thần của mình.
Lạc Nhạn Sư cười khanh khách: “Sư muội, giờ muội bị biếm thành phàm nhân rồi, hãy thoải mái làm phàm nhân đi, đừng có ý tưởng khác. Ta nghe nói muội trước là nô tỳ của người ta, không bằng muội tiếp tục làm nô tỳ của ta đi, tương lai ta gả cho Đông Hoàng gia, mẫu nghi thiên hạ, muội thân là một kẻ phàm nhân cũng sẽ có vài phần vinh quang…”
Nàng ta còn chưa dứt lời thì Ngọc Tiêu cung chủ đã giáng lâm đến Bích Thủy cung, giơ tay tát một cái vào mặt nàng ta, lại đánh nàng ta ra ngoài, sau đó lại giơ tay đánh ra một chưởng, cũng tát bay Thái Tiêu Nương Nương ra ngoài.
Ngọc Tiêu lấy lại bình tĩnh, thấy Thái Tiêu Nương Nương chỉ mới rút nguyên thần của Kiều Kiều ra ngoài cơ thể chứ chưa xử chết nàng, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thay một bộ mặt ấm áp, cười ngâm ngâm nói: “Kiều Kiều à, đại hỷ sự…”