Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 621: Thánh hoàng chi bảo



Đến nay tu luyện của Diệp Húc đã đạt Tam Tương cảnh, bước vào Địa Tương kỳ, nguyên thần so với trước kia lại càng lớn mạnh cường đại. Phượng Yên Nhu cẩn thận đánh giá, cười nói: "Quả thật có vài phần giống nhau, chẳng lẽ nguyên thần của Diệp sư huynh chính là Kiến mộc?"

Diệp Húc lắc đầu, nghi hoặc nói: "Kiến mộc của Đại Thương chính là thứ độc nhất vô nhị trong thiên hạ. Cây kiến mộc này chưa chết, nguyên thần của nó làm sao có thể phân giải, dung nhập vào cơ thể ta?"

Nguyên thần của Vu sĩ chính là nguyên thần và mảnh vỡ tinh hồn của cường nhân thượng cổ, rải rác trong thiên hạ, dung nhập vào cơ thể người, do đó mà hình thành nguyên thần, đây là nguồn gốc của thế giới Vu Hoang. Nếu như Kiến mộc Đại Thương quả thật là thứ độc nhất vô nhị trên thế gian, vậy thì nguyên thần của Diệp Húc không thể là kiến mộc. Bởi vì kiện mộc vẫn đứng sừng sững trong Thông Thiên tháp tại đế đô Triều Ca, mặc dù đã bị đương kim Thiên đế đánh gãy một nửa, nhưng vẫn không hề chết.

Phượng Yên Nhu chớp chớp mắt, cười nói: "Đế Doanh Thần vương triết một nhánh cây, giao cho Thang Hoàng. Thang Hoàng trồng nhánh cây này xuống, mới lớn thành kiện mộc. Lẽ nào là Kiến mộc trên Thiên giới bị tổn hại, nguyên thần của sư huynh liền thành nguyên thần và mảnh vở tinh hồn của cây Kiến mộc đó?"

Diệp Húc cũng cảm thấy lời của nàng rất có lý, Nhưng vẫn còn một chỗ nói không rõ, đó chính là ngọc lầu của hắn. Bên trong ngọc lầu cũng có một cây giống hệt như ngọc thụ, cây ngọc thụ này không giống với nguyên thần, là ở chỗ nó tồn tại thực chất, thực thể, luôn luôn không ngừng sinh trưởng.

Cây ngọc thụ này từ khi sinh ra vốn là một mầm non, sau này mới lớn thành cây cao lấp trời.

Nếu như là Kiến mộc Thiên giới tổn hại, nguyên thần của hắn chính là nguyên thần và mảnh vỡ tinh hồn của Kiến mộc thiên giới. Vậy thì cây ngọc thụ trong ngọc lầu từ đâu mà có?

Hắn suy nghĩ trăm lần vẫn không lời giải đáp. Lai lịch của ngọc lầu thần bí, người khác đều là của thiên đạo ban tặng, ngay cả là vị thượng cổ Thánh Hoàng Thang Hoàng này, cũng là sau khi sinh ra liền nhận được bảo vật ban tặng. Còn ngọc lầu của hắn lại là sinh ra đã có, thậm chí ngay cả ngọc lầu của thiên đạo ban tặng cũng đều bị đánh cho dập nát.

Mặc dù Diệp Húc đã là trùm sỏ của Tam Tương cảnh, Địa Tương kỳ, thực lực lại càng cường mạnh, có thể sánh với tôn vương Đại Minh, nhưng đối với ngọc lầu và ngọc thụ bên trong lại vẫn không hề có một chút manh mối.

Diệp Húc nén lại nghi hoặc trong lòng, nhìn lại cảnh tượng Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn mà Đế Dự chuyền lại cho Thang Hoàng, trong mắt không khỏi lộ ra tia hung quang, thầm nghĩ: "Ta có thể từ trong những bích họa này lĩnh ngộ ra Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn. Tiểu Quang Minh Thánh Địa có Công Đức Kim Luân Luyện Bảo Diệu Quyết, nói không chừng có thể ngộ ra môn ấn pháp này, chi bằng đem bích họa này hủy diệt triệt để!"

Hắn nghĩ đến đây, đang định ra tay, lại do dự một chút, không để ý đến những bích họa này, tiếp tục đi lên phía trước, thầm nghĩ: "Ta làm sao có thể nghĩ như vậy? Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn của ta vốn là được tiền nhân lưu truyền lại. Nếu như hủy đi môn ấn pháp này, tâm huyết của tiền nhân liền bị hủy hoại trong tay ta, hay là giữ lại những bích họa này, không chừng sau này có vị vu sĩ nào đó đến đây, cũng có thể từ trong bích họa lĩnh ngộ ra ảo diệu của Chu Thiên Thần Vương Công Đức ấn."

Trên hành lang, những bích họa ca tụng Thang Hoàng thoáng qua. Thang Hoàng sau khi đạt được Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn, thực lực tiến bộ, tu thành Vu Hoàng, dẫn quân đi diệt Cát Châu, Vi Châu, Cố Châu Côn Ngô Đại Châu. Cơ hồ ngoài Trung Thổ Thần Châu ra, tất cả các đại châu hải ngoại khác đều lần lượt hàng phục, trở thành cương vực của Đại Thương.

Mãi đến lúc này, Thang Hoàng vẫn không đối phó hoàng triều Đại Hạ ở Trung Thổ Thần Châu, bởi vì Kiệt Hoàng Đại Hạ thực lực mạnh mẽ, lại có được sáu cấm bảo sáu đỉnh này.

Mãi đến khi tu vi của hắn đạt đến Á Hoàng đỉnh cao, mới ra tay với hoàng triều Đại Hạ, thống lĩnh ba nghìn đại châu, ba nghìn chư hầu, công phá Trung Thổ Thần Châu, thống nhất Vu Hoang.

Bởi vì hoàng tộc Đại Thương Đại Hạ đều là huyết mạch của thiên đế Hiên Viên, nên Thang Hoàng không hề ra tay tàn nhẫn với Hạ gia khiến Đại Hạ hủy diệt, mà chỉ đem hoàng tộc Đại Hạ lưu đày đến Trung Châu, ước pháp tam chương, yêu cầu Hạ gia mãi mãi không được ra khỏi Trung Châu nửa bước.

Diệp Húc cưỡi ngựa xem hoa, lướt nhìn toàn bộ bích hoạ, trong những bích hoạ này, thậm chí còn ghi chép cảnh tượng Thang Hoàng đánh phá chín đỉnh của Hạ gia, khung cảnh hùng vĩ tráng lệ.

Nhưng cái khiến Diệp Húc cảm thấy kì lạ chính là Thang Hoàng tay không phá chín đỉnh, không hề dùng bất kì vu bảo nào. Phải biết rằng trong chín đỉnh của Hạ gia có sáu toà đỉnh đều là cấm bảo, ba toà đỉnh khác là Thiên, Địa, Dương mặc dù bị mất trộm, nhưng cũng là bảo vật đứng đầu của Vu Hoàng.

Nếu là chín đỉnh hoàn chỉnh, hợp lại làm một chính là bảo vật Nhân Hoàng, Thánh bảo, có thể chấn giữ toàn bộ thế giới Vu Hoàng, ba nghìn lục địa.

Cho dù là ba Thiên Địa Dương bị mất, nhưng sáu toà cấm bảo cộng thêm ba bộ bảo vật Nhân Hoàng, uy năng kết hợp với nhau, sợ rằng so với bảo vật Thánh hoàng cũng không kém là bao.

Thang Hoàng tay không tấc sắt đánh bại Kiệt Hoàng, điều này có thể chứng minh thực lực tu vi của hắn mạnh mẽ vô cùng, đồng thời cũng chứng minh thân thể của hắn so với bảo vật Thánh hoàng không kém hơn là bao.

"Ta biết rồi, Thang Hoàng nhất định là đã đem cơ thể của mình luyện thành Thánh bảo, bảo vật Thánh hoàng!"

Ánh mắt Diệp Húc chớp động, đột nhiên nghĩ đến khả năng này. Thân thể của Vu Hoàng cho dù mạnh mẽ dị thường như vậy, nhưng khi đối mặt với Kiệt Hoàng, vị quốc chủ của Đại Hạ này, lại có thêm chín đỉnh hợp nhất, thân thể của Vu Hoàng rất dễ bị đánh nát, thậm chí có thể đánh cho cả thần hồn đều bị huỷ diệt.

Nhưng Thang Hoàng lúc đó lại tay không tấc sắt đối chiến với Kiệt Hoàng và chín đỉnh của Đại Hạ, lại vẫn có thể đánh bại lưu đày Kiệt Hoàng. Có thể thấy, thân thể của hắn lúc đó đã gần kề đến cấp bậc bảo vật Thánh hoàng.

Lấy địa vị của Thang Hoàng khi đó thống nhất ba nghìn đại Châu, luyện chế một bộ cấm bảo hoàn toàn không khó. Nhưng hắn không hề chế luyện bất kỳ bảo vật nào, điều này rõ ràng chứng minh hắn đang chế luyện thân thể của chính mình, đem thân thể của mình luyện thành thứ có thể chống lại sự tồn tại của chín đỉnh Hạ gia.

Thân thể của Thang Hoàng chính là bảo vật Thánh hoàng, trên thế gian lúc bấy giờ không một ai có thể phá vỡ thân thể hắn, không thể lấy được máu của hắn. Tại sao huyền điêu vẫn phải báo cho thiên hạ, khiến cao thủ thiên hạ tụ tập lại, lấy máu của Thang Hoàng, dùng máu Thang Hoàng tưới cho Kiến mộc?"

Bước đi của Diệp Húc dần chậm lại, nhíu mày thật sâu.

Huyền điêu nói dùng máu Thang Hoàng tưới Kiến mộc, có thể làm Kiến mộc sinh trưởng, mở ra con đường thông thiên, tiến vào Thiên giới, đến nay hắn lại có vài phần nghi ngờ. Thân thể của Thang Hoàng là bảo vật thánh hoàng, ngay cả cấm bảo trong tay Vu Hoàng cũng không cách nào đánh phá thân thể, lấy máu Thang Hoàng.

Có thể nói, đương thế bấy giờ, không một ai có thể đánh phá thân thể Thang Hoàng, lại càng không có ai có thể lấy được máu Thang Hoàng!

Không chỉ như vậy, Diệp Húc thậm chí hoài nghi liệu Kiến mộc có cần được tưới máu Thang Hoàng hay không. Đế Dự Thần vương giao nhánh cây này cho Thang Hoàng, Thang Hoang trồng xuống, là dùng linh khí để tưới mới lớn thành kiện mộc. Còn về việc Thang Hoàng có huyết mạch Đế học, chỉ có dùng huyết mạch tưới mới khiến Kiến mộc trưởng thành, đây rõ ràng là trò cười.

Thang Hoàng làm sao có thể dùng máu của bản thân đi nuôi tưới Kiến mộc, Đế Dự thần vương lại càng không thể!

"Con chim ngốc này, rốt cuộc muốn làm gì đây…"

Dưới chân núi Thánh Sơn, đám người thánh chủ Hạ Gia đã tiến công vào hơn tám mươi đạo cấm trên không. Bọn họ tế khởi lôi đỉnh, hơn tám mươi con cự long luẩn quẩn quanh lôi đỉnh, không ngừng oanh kích, chấn động đến mức các vị thánh chủ thánh địa với các cao thủ Tam Bất Diệt cảnh vất vả gấp bội.

Những người này đi đến nơi đây, cuối cùng cùng cảm thấy gian khổ, phải đối phó với công kích của hơn tám mươi vị Nhân Hoàng, bọn họ dường như khó mà chịu đựng!

"Yêu chủ, ngươi cũng bị vây ở đây, sao không cũng chúng ta liên kết, cùng nhau xông qua chín mươi chín đại cấm trên không này?"

Đám người thánh chủ Hạ gia từng chút hướng thánh chủ Thiên Yêu Cung tiếp cận. Bọn họ đã đã đạt đến cực hạn, lại khó chống đỡ với đại cấm, Hiên Viên Trường Phong cao giọng nói: "Có ngài vị đại tông sư cấm chế giúp đỡ, chúng tôi xông qua đại cấm tất nhiên sẽ không có nhiều khó khăn!"

Yêu chủ nhẹ nhàng thở ra, hắn sở dĩ dừng bước ở đây là bởi vì đã đi đến tuyệt cảnh. Hơi động một chút, liền có thể dẫn đến tấn công từ tám mươi ba con cự long của Nhân Hoàng.

Bằng thực của hắn, cho dù tế khởi cấm bảo, cũng sẽ bị cấm chế kinh hoàng như vậy oanh tạc thành cặn bã, chỉ đành bị nhốt tại đây, không có cách nào khác.

Đợi cho lôi đình của Hạ Gia đến, hắn mới tiến vào trong Lôi đỉnh, cười nói: "Xông qua đại cấm hư không kỳ thực không khó, các vị chỉ cần đi theo chỉ bảo của ta, là có thể không cần điếm xỉa đến những đại cấm còn lại, dễ như trở bàn tay tiến vào thánh điện Thang Hoàng."

Mọi người tinh thần phấn chấn hẳn lên, theo chỉ điểm của hắn, quả nhiên thoát khỏi từng đạo đại cấm. Các vị thánh chủ vượt qua tấn công của tám mươi ba con cự long, dần dần leo lên thánh sơn, tiếp cận thánh điện.

Bảo Quang Đại thiền sư mặt đầy phật quang, như có gió xuân, cười nói: "Từ lâu đã nghe Yêu chủ nghiên cứu thiên nhân, chính là thiên hạ đệ nhất đại tông sư cấm chế, đến nay được thấy, quả nhiên phi phàm!"

Sắc mặt Yêu chủ thoáng đỏ, trong mắt hiện lên một tia ác ý, thầm nghĩ: "Lão lừa ngốc Bảo Quang này, rõ ràng biết là Phượng nhi cùng tên tiểu tử Diệp Húc đã trước ta một bước vượt qua đại cấm, tiến vào thánh điện, còn cố tình nói ta đệ nhất đại tông sư cấm chế, rõ ràng là giễu cợt ta. Lão lừa ngốc này, chi bằng cho hắn xem một chút bản lĩnh!"

Yêu chủ chính là thánh chủ Yêu tộc, vui giận thất thường. Bảo Quang là khen tặng, hắn lại cho rằng châm chọc, không kìm nổi lòng tức giận.

Không biết từ lúc nào, bọn họ đã đi đến đại cấm thứ chín mươi tám, thượng lộ bình an. Nhưng ngay vào lúc này, chỉ thấy bóng người lay động, Yêu chủ đột ngột từ lôi đỉnh xông ra, bước chân quỷ dị, liên tiếp đạp lên bậc thềm, lao đi ba bốn dặm, tiến lên đỉnh của thánh sơn. Để lại đám người thánh chủ khác ngơ ngác nhìn nhau, không dám chuyển động một bước.

"Yêu chủ, ngươi từng bị nhốt trong đại cấm hư không, nếu không phải bọn ta cứu thoát, ngươi sao có thể rời khỏi đó được?" Thánh chủ Hạ Gia giận dữ mà cười, phẫn nộ nói.

"Yêu chủ, ngươi lấy oán trả ơn, không xứng quân tử!" Bảo Quang Đại thiền sư tức giận nói.

Thánh chủ Thiên Yêu Cung cười ha hả, như ngọc thụ đón gió, đứng trên đỉnh núi nhìn xuống cười nói: "Các ngươi cứu thoát ta, ta giúp các ngươi đi qua mười lăm đại cấm còn lại, xem như đã báo ơn rồi. Hai bên không ai nợ ai, lấy đâu ra lấy oán trả ơn?"

Hắn cười lạnh một tiếng, tự phụ đến cực điểm, mỉm cười nói: "Nếu ta thật sự lấy oán trả ơn thì ta đã bày thêm cấm chế mới trong những đại cấm này rồi. Đem tất cả đại cấm cũng nhau khởi động, các ngươi hễ nhúc nhích, liền bị chín mươi chín con cự long trực tiếp giết chết. Lẽ nào các người muốn ta bày ra cấm chế?"

Mọi người trán đổ mồ hôi hột, biết rằng hắn nói tuyệt đối không phóng đại. Người này vui giận thất thường, cái mọi người cho là đúng, hắn rất có thể nghĩ là sai, mọi người nghĩ là sai, hắn lại cố tình cho rằng đúng, không thể làm theo lẽ thường được.

Thánh chủ Thái Thượng Đạo Tông cười nói: "Những bước đi vừa rồi của hắn, ta đều đã ghi nhớ lại, mọi người đi theo ta, chắc chắn sẽ không tiếp xúc đại cấm hư không thứ chín mươi chín." Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Tinh thần mọi người lại hưng phấn lên, theo hắn đi về phía trước. Bọn họ vừa mới bước ra một bước, chỉ nghe một tiếng vang ầm, trên không một con cự long thò đầu ra.

"Mau lên! Một mạch xông lên đỉnh núi mới có thể thoát khỏi đại cấm!" Mọi người không bất chấp tông chủ Thái Thượng Đạo Tông, toàn lực thôi động Lôi đỉnh, hết sức tiến trước lao lên.

Cuối cùng, bọn họ nhiều lần trải qua trăn nghìn khổ cực, lao lên đến đỉnh thánh sơn, nhất loạt oẹ ra máu, lập tức ngồi xuống điều hoà khí tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.