Sáu mươi sáu đạo Minh Thiên Thần Vương Diệt Tuyệt ấn của Diệp Húc cùng đánh tới, nếu không phải ở trong nơi mai tàng Thang Hoàng này thì chỉ sợ lục địa mấy trăm dặm đều đã bị hắn hủy diệt, trời cao đều bị hắn đánh sập!
Hạo Thiên Thần Vương Diệt Tuyệt ấn chính là một loại ấn pháp hùng mạnh nhất trong Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn, chỉ có lực phá hoại chứ không còn tác dụng nào khác.
Khi thi triển môn ấn pháp, ngay cả không gian trong Thánh điện Thang Hoàng đều bị đánh cho hóa thành hỗn độn, uy lực to lớn như thế khiến Diệp Húc cũng phải hoảng sợ.
"Không hổ là vu pháp mà Thần Vương lưu truyền đến nay, hơn xa các loại vu pháp khác!"
Nắm đấm của con Thi vương kia lọt vào công kích của Hạo Thiên Thần Vương Diệt Tuyệt ấn, lập tức bị cản trở, bị chấn cho phải lui ra sau một bước. Diệp Húc thét dài một tiếng, lại đánh ra sáu mươi sáu đạo Diệt Tuyệt ấn. Di La Thiên Nguyên Thủy Thiên Vương chân thân khiến tốc độ công kích của hắn nhanh đến không thể tưởng tượng được, trong thời gian người khác phát ra một chiêu thì hắn có thể đánh ra ba mươi ba chiêu!
Con Thi vương kia lại lui ra sau, tuy rằng nó hóa ra thân thể Thánh chủ, thân thể Nhân Hoàng đỉnh cao, khí lực cực kỳ mạnh mẽ, nhưng lại chỉ có thân thể mạnh mẽ mà không có pháp lực của Thánh chủ, nên nó bị Diệp Húc khiến cho phải liên tục lui ra sau.
Rầm!
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyzNó rốt cuộc thối lui đến trước một tấm gương đồng, bị Diệp Húc đánh cho lảo đảo rơi vào trong gương.
Yêu chủ ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, không nhịn nổi thốt lên: "Thằng con rể này ta muốn chắc rồi!"
Diệp Húc đẩy lui được con Thi vương này cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại thất kinh. Hắn liên tục đánh ra không biết bao nhiêu đạo Hủy Diệt ấn mà không thể làm con Thi vương này bị thương chút nào, chỉ ép lui đối phương. Điều này khiến hắn chấn động, phải cảm thán sự mạnh mẽ của thân thể Thánh chủ.
Hạo Thiên Thần Vương Diệt Tuyệt ấn chính là vu pháp mạnh nhất hiện nay hắn có, liên tục thi triển nhiều đạo công kích như vậy cũng không thể làm thương được thân thể Thánh chủ, có thể thấy nếu hắn đối mặt với Thánh chủ chân chính thì chênh lệch sẽ lớn đến mức nào?
"Chân chính Thánh chủ không chỉ có thân thể mạnh mẽ như vậy mà còn có pháp lực mênh mông khôn cùng, hiện giờ ta không có khả năng chống lại…"
Hắn đang định lui ra khỏi thông đạo này thì bỗng nghe thấy một tiếng thở nặng nề truyền đến. Trong thông đạo, một tấm gương vô thanh vô tức vỡ ra, nát rơi xuống đất, chỉ còn lại một chiếc quan tài màu đỏ như máu.
Chiếc quan tài này không giống bình thường, nhưng quan tài khác đều đen sì mà chỉ có chiếc này toàn thân đỏ sâm, giống như bị ngâm trong máu hơn mười vạn năm, khi vớt ra từ máu thì nó khô lại để lại màu như thế.
Quan tài chưa mở nhưng đã cho người ta một cảm giác hít thở không thông.
Chiếc quan tài dài dài đến hơn bốn mươi trượng, cao gần hai mươi trượng, rộng cũng tới hai mươi trượng, đặt ở nơi đó trông như một chiếc thuyền lớn, so với những quan tài khác thì càng thêm khổng lồ.
Kẹt kẹt!
Nắp quan tài từ từ mở ra một đường, lập tức một luồng uy áp cực lớn phun ra, Nguyên Thủy Thiên Vương chân thân pháp tướng của Diệp Húc lập tức bị ép cho nhanh chóng thu nhỏ lại!
Ánh mắt hắn không khỏi co lại: "Vu Hoàng…"
Từ trong quan tài truyền đến quả thật là hơi thở của Vu Hoàng, loại khí thế phách tuyệt thiên hạ, thiên hạ vu sĩ chi hoàng này không người có thể bắt chước!
Lúc này tất cả các Thánh chủ đã ngừng hô hấp, quân đối kháng công kích của đám Thi vương kia, ngơ ngác nhìn chiếc quan tài đỏ như máu này, chỉ cảm thấy khó có thể tin.
Không ngờ Thang Hoàng chết rồi lại tuẫn táng một vị Vu Hoàng thượng cổ!
Đường đường Vu Hoàng nhưng lại trở thành nô lệ, luyện thành thi yêu, bảo vệ một phần mộ không một bóng người đã hơn mười vạn năm!
Diệp Húc hít vào một hơi thật sâu, không dám dừng lại mà lập tức lao đi đến cuối thông đạo. Ở sau lưng hắn, giữa trung tâm thông đạo, chiếc quan tài kia đã hoàn toàn mở ra, một bóng người cao lớn chậm rãi đứng dậy từ trong quan tài.
"Hô…"
Hắn phun ra một hơi hàn khí khiến mọi người cảm thấy như rơi vào trong Địa ngục băng hàn, lạnh lẽo đến tận xương tủy, dường như có thể đóng băng tu vi của mọi người lại. Ngay cả đám sương lạnh bao phủ cả thông đạo này cũng kết ra một tầng băng dày mấy trượng chỉ trong chớp mắt!
Bùm!
Con Thi Hoàng này đi ra khỏi quan tài, một cước giẫm xuống khiến thông đạo này lập tức rung lên dữ dội.
Nó hùng mạnh đến không từ nào có thể hình dung được, khí thế hoàn toàn triển khai ra còn kinh người hơn, khủng bố hơn cả hơi thở của Vu Hoàng Hàn trác, so với thi thể Vu Hoàng bình thường còn âm khí hơn nhiều.
Hơn mười vạn năm được long khí và âm khí nuôi dưỡng, thân thể của nó đã trở nên cực kỳ cao lớn, cường tráng hơn xa hồi mới được mai táng, cao đến bốn mươi trượng, từ trên cao nhìn xuống mọi người.
Đồng tử nó trắng bệch, không còn nhìn ra đồng tử nữa, ngoài làn da thì mọc ra một bộ lông dầy màu đỏ, không ngừng có máu tươi chảy ra từ đầu lông, rơi xuống đất phát ra tiếng nổ, dường như nặng như cả một ngọn núi cao.
Con Thi Hoàng này ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, thanh âm cuồn cuộn khiến cho khí huyết mọi người bốc lên, lập tức nó giơ tay chụp tới Lôi đỉnh của Hạ gia.
Rầm!
Lôi đỉnh rung lên dữ dội, dường như bị một chưởng kia chụp bay, một hồ lôi quang đựng trong Lôi đỉnh lúc này trút xuống khắp nơi, giống như gió thổi nước chảy vẩy ra đằng sau!
Mà ở dưới đỉnh, hai gã lão quái vật thân thể bất diệt trong đám người Hạ gia trực tiếp bị chấn cho vỡ nát thân thể. Những người tu vi cao hơn cũng không nhịn được mà hộc máu. Thánh chủ Hạ gia hơi chấn động khí huyết, sắc mặt khẽ đỏ lên rồi lập tức khôi phục nguyên trạng, cười lạnh nói: "Con Thi Hoàng này tuy có được thân thể Vu Hoàng nhưng lại không có pháp lực của Vu Hoàng, còn muốn chống lại cấm bảo của Hạ gia ta?"
Ông!
Lôi đỉnh nhẹ nhàng rung lên, hoàn toàn sống lại, lập tức một luồng hơi thở sâu thẳm mênh mông truyền đến áp chế thế giới Vu Hoang. Luồng hơi thở này khủng bố như thế, thậm chí còn hơn xa Vu Hoàng!
Nếu nói con Thi Hoàng này có thân thể Vu Hoàng thì Lôi đỉnh lại có thân thể và pháp lực của Vu Hoàng, sau khi sống lại uy năng quả thực mênh mông vô hạn, vô biên vô tận!
Vũ Hoàng luyện chế cửu đỉnh, mỗi một chiếc đại đỉnh đều được ông rút ra một đạo cấm pháp hoàn chỉnh đánh nhốt vào trong. Mà cửu đỉnh của Hạ gia thì mỗi một cái đều luyện thành từ một lục địa, đỉnh thân so với thân thể Vu Hoàng bình thường còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần!
Lôi đỉnh hoàn toàn phát huy khiến thân thể Diệp Húc lại bị đè nén, trong lòng không khỏi khiếp sợ vạn phần. Lôi đỉnh của Hạ gia tuy đã hoàn toàn sống lại, nhưng tu vi của đám người Thánh chủ Hạ gia kia cũng không đủ để hoàn toàn phá huy ra uy năng của chiếc đại đỉnh này, nhiều nhất chỉ có thể phát huy ra một hai thành, tương đương với một hai thành tu vi của Vu Hoàng.
Nhưng chỉ một hai thành đó đã đủ để trấn áp con Thi Hoàng kia, ép khí diễm của nó xuống, ngay cả bản thân Diệp Húc cũng bị trấn áp, khó có thể bước đi nổi!
Oanh!
Lôi đỉnh bay lên không rồi rung lên một cái, vô số lôi quang trút xuống hóa thành từng đỉnh vân tí xíu, giống như những con trường long gào thét lao thẳng về phía con Thi Hoàng kia.
Cùng lúc đó, người đứng đầu các đại thánh địa cũng đều tự triển khai uy năng của cấm bảo, đồng loạt đánh tới con Thi Hoàng kia.
Chỉ thấy cổ phật, lôi tự, thái cực, thiên thư, gian dương đồ tản ra những uy năng mãnh liệt dị thường, trấn áp chư thiên. Hung uy như thế đủ để đối kháng với một gã Vu Hoàng chân chính!
Diệp Húc đột nhiên cảm thấy một tia không ổn, trong đó có một luồng hơi thở cấm bảo lại nhắm thẳng về phía hắn. Hiển nhiên là khi các Thánh chủ ra tay với con Thi Hoàng kia, có kẻ đã phân ra một luồng uy năng cấm bảo định đánh chết mình!
Luồng uy năng này tuy chỉ là một luồng, nhưng nó lại mênh mông cuồn cuộn, có thể đánh chết Nhân Hoàng, khiến Thánh chủ bị thương nặng, hiện giờ thì Diệp Húc không thể nào ngăn cản nổi.
"Huyền Thiên Thần Vương Hư Không ấn!"
Thân hình Diệp Húc đột nhiên mờ đi, thân thể nguyên thần và pháp tướng đều biến mất ở trong hư không, vạn pháp không dính, vạn bảo không thương!
Chỉ thấy luồng uy năng cấm bảo kia đi vào nơi hắn vừa biến mất thì đột nhiên bùng nổ, ầm ầm chấn động khiến cho hư không lập tức nứt ra từng tấc một, đẩy Diệp Húc ra khỏi hư không, phá vỡ Hư Không ấn.
Hư Không ấn dù bị phá nhưng Diệp Húc cũng đã né tránh thành công uy năng của một luồng cấm bảo này, lông tóc vô thương.
Luồn uy năng cấm bảo này tiêu tan, ngay sau đó lại có một luồng uy năng cấm bảo khác lặng lẽ lẻn đến, hóa thành một ngón tay bạch ngọc điểm đến Diệp Húc, định nghiền chết nghiền nát hắn!
Hai loại uy năng cấm bảo này hoàn toàn khác nhau, hiển nhiên là có Thánh chủ khác ra tay với Diệp Húc!
Cùng lúc đó, lại có một hàng hoa văn kỳ lạ lặng yên mà đến, trông như cái lồng giam chụp xuống Diệp Húc. Rõ ràng là có vị Thánh chủ thứ ba âm thầm ra tay, dùng cơ hội hiếm có này trấn chết Diệp Húc!
"Hiển Thiên Thần Vương Trường Không ấn!"
Diệp Húc thét dài một tiếng, thân thể hóa thành một cây cầu vồng lập tức thoát khỏi công kích của hai món cấm bảo này, hạ xuống biên cạnh Yêu chủ.
Ở phía sau hắn, một tiếng ầm ầm vang lên, con Thi Hoàng kia đã bị các Thánh chủ liên kết giết chết, thi thể bị đánh nát, chết ngay tại chỗ, thậm chí cả tấm gương đồng kia cũng bị đánh cho dập nát.
"Vừa rồi đến tột cùng là ba vị Thánh chủ nào âm thầm đánh lén ta?"
Diệp Húc xoay người nhìn về phía người đứng đầu các đại thánh địa, nếu không phải hắn đã tu thành Hư Không ấn và Trường Không ấn thì e là lần này đã bị đám Thánh chủ đó âm chết mà không hiểu vì sao!
Hắn luôn có thù báo thù, có ân báo ân, lần này ăn thiệt ngầm một lần thì sao có thể bỏ qua, cho dù đối phương có là Thánh chủ thì cũng phải đòi công bằng.
"Ngã phật từ bi, đáng thương cho kẻ này là một thế hệ Vu Hoàng, cuối cùng sau khi chết lại rơi vào kết cục này." Thánh chủ Tiểu Quang Minh Thánh Địa Ngọc Chân đại sư mặt mang vẻ từ bi, niệm tụng phật hiệu, phật quang lưu chuyển sau đầu, mơ hồ hiện ra bảy vòng Công Đức Kim Luân.
"Vô lượng thiên tôn, sinh tử từ mệnh." Tông chủ Thái Thượng Đạo tông cười ha ha nói.
"Đối nghịch với trẫm, chết cũng không hết tội!" Thánh chủ Hạ gia trông như hoàng đế thống ngự thiên hạ, mặt mang uy nghiêm, lạnh lùng nói.
Người đứng đầu các thánh địa khác đều như thường, ai cũng thu cấm bảo lại, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Diệp Húc không thể từ vẻ mặt của đám cáo già đó nhìn ra được sơ hở gì.
Nhưng hắn có thể đoán được, kẻ thứ nhất ra tay với hắn chắc chắn là Thánh chủ Hạ gia, dùng một tia uy năng của Lôi đỉnh định tiêu diệt hắn, về phần hai vị Thánh chủ khác thì hắn không thể khẳng định.
"Lôi đỉnh của Hạ sư huynh thật vô cùng ảo diệu, từng đợt từng đợt đều có thể đánh chết Nhân Hoàng. Ngọc Chân đại sư, các hạ tế khởi loại cấm bảo đại phật viễn cổ này càng thêm lợi hại."
Yêu chủ đứng ở bên người hắn, cười ha ha, cất cao giọng nói: "Tịnh Hải thần châm của Bảo Quang đại thiền sư cũng ảo diệu hàng nghìn hàng vạn, làm cho người ta khâm phục."
Diệp Húc nao nao, vừa rồi các đại thánh chủ đồng loạt ra tay, đối kháng Thi Hoàng, Lôi đỉnh Hạ gia hoàn toàn sống lại, các cấm bảo của các thánh địa khác theo sát sau. Tất cả mọi người đều ra tay, vì sao Yêu chủ lại chỉ nhắc đến ba người này.
"Đa tạ nhạc phụ chỉ điểm." Diệp Húc khom người tạ ơn.
"Người ta là Thánh chủ, ngươi cho dù biết thì có thể làm gì?" Yêu chủ xoay người đi vào sâu trong hoàng lăng, không mặn không nhạt.
Diệp Húc đuổi theo hắn, thản nhiên nói: "Hiện giờ ta tuy không đánh lại bọn họ, nhưng tương lai, đám Thánh chủ này cho dù mười tên cùng lên, ta cũng có thể đánh cho chết!"