Phương Thần cùng Chu Thế Văn cũng đồng thời chú ý tới lá cờ đen nho nhỏ kia, ba người nhìn nhau, lập tức ba cỗ sát khí phóng lên cao!
Phía sau Phương Thần đột nhiên hiện ra Huyết ma nguyên hồn, tám cành xúc tu vung vẩy, hai nhánh xúc tu trong đó rõ ràng cầm hai thanh vu binh!
Khóe miệng hắn lộ ra cười lạnh, ung dung lấy một quả dị quả ra, bội kịch độc lên trên vu binh!
Cùng lúc đó, Chu Thế Văn cũng mở Phong lôi song sí ra, một tay cầm vu binh hình chữ vạn, tay kia nắm thanh khoát kiếm, hung quang trong mắt chớp động!
Hiển nhiên bọn họ cùng Diệp Húc có chung suy nghĩ, đó là tính toán xử trí hai người kia để độc chiếm bảo vật!
"Hai vị thế huynh, tham lam chính là nguồn gốc của tội lỗi a!"
Diệp Húc lắc đầu thở dài, chậm rãi lấy quỷ đầu đao ra, bất đắc dĩ nói: "Tội gì phải vậy? Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải chém giết lẫn nhau sao?"
"…. Nguồn gốc tội lỗi chó má gì!"
Chu Thế Văn nhe răng cười gằn: "Mặt hắc phiên này, khẳng định là vu bảo! Cho dù là cha ta muốn tranh với ta, lão tử cũng phải một đao băm hắn ra!"
Phương Thần mỉm cười, thở dài nói: "Diệp thế huynh, giá trị của vu bảo là không thể lường được, dù đạt được một kiện vu bảo thôi cũng đồng nghĩa với việc Phương gia ta liền có thêm một vị đại cao thủ Tam chân cảnh Hỗn nguyên kỳ, không thể không khiến Phương mỗ động sát tâm được. Dạ minh châu này tuy rằng quý báu, nhưng dù sao cũng chỉ là vật ngoài thân, không có nhiều giá trị thực dụng, Phương mỗ không tranh với ngươi. Nhưng vu bảo kia, Phương mỗ không thể không tranh!"
Diệp Húc im lặng một lát, đột nhiên nhoẻn miệng cười, hạ giọng nói: "Kỳ thật, tiểu đệ cũng muốn xử lý các ngươi, độc chiếm của cải nơi đây!"
Chu Thế Văn liếm liếm môi, cười nói: "Không gian tòa Ngũ độc động phủ này lớn hơn bên ngoài rất nhiều, thực lực lão tử đây cùng công tử bột đều có thể phát huy toàn bộ! Thiếu Bảo, giữa ba người chúng ta, lực công kích của ngươi là mạnh nhất, tuy nhiên trên vu binh của chúng ta đều có kịch độc, nói không chừng ngươi lại chết trước tiên đó!"
Diệp Húc nhíu nhíu mày, trên vu binh của bọn họ đều bôi kịch độc, chỉ cần đâm vào da một chút thôi cũng đủ mất mạng.
Tuy rằng phòng ngự của Cửu chuyển nguyên công cực kỳ kinh người, nhưng nếu Chu Thế Văn và Phương Thần liên thủ tấn công, hắn cũng không thể cam đoan rằng mình sẽ không bị thương!
Nếu thật sự động thủ, hai kẻ kia chắc chắn sẽ đối phó hắn trước!
Phương Thần mỉm cười: "Diệp huynh chết rồi, Chu huynh cũng có thể đi theo."
Chu Thế Văn tức giận hừ một tiếng: "Công tử bột, thực lực của ngươi tuy rằng mạnh hơn ta tí xíu, nhưng tốc độ lão tử đây nhanh hơn ngươi rất nhiều, đâm một đao vào người ngươi vẫn cố gắng làm được đó!"
Ba người trừng nhau, ngoài miệng nói đến thật lợi hại mà không ai dám động thủ.
Bọn họ cũng không thể chắc chắn là có thể sống đến cuối cùng, nói không chừng còn có thể rơi vào kết cục đồng quy vu tận.
Diệp Húc thu hồi vu binh, cười nói: "Hai vị thế huynh, trước khi bước vào Ưng Sầu Giản chúng ta từng nói qua phải cùng chung kẻ thù, hợp tác chân thành, giờ đây mới chỉ thăm dò được một phần tư Ưng Sầu Giản mà chúng ta đã tự giết lẫn nhau sao?"
Chu Thế Văn thở phào một hơi, cũng thu hồi vu binh, cười nói: "Một khi đã như vậy, chúng ta vẫn dựa theo ước định từ trước đi, chỉnh lý những thứ kia rồi phân loại một chút, căn cứ theo nhu cầu, được không?"
Phương Thần im lặng không nói, cũng thu hồi vu binh, tán Huyết ma nguyên hồn đại pháp đi.
Ba người bọn họ đều là nhân tài, biết nếu động thủ thì bản thân cũng chẳng được lợi ích gì, nên lập tức bỏ ý nghĩ đó đi.
Đám người Diệp Húc sửa sang lại tòa Ngũ độc động phủ này, đặt mộc đỉnh, bình ngọc, kinh văn cùng một chỗ, chỉ có diện tiểu hắc phiên lơ lửng trên đỉnh đầu bộ xương kia là không ai động đến.
Chờ ba người lật xem mấy cuốn kinh văn kia mới giật mình kinh hãi, trong tâm lại không kìm được mà động sát ý!
Mấy cuốn kinh văn này là một hệ thống, tên là "Ngũ Độc kinh", là một môn công pháp ma đạo, tương tự như Huyết ma nguyên hồn đại pháp của Phương Thần, tập vu pháp tâm pháp là một thể, tuy nhiên chất lượng lại không bằng Huyết ma nguyên hồn đại pháp, trong đó thậm chí còn gồm cả luyện khí, luyện đan và bí quyết!
Môn công pháp này thu thập chất độc của tinh quái đem nuôi cổ trùng, ký thác nguyên thần vào trong cổ trùng đó, luyện cổ trùng thành một loại vu binh vu bảo sống, tế khởi liền có thể giết người!
Tu luyện Ngũ Độc kinh, không cần bôn ba sưu tầm tài liệu luyện chế vu binh khắp nơi, bởi vì một con cổ trùng cấp thấp nhất cũng có thể so với một món vu binh rồi!
Nếu nuôi được cổ trùng thượng phẩm, uy lực thậm chí vượt hơn hẳn vu binh, so với vu bảo thì không kém chút nào!
Sau khi cổ trùng giết chết đối thủ, nó sẽ cắn nuốt khí huyết đối phương, phụng dưỡng cùng nâng cao tu vi cổ chủ.
Môn công pháp này cùng loại với Huyết ma nguyên hồn đại pháp nhưng cực đoan hơn nhiều, cần huyết tế cổ trùng, dùng máu thịt sinh linh để đề thăng tu vi của bản thân!
Hơn nữa, mấu chốt là, cấp bậc thao túng cổ trùng rất thấp, dù là vu sĩ Tam nguyên cảnh cũng có thể khu động nó giết địch, công kích thậm chí còn hơn cả vu pháp.
Trong kinh văn còn ghi lại ba loại pháp môn luyện khí, trong đó một loại chính là diện hắc phiên trên đỉnh đầu lâu kia, tên là Bách độc phiên, sử dụng chất độc của tinh quái luyện chế thành vu bảo.
Tài liệu và quá trình luyện chế được trỉnh bày tỉ mỉ, chỉ cần có đủ tài liệu và tu vi liền có thể tạo ra một kiện Bách độc phiên mới!
Một loại pháp môn luyện khí khác là luyện chế một loại vu bảo tên Thần mộc vương đỉnh.
Nguồn: http://truyenfull.xyzLoại vu bảo này chỉ là một cái lọ dùng để nuôi cổ trùng, tuy rằng không có uy lực gì, nhưng một khi đã thúc dụng liền có thể không ngừng hấp dẫn độc vật bốn phương tám hướng, cuồn cuồn nhảy vào trong đỉnh, tự giết lẫn nhau, tiến hóa thành cổ trùng, là vật chuẩn bị cho tu luyện Ngũ độc kinh!
Loại Pháp môn cuối cùng là luyện chế một thứ vu bảo phòng ngự tên Thiên Tàm bảo y, mặc thứ y phục này trên người, không sợ vu pháp vu bảo đánh trúng, lực phòng ngự rất mạnh, làm người ta phải giương mắt kinh ngạc!
"Ba kiện vu bảo…"
Ba người Diệp Húc liếc nhau, cùng nhìn ra ngạc nhiên và vui mừng trong mắt đối phương, cùng đó là càng thêm phòng bị lẫn nhau!
Bọn họ vốn tưởng rằng chỉ có Diện Hắc Phiên kia là vu bảo, lại thật không ngờ áo choàng khoác trên bộ xương khô kia, thậm chí cả cái mộc đỉnh bình thường kia đều là vu bảo!
Diệp Húc giờ đây có một loại kích động giết sạch Chu Thế Văn và Phương Thần, độc chiếm ba kiện vu bảonày, Phương Thần cùng Chu Thế Văn trong lòng sao lại không nghĩ thế?
Nhìn toàn bộ Liễu Châu, vu bảo không vượt quá mười kiện, tất cả đều bị tam đại vu hoang thế gia nắm giữ trong tay, trong đó bao gồm cả Tử Mẫu Bách Quỷ Phiên trong tay Diệp Phan.
Mà trong tòa Ngũ Độc động phủ này, liền có ba kiện vu bảo, gần như sánh ngang với những gì một vu hoang thế gia cất giữ!
Nếu đổi lại là gia chủ của tam đại thế gia ở trong đây, chỉ sợ cũng sẽ không kìm nổi mà động thủ giết người rồi!
Cũng may bọn họ còn có chút lý trí, nếu không chỉ sợ hiện giờ đã có người ngã xuống chết rồi.
Về phần luyện đan trong kinh văn kia, ba người bọn họ vốn không để ở trogng lòng, nhưng lật xem một lần lại khiến tim đập thình thịch.
Luyện đan thuật trong Ngũ Độc kinh không hề giống bình thường, luyện đan thuật tầm thường là thu thập linh thảo để luyện đan, mà vài loại luyện đan thuật ghi lại trong kinh văn lại đi theo đường khác, lấy chất độc để luyện đan, săn bắt yêu thú cấp bậc tinh quái, lấy tinh hồn ra, dùng độc vật hỗ trợ, luyện chế thành Thú hóa đan!
Chỗ kỳ là nhất của Thú hóa đan này là, sau khi vu sĩ ăn vào, thân thể lập tức trở nên cưc kỳ mạnh, thân thể biến hóa thành yêu thú, đạt được năng lực của chúng!
Khuyết điểm của loại Thú hóa đan này chính là, luyện chế loại đan dược này cần tinh hồn yêu thú tương ứng, săn bắt yêu thú thực lực càng cao, uy lực Bách thú đan càng mạnh, và ngược lại!
Cho nên, loại tình huống mà cực cực khổ khổ gom góp một lô tài liệu mà chỉ luyện chế ra đan dược thực lực của yêu thú bậc một cũng rất có khả năng xảy ra.
"Nếu ta có thể giết được đại yêu Tam Chân cảnh Hỗn Nguyên kỳ, luyện chế thành Thú hóa đan, ăn vào, chẳng phải sẽ lập tức có được sức mạnh của Hỗn Nguyên kỳ sao?" Chu Thế Văn gãi gãi râu, khao khát nói.
Phương Thần cười lạnh: "Nếu ngươi có thực lực giết chết đại yêu Hỗn Nguyên kỳ thì có dùng loại đan dược này cũng chẳng có mấy tác dụng cả."
Chu Thế Văn không phản bác, lời Phương Thần nói mặc dù không xuôi tai, nhưng quả thực rất có lý.
Diệp Húc mở bình ngọc ra, một mùi hương thơm ngát xông vào mũi, trong bình có ba viên đan dược to bằng to tầm quả long nhãn, lăn qua lăn lại dưới đáy bình, giống như một vật sống vậy.
Hắn đổ đan dược lên lòng bàn tay, chỉ thấy ba viên này trong suốt, nhan sắc khác nhau, hình dạng cũng khác nhau.
Trong đó, một viên màu lam dường như có nước bên trong, một con Kim mao bạo viên đang chơi đùa trong nước đó, dấy lên từng gợn sóng.
Con bạo viên này thường nắm tay, đấm vào thành trong của viên đan dược kia, rất nóng nảy, dường như muốn phá nó mà ra.
Một viên đan dược khác lại màu đỏ, bên trong ẩn chứa ngọn lửa cháy hừng hực, cực kỳ nóng, trong ngọn lửa thỉnh thoảng truyền đến một tiếng kêu to khá trong trẻo, chỉ thấy một con quái điểu màu đỏ bay tới bay lui trong ngọn lửa đó.
Viên đan dược này luôn luôn bay lên, dường như muốn phá không mà đi.
Quả đan dược cuối cùng màu xanh, bên trong có một đầu quái vật, trên lưng đầy gai, trên trán có sừng nhọn, chân tay dài có móng vuốt sắc bén, đứng thẳng đi lại giống như người bình thường ở bên trong viên đan dược kia, làm cho nó quay tròn.
Đây là ba viên Thú hóa đan đang lăn đi lộn lại trong tay hắn, hoàn toàn khác với những viên đan dược bình thường.
Diệp Húc thu hồi Thú hóa đan, nói: "Ba viên Thú hoa đan này uy lực không rõ ràng lắm, ba người chúng ta mỗi người một quả. Giá trị của Ngũ độc kinh cũng ngang một kiện vu bảo, và Bách độc phiên, Thần mộc vương đỉnh cùng Thiên Tàm bảo y nữa, cộng lại là bốn kiện vu bảo. Hai vị thế huynh có dị nghị gì không?"