Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 824: Nhiên Mi Lão Phật



Diệp Húc vội quay đầu nhìn lại thì thấy Xi Thiên Ma Tổ đã xé nát Luân Hồi Pháp Vương ra rồi cất tiếng cười to. Sau đó, tiếng cười càng lúc càng thấp, đôi mắt nhắm nghiền lại, tám cái chân đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy, hoàn toàn không có hơi thở nào nữa."

"Xi Thiên Ma Tổ không biết là mình giết Vu Tổ phân thân của Luân Hồi Pháp Vương mà cho là mình đã thật sự giết chết Luân Hồi Pháp Vương. Tâm nguyện của ông ta đã xong, có lẽ là ý chí bất khuất đã tiêu tan rồi."

Diệp Húc thở dài một tiếng, rất khâm phục vị Chiến thần bất khuất này. Xi Thiên Ma Tổ bị Luân Hồi Pháp Vương đánh chết, mặc dù chết rồi nhưng chiến ý vẫn không hề giảm, vẫn muốn báo thù rửa hận, có thể nói là mãnh sĩ.

Hắn động tâm niệm khiến một luồng thần niệm bay ra, chia làm hai rồi chui vào trong hai cái đầu khác của Xi Thiên Ma Tổ, càn quét một vòng nhưng không hề thấy ý chí bất khuất của Xi Thiên Ma Tổ nữa. Hắn mừng rỡ: "Lúc này chẳng những hoàn thiện được Mười Tám Tầng Địa Ngục, trở thành Thánh Hoàng, mà còn có thể hoàn toàn luyện Xi Thiên Ma Tổ thành thân ngoại hóa thân, thật đúng là song hỷ lâm môn!"

Hắn không kịp luyện hóa hai cái đầu kia của Xi Thiên Ma Tổ mà thu vào ngọc lâu, thầm nghĩ: "Nơi này không nên ở lâu! Luân Hồi thái tử bị ta đánh chết tươi, toàn bộ tích tụ đều thuộc về ta, chắc chắn sẽ có cao thủ đến!"

Hắn xử lý bốn phía một lần, cuốn lấy hết mảnh vỡ của mười tám món thánh bảo lên rồi nhanh chóng rời đi.

Hắn vừa mới rời đi, vòm trời đột nhiên vỡ ra, một móng vuốt làm từ đạo vận thò ra từ trong khe hung hăng chụp xuống. Hư không, mặt đất mấy trăm dặm đều bị móng vuốt này chụp nát, hóa thành hỗn độn hư vô.

"Không có bóng dáng tiểu tử kia?" Bàn tay kia từ từ thu về, chỉ nghe một giọng nói vang lên: "Kẻ này thật giảo hoạt, đã chạy trốn rồi! Nhưng hắn đừng hòng chạy ra khỏi lòng bàn tay của Già Bà Lâu ta, ta phải xé hắn ra thành từng sợi nhỏ, từ từ ăn…"

"Già Bà Lâu, thái tử có lệnh không được giết hắn. Thái tử muốn đích thân làm thịt hắn để tiêu đi mối hận trong lòng."

Một giọng nói khác đột nhiên vang lên, rung chấn hư không: "Thái tử đã hạ lệnh không thể để hắn tiêu diêu tự tại như vậy! Lập tức truyền lệnh tìm kiếm tung tích kẻ này, làm cho hắn không thể sống yên trong Thiên Phần!"

"Thái tử có lệnh?"

Một ma thần đầu chim thân người lưng mọc đôi cánh đột nhiên xuất hiện, cười khanh khách nói: "Thái tử là cái thá gì, cũng muốn ra lệnh cho Già Bà Lâu ta? Già Bà Lâu ta cuộc đời này chỉ nghe theo lệnh của một mình Luân Hồi Pháp Vương, Pháp Vương muốn ta giết ai thì ta giết kẻ đó! Nếu Pháp Vương chết, thái tử dám to gan lải nhải trước mặt ta, lão tử một hơi ăn luôn hắn!"

"Đồ khốn kiếp! Ngươi dám vi phạm ý chỉ của thái tử, thậm chí định mưu đồ bất chính với thái tử?" Tiếng nói kia vừa sợ vừa giận quát lên.

"Lải nhải nhiều quá, phiền chết đi được! Lão tử ăn ngươi trước!"

Già Bà Lâu giơ vuốt ra xé rách hư không rồi bắt người kia ra khỏi hư không. Người đó cũng là một vị ma thần, sắc mặt kịch biến, cả giận nói: "Già Bà Lâu, ta cũng là đại tướng dưới trướng Pháp Vương, ngươi dám ăn ta…"

"Dài dòng!" Già Bà Lâu há mồm nuốt gã vào bụng, cười dữ tợn một tiếng rồi nhìn về hướng Diệp Húc đã rời đi, móng chim cào mạnh một cái, cười khặc khặc nói: "Không ai có thể chạy ra khỏi móng vuốt của Già Bà Lâu ta! Mèo bắt chuột nhất định phải kiên nhẫn, từ từ vờn, cho đến vờn chết mới từ từ ăn…"

Lúc này Diệp Húc đã sớm chạy được nghìn vạn dặm, đột nhiên cảm thấy luồng rung động mãnh liệt truyền tới. Hắn nhìn lại phía sau thì thấy trời đất nghìn vạn dặm kia đột nhiên bị một móng chim đánh nát, không khỏi rùng mình một cái. Nếu không phải hắn chạy nhanh, e là lúc này cũng bị con chim kia cào nát rồi.

"Chắc là vị Vu Tổ trong ma thần kia ra tay, uy thế quả nhiên kinh người. Với thực lực hiện giờ thì ta còn chưa phải là đối thủ của Vu Tổ, lại càng không phải là đối thủ của ma thần."

Hắn trở thành Thánh Hoàng rồi, khả năng cất chứa pháp lực tăng vọt, gấp trước đây mấy chục lần. Nhưng pháp lực bản thân hắn lại không theo kịp cảnh giới tăng trưởng.

Phải luyện hóa đủ linh khí, lĩnh ngộ đủ đạo văn đạo ngân thêm vào Luân Hồi Thiên Môn thì mới có thể vượt qua kỳ suy yếu này.

Những người khác khi trở thành Thánh Hoàng, nếu không đủ linh mạch là chỉ có thể cướp đoạt khắp nơi, cần một thời gian dài để luyện hóa mới vượt qua được kỳ suy yếu.

"Cũng may Luân Hồi thái tử tặng ta không ít Thái Thanh linh mạch, mà ta tích góp cũng không ít, tuy không đủ vượt qua kỳ suy yếu nhưng cũng đủ khiến cho thực lực ta tiến nhanh."

Diệp Húc đột nhiên thi triển một đạo Hư Vô ấn, thân hình hóa thành hư vô, biến mất không còn tung tích, lại dùng Lưu Quang ấn bỏ chạy, trong khoảnh khắc chạy được vạn dặm, tốc độ không gì sánh nổi.

Hắn vừa đi thì Già Bà Lâu đã đến, đôi cánh sau lưng dang ra, cười khặc khặc nói: "Còn muốn chạy!"

Đôi cánh y cực dài, chỉ một thoáng đã bao vây hư không mấy vạn dặm, bọc lại thành một quả cầu. Hư không trong quả cầu nhất thời bị y chấn cho vỡ nát. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

"Ô? Đã chạy mất rồi! Tiểu tử này cũng lợi hại đấy!"

Đôi mắt ưng của Già Bà Lâu quét tới mọi nơi, nhất thời từ hư không bắt giữ được dấu vết Diệp Húc để lại khi chạy đi. Y vỗ cánh đuổi theo Diệp Húc: "Không ai có thể chạy thoát khỏi đôi mắt của ta, càng không ai có tốc độ nhanh hơn đôi cánh này của ta!"

Tốc độ của y quả là nhanh đến khó có thể tin, vỗ cánh là bay đi nghìn vạn dặm, thân hình đánh vỡ hư không, biến mất trong chớp mắt, nhanh chóng đến gần Diệp Húc.

"Tốc độ của tên người chim này còn nhanh hơn cả Lưu Quang ấn của ta! Y có thể bắt được dấu ấn ta để lại khi bỏ chạy, quá giỏi!"

Diệp Húc quay đầu nhìn thoáng qua thì thấy Già Bà Lâu nhanh chóng đến gần. Hai người một trốn một đuổi, chỉ chốc lát đã lướt qua cả tỉ vạn dặm không gian. Những vùng đất khỉ ho cò gáy chỉ thoáng hiện qua dưới chân bọn họ, thậm chí vùng biển tanh hôi trong Thiên Phần cũng bị hai người vượt qua chỉ trong chớp mắt.

Già Bà Lâu càng lúc càng tới gần, cười khặc khặc nói: "Rất tốt, lại có kẻ có thể đạt tới tốc độ này, nhưng so với ta thì còn kém một chút!"

"Người chim kia, tốc độ của ta không bằng ngươi nhưng ngươi đừng hòng bắt được ta!"

Diệp Húc cười ha ha, thi triển Vô Cực ấn, vô cực vô tướng, vô tung vô tích, xóa hết tất cả dấu vết cắt qua hư không của mình!

Già Bà Lâu ngẩn ra, đôi mắt không cách nào nhìn ra được tung tích của Diệp Húc. Y vội dừng lại, cau màu nói: "Tiểu tử này quả nhiên rất được, thảo nào thái tử cũng bị nó đánh bại!"

Diệp Húc thấy y không thể truy tung mình nên cũng không nóng lòng rời đi, chớp chớp đôi mắt, thầm nghĩ: "Nếu lúc này ta đánh lén, không biết có mấy phần có thể thương tổn tên người chim này nhỉ?"

Ánh mắt Già Bà Lâu lợi hại đến cực điểm, quét qua mọi nơi rồi cười khặc khặc nói: "Tiểu tử nhà ngươi giỏi lắm, không đi mà ở lại định đánh lén lão tử? Thật to gan lớn mật, bụng dạ nham hiểm. Ta muốn xem ngươi có thể đánh lén được ta hay không! Khi ngươi ra tay cũng là tử kỳ của ngươi!"

"Già Bà Lâu cư sĩ, ngươi sát cơ lệ khí quá nặng quá sâu, đã nhập ma đạo. Lão tăng đặc biệt đến giảng kinh, đọc Phật hiệu, giúp ngươi trừ bỏ lệ khí trong lòng!" Đột nhiên một tiếng Phật hiệu to rõ vang lên, Phật quang phổ chiếu hiện ra ở nơi hung hiểm Thiên Phần này, đẩy lui khôn cùng ma khí. Phật âm xướng lên như vạn Phật tụng kinh, tinh lọc ma thổ.

Một lão tăng xanh xao vàng vọt mang theo mười mấy tăng nhân đột nhiên xuất hiện, chặn đường Già Bà Lâu.

Lão tăng cười ha ha nói: "Già Bà Lâu cư sĩ và Tây Phương Cực Lạc Tam Thập Tam Thiên Phật quốc ta có duyên, chi bằng bái nhập môn hạ lão tăng, tu thành chính quả, tương lai cũng có thể trở thành Phật đà, chẳng phải là rất tốt sao?"

Diệp Húc vội ngẩng đầu nhìn thì thấy lão tăng kia mặt mang vẻ từ bi hiền lành của Phật, râu với lông mày hơi vàng, khẽ bay phất phới như lửa cháy. Phía sau lão tăng Phật quang rung chuyển, không ngờ là do thần văn tạo thành, bên trong Phật quang chính là Tam Thập Tam Thiên Phật quốc niết bàn!

Mà mười mấy vị tăng nhân kia rõ ràng là ma thần có tu vi Thánh Hoàng, cũng có cường giả Vu Tổ, tất cả thay hình đổi dạng, gột rửa đi một thân sát khí. Bọn họ yên lặng đứng trong Tam Thập Tam Thiên Phật quốc sau lưng lão tăng kia, giống như những tín đồ thành tín nhất, thần minh trong phật quốc.

Già Bà Lâu nhìn thấy lão tăng này, sắc mặt hơi biến đổi, cười khặc khặc nói: "Nhiên Mi Lão Phật, ngươi cũng là ma thần, lúc này ra vẻ từ bi gì vậy? Muốn lão tử trở thành chư thần hộ pháp cho ngươi, ngươi xứng sao?

Lão tăng kia mặt không chút thay đổi, một gã ma thần đột nhiên bước ra từ trong Chư Thiên Phật quốc sau đầu lão tăng, ra vẻ phẫn nộ quát lên: "Già Bà Lâu, Nhiên Mi Phật Tổ tuy là ma thần nhưng lại có tâm địa của Phật đà, sao không thể xưng Phật làm tổ? Nay Nhiên Mi Phật Tổ dựng nên tân giáo, tự thành một phái. Tuy ta và ngươi đều xuất thân ma thần, sinh ra từ trời đất, nhưng số mệnh của Đại Tây Thiên Cực Lạc Tam Thập Tam Thiên Phật quốc của Nhiên Mi Phật Tổ hoàn toàn khác với Mười Tám Tầng Địa Ngục, trời sinh chính là Phật đà, từ trong Phật hiệu lĩnh ngộ vu pháp. Mai sau ngài thống nhất Đại Tây Thiên, làm Phật Tổ Phật Đế cũng không hẳn là không thể!"

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Diệp Húc, hắn đánh giá lão tăng kia vài lần, trong lòng nghi ngờ vạn phần: "Phật Tổ Phật Đế? Chẳng lẽ ngoài Cửu Thiên Thần giới còn có các Đại đế khác hay sao?"

Già Bà Lâu cười lạnh: "Đại Tây Thiên là Đại Tây Thiên, Thiên Phần ta là Thiên Phần. Trong Thiên Phần tự nhiên có Ma Đế thống ngự, không tới lượt Đại Tây Thiên ngươi khoa chân múa tay! Nhiên Mi Lão Phật, ngươi nếu thức thời thì lập tức biến đi. Nếu không chủ công Luân Hồi Pháp Vương nhà ta đến đây, ngươi chẳng tốt đẹp gì đâu, ngược lại mặt xám mày tro, mất hết mặt mũi…"

Diệp Húc nghe thế, trong lòng giật mình, thầm nói: "Xem ra ngoài Cửu Thiên Thần giới, những nơi khác như Đại Tây Thiên, Thiên Phần đều có người với cấp bậc Thiên Đế tồn tại! Thiên Đế thực sự không phải chúa tể của toàn bộ thế giới, còn có những người khác có địa vị ngang với hắn…"

Lúc này, hắn rốt cuộc có vài nhận thức mới với Thiên giới.

"Thiên Đế của Cửu Thiên Thần Giới là chính thống, coi những nơi khác là hoang dã hết. Nhưng những nơi chư thiên viễn cổ tan biến như Thiên Phần, Đại Tây Thiên cũng đã hình thành thế lực cực kỳ khổng lồ, đều có Ma Đế, Phật Đế. Thậm chí có khi Thiên giới Âm Ám Diện cũng có nhân vật cổ xưa như vậy!"

Diệp Húc âm thầm suy đoán: "Thời viễn cổ, tiên nhân thống trị Thiên Đình, chiếm cứ Tam Thập Tam Thiên giới, cũng có chư Phật Tây Phương thống trị Phật giới, còn có Tử Thập Tam Thiên có địa vị ngang với Thiên Đình."

Nhiên Mi Phật Tổ cười ha ha nói: "Luân Hồi Pháp Vương nay đã đi mở bí cảnh của Huyền Thiên Đại Đế, khó có thể phân thân, sao có thể đối phó lão tăng? Già Bà Lâu, nếu ngươi vào môn hạ của ta, tương lai nhất định sẽ tu thành chính quả. Nếu không đồng ý cũng không sao, lão phu sẽ ép ngươi, độ hóa ngươi, cho ngươi biết sự ảo diệu của Phật hiệu Đại Tây Thiên ta! Đến lúc đó ngươi sẽ vui vẻ thần phục, cảm ơn ta vì đã thu phục ngươi."

"Muốn thu phục ta làm tay sai cho ngươi? Nằm mơ!"

Già Bà Lâu vỗ cánh, trong khoảnh khắc bay đi ngàn dặm, cười khặc khặc nói: "Lão tử trời sinh thần minh, tốc độ thiên hạ vô song! Nhiên Mi Lão Phật, ngươi chẳng qua chỉ là Thần Vương, làm sao có thể đuổi theo ta?"

"Vô Lượng Tinh Sa!"

Nhiên Mi Phật Tổ đột nhiên lấy ra cát có màu vàng chanh từ trong một bát vàng ra, lật tay rung một cái phẩy tới Già Bà Lâu, cười ha ha nói: "Chú chim bé nhỏ kia, ta việc gì phải đuổi theo ngươi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.